• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cố gắng lên, cố gắng lên!" Khán giả dưới đài say sưa xem trận đấu giữa Tần Nhị Bảo và Lôi Hồng, thỉnh thoảng hét lên vài tiếng “Hay, hay”. Thực sự mà nói, 2 người này quả là kỳ phùng địch thủ.

"Đánh tốt lắm, Tần Nhị Bảo, đánh mạnh vào cằm của hắn, quật ngã hắn!" Những người ủng hộ Tần Nhị Bảo bên trong sàn đấu hô lên.

"Lôi Hồng, người chớ khách khí tiểu tử kia, bắt lấy hắn, dùng sức mạnh cánh tay ngươi siết chết hắn!" Những kẻ ủng hộ Lôi Hồng kêu to. Trên lôi đài, hai tuyển thủ thi đấu quyết liệt, dưới lôi đài khán giả ngồi xem trấn đấu la hét kịch liệt, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn đã tạo nên không khí sôi sục ngất trời.

"Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa, ta bắt đầu công kích đây!" Tần Nhị Bảo hưng phấn kêu lên.

"Đến đây đi! Ta sợ ngươi sao!" Lôi Hồng cười nhạo nói: "Để cho ta thấy, ngươi rút cuộc có bao nhiêu năng lực."

Ngày thời điểm hai người say sưa chiến đấu, một âm thanh chát chúa bất ngờ vang lên. Hơn nữa, thanh âm này lại phát ra từ miệng gã Trung Thôn Chuẩn Nhân.

"Mọi người nghe đây, người của ta đã khống chế tất cả! Nếu không muốn có điều gì ngoài ý muốn thì chớ có lộn xộn.” Chẳng biết lúc nào trên lôi đài bỗng xuất hiện một thân ảnh. Người bình luận trận đấu cũng bị hắn đánh ngất xỉu.

"Móa ơi, thằng điên này tính làm cái gì đó, dám đến nơi đây phá rối à!" Lão đại Mã Thanh bang K bất mãn nói.

"Không có chuyện gì làm sao? Thằng này có phải bị bệnh hay không?" Bạch lân đường lão đại Thành Đông cũng hùa theo mắng.

Ai ngờ bọn hắn vừa mới la lối chửi bới, liền phát hiện ngay phía sau mình đã bị người dùng súng chế trụ. Trung Thôn Chuẩn Nhân trước đó đã lén lút đem thủ hạ của hắn xâm nhập. Hiện tại, so vế nhân số, phía Trung Thôn Chuẩn Nhân rõ ràng chiếm ưu thế. Hơn nữa hẵn cũng đã khống chế được các lão đại đang xem trận đấu.

"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn..." Mã Thanh khinh thường nói. Lời nói vừa phát ra, hắn đã phát hiện thủ hạ bên người mình bỗng nhiên biến mất. Hơn nữa lại có thêm vài họng súng ngắn lạnh toán đặt ngay tại đỉnh đầu của mình.

Các lão đại Thành Đông chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Bọn hắn cũng đồng dạng không nhúc nhích được. Sau lưng cũng cùng bị người khác dùng súng kề vào cổ, không cách nào phản kháng được.

"Ta hi vọng tất cả mọi người nghe theo ta phân phó, không nên lộn xộn." Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn lướt qua các lão đại, cười lạnh nói: "Lỡ nhưng súng nổ làm bị thương các vị, cũng đừng trách ta."

"Ta *** con mẹ mày!" Liệt Hỏa của Thành Đông cao giọng mắng: "Trung Thôn Chuẩn Nhân, ngươi là cái thá gì, hôm nay lại đến nơi đây diễu võ dương oai?" Ai ngờ lời nói vừa dứt, hắn liền cảm thấy phía sau có người dùng báng súng nện liên tục vào sau ót, cả người thoáng cái ngất đi.

Lúc này, Tần Nhị Bảo cùng lôi Hồng cũng đình chỉ đánh nhau và quan sát Trung Thôn Chuẩn Nhân. Lôi Hồng cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại thêm đầu óc chậm hiểu, nhất thời ngây ngốc nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân, không biết nên làm thế nào cho phải.

Mà Tần Nhị Bảo trước đó đã dự đoán Trung Thôn Chuẩn Nhân sẽ hành động. Hơn nữa hắn cũng đã có chuẩn bị nên lúc này không hoảng loạn, mà ngược lại đang hứng thú nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân, tiếp tục thưởng thức màn trình của hắn.

"Thằng kia mày nói cái gì, ha ha, giờ xem mày còn nói được nữa ko? Ha ha ha ha!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn qua Liệt Hỏa bị thủ hạ của mình đánh ngất xỉu, cười ha hả: "Hoa Hạ hắc bang? Hừ hừ, cũng chỉ là như thế này sao!"

"Một đám chỉ có một tý sức lực mà đã muốn làm lão đại?" Trung Thôn Chuẩn Nhân dùng ánh mắt trào phúng liếc qua các lão đại đang bị hắn khống chế, lên tiếng dạy dỗ: "Xã hội ngày nay phải dùng cái đầu mới có thể sinh tồn, chỉ bằng vào chém chém giết giết thì không có khả năng đâu, ha ha ha ha!"

Trung Thôn Chuẩn Nhân sau khi nói xong, dừng lại một chút, tựa hồ vẫn chờ người khác vỗ tay cho hắn. Bất quá lập tức hắn lại nghĩ tới tình huống trước mắt có lẽ sẽ không có người nào vỗ tay ủng hộ hắn. Hắn có chút xấu hổ nhìn qua các lão đại nói: "Hiện tại chúng ta có thể đàm phán điều kiện nhé?"

"Ngươi muốn thế nào?" Lão đại Mã Thanh bang K lên tiếng. Dù sao hắn cũng là người đứng đầu một bang phái, dù cho đang ở trong hiểm cảnh, cũng không bối rối, tỉnh táo hỏi.

"Ta muốn thế nào, các ngươi đã biết rõ, ta chỉ muốn xem ý kiến các người thôi!" Trung Thôn Chuần Nhân nói xong, hơi suy nghĩ lại nói tiếp: "Bất quá, hiện tại ta đã đổi chủ ý. Trước kia ta hứa hẹn sẽ phân cho các ngươi một số khu vực. Nhưng hiện tại thì ko. Nói cách khác, hắc bang Trung Quốc về sau chỉ có một lão đại, đó chính là ta!"

"Ta nhổ vào!" Mã Thanh gắt lên: "Ngươi thật không biết xấu hổ!"

"Bốp bốp!" Trung Thôn Chuần Nhân bị Mã Thanh gắt chửi liền cảm thấy mất mặt mủi, liền đi đến trước mặt Mã Thành tát liền hai cái: "Hiện tại ngươi không có tư cách nói chuyện với ta."

Mã Thanh ăn liền hai cái tát, mắt nổi đom đóm, thầm nghĩ: "Tên này thật là đáng chết, ngươi hãy cầu thần bái Phật, đừng để rơi vào tay của ta. Ta mà không đem ngươi lóc da tróc thịt thì ta sẽ không làm người nữa."

Trung Thôn Chuần Nhân sau khi đánh Mã Thanh hai cái tát, liền vừa cười vừa nói: "Đương nhiên, ta đối với tính mạng các ngươi cũng không có hứng thú, cho nên, các ngươi đại khái có thể yên tâm. Nhưng là..."

Thế nhưng, những gì Trung Thôn Chuần Nhân nói tiếp lại đem mọi người một lần nữa trở lại địa ngục: "Mạng của các ngươi, ta có thể tha, nhưng các ngươi phải mang đồ vật ra đổi! Hiện tại ta không chỉ yêu cầu các ngươi xem ta là lão đại của Hoa Hạ hắc bang, mà còn yêu cầu các ngươi phải giao tất cả địa bàn hoạt động cho ta."

"Hừ, cái gì địa bàn? Ngoại trừ địa bàn, những thứ khác được không được hay sao, thí dụ như dung tiền để thay thế. Chỉ cần một câu nói của ngươi, muốn bao nhiêu chúng ta cũng có thể thương lượng!" Người nói chuyện chính là Hồng Hưng hội Gia Khang Bình. Những năm gần đây thế lực Hồng Hưng hội phát triển rất nhanh, đứng đầu hắc đạo, sinh ý rất nhiều. Cho nên, nói đến việc nhượng lại địa bàn tự nhiên có chút không nỡ. Lẽ dĩ nhiên là muốn dùng tiền để thay thế.

"Ha ha, không hổ là Khang lão đại rồi, ta rất thích lời nói thẳng thắn của ngươi, thật là sảng khoái!" Trung Thôn Chuần Nhân nghĩ nghĩ rồi cười nói: "Vậy thì sửa lại một chút, xuất tiền cũng được, không có tiền thì phải giao ra địa bàn, các ngươi thấy sao?"

Lão đại những bang phái mặc dù không có nhiều tiền như Hồng Hưng hội, nhưng giờ phút này nghe được Trung Thôn Chuần Nhân nói, bổng nhiên giương mắt lên, lẽ dĩ nhiên đại đa số mọi người đều lựa chọn trả thù lao.

"Trên người của ta không có tiền mặt, chỉ có chi phiếu, liệu có được không?" Khang Bình cố gắng khống chế cảm xúc nói

"Ta đây muốn 100 triệu, ngươi có đủ sao?" Trung Thôn Chuần Nhân hời hợt nói

"Một trăm triệu?" Chúng lão đại nghe Trung Thôn Chuần Nhân hời hợt nói xong, không khỏi hít một hơi lạnh, tên Trung Thôn này quả thực có công phu sư tử ngoạm.

"Tại sao ngươi không nói là đi cướp đoạt luôn đi?" Khang Bình đối với lòng tham vô đáy của Trung Thôn Chuần Nhân phẫn nộ hét lên: "Ta cảnh cáo ngươi đừng có quá mức."

"Quá mức?" Trung Thôn Chuần Nhân một lần nữa cười to nói: "Ngươi cảm thấy ngươi hiện tại có đủ tư cách cảnh cáo ta sao?"

"Ngươi..." Khang Bình mở to con mắt nhìn Trung Thôn Chuần Nhân đang cười to. Nội tâm hắn lúc này rất phẫn nộ, khuôn mặt có chút vặn vẹo. Thế nhưng giờ phút này hắn lại không có một biện pháp nào cả.

"Các ngươi cũng thấy rồi đấy" Trung Thôn Chuần Nhân dừng một chút, nói ra: "Ta hiện tại quả thực là đang chiếm đoạt."

"Ta kháo, ta đã gặp qua nhiều kẻ vô sĩ, nhưng người như ngươi quả thực là cực phẩm vô sỉ!" Lôi Hồng rốt cục đã có phản ứng. Mặc dù có chút chậm, nhưng hắn cũng nhìn ra một số chuyện, nhịn không được nên mắng to.

Tần Nhị Bảo lúc này vẫn giữ nguyên vị trí cũ, tựa như đang quan sát những gì Trung Thôn Chuần Nhân thể hiện. Hắn vẫn không có ý định ra tay, nhưng nhìn khuôn mặt đang phô trương một cách thô thiển của Trung Thôn Chuần Nhân trông giống như một thằng hề khiến hắn thật muốn cười to.

"Tốt rồi, ta cho các ngươi các vị vài phút cân nhắc." Trung Thôn Chuần Nhân vừa cười vừa nói: "Vài phút sau, nếu các ngươi không nói ra quyết định, thì đừng trách ta đại khai sát giới."

Mọi người trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Tất cả mọi người cảm thấy trong nội tâm hoảng loạn, cảm giác mình như cá nằm trên thớt, tùy ý cho người ta làm thịt. Hơn nữa trong khán đài cũng có không ít người, thế nhưng ngặt nổi chẳng ai mang theo súng cả

Mà đám người Trung Thôn Chuần Nhân thì tên nào trên tay đều có vũ khí hạng nặng. Có thể thấy được hành động lần này của Trung Thôn Chuần Nhân đã được chuẩn bị rất đầy đủ. Lẽ dĩ nhiên chẳng có mấy kẻ điên nào dám dùng tay không mà solo với súng ống cả.

Những người con lại trong hắc bang lúc này đều đang trông chờ cách xử lý của các lão đại. Bởi những quyết định của lão đại hoàn toàn quyết định sinh tử của bọn chúng.

"Ta không muốn chết!" Một tên đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, kêu lớn: "Ta liều mạng với các ngươi" Hắn vừa dứt lời liền hướng Trung Thôn Chuần Nhân lao đến theo kiểu cá chết lưới rách.

"Muốn chết!" Trung Thôn Chuần Nhân dùng ánh mắt ý bảo thuộc hạ ra tay. Mà đám thủ hạ của hắn cũng ngầm hiểu, hướng súng máy về phía tên kia. Trước mắt mọi người ko phải là hình ảnh cá chết lưới rách, mà là thân thể người kia bị biến thành một cái sàng.

Trong tràng đấu lập tức bắt đầu rối loạn. Có không ít người thậm chí bắt đầu oán hận chính mình khi còn bé, vì sao không chịu học hành đàng hoàng, để phải theo con đường xã hội đen không có đường về này. Hiện tại, tính mạng mình chắc bỏ lại nơi này rồi.

"Tốt rồi, mọi người nếu không muốn chết, đều yên lặng một chút cho ta!" Trung Thôn Chuần Nhân cầm trong tay mic ổn định cục diện đang có dấu hiệu bạo động, lại tiếp tục hướng về phía các lão đại nói ra: "Các vị cân nhắc thế nào? Hi vọng các ngươi không để cho ta thất vọng!"

Chúng lão đại biết rõ giờ phút này nói cái gì cũng vô dụng, đang chuẩn bị gật đầu, bất chợt nghe được có tiếng người hô: "Xin chờ một chút!"

Mọi người theo tiếng nhìn lại, thì thấy Tần Nhị Bảo nhảy xuống quyền đài, hướng Trung Thôn Chuần Nhân đi tới, hô: "Các vị xin chờ một chút."

"Tần Nhị Bảo, ngươi muốn làm gì?" Trung Thôn Chuần Nhân nhìn qua Tần Nhị Bảo, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn uy hiếp nói: "Ta khuyên ngươi, ngàn vạn đừng quấy rối, bằng không thì, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đấy."

"Cái này ta minh bạch!" Tần Nhị Bảo cười hì hì nói, đến gần Trung Thôn Chuần Nhân trước mặt, hỏi: " Chuẩn Nhân tiên sinh, nghe qua Trung Quốc một cái thành ngữ sao?"

"Thành ngữ?" Trung Thôn Chuần Nhân nhất thời không hiểu được ý tứ của Tần Nhị Bảo, không khỏi sững sờ, hỏi ngược lại: "Thành ngữ gì?"

"Tức là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau ah!" Tần Nhị Bảo cười hì hì nói, vừa dứt lời, sắc mặt thay đổi, hắn bỗng nhiên hướng Trung Thôn Chuần Nhân đưa tay đoạt lấy mic.

Trung Thôn Chuần Nhân thấy mic bị đoạt, không khỏi sững sờ, cảm thấy có chút không ổn, cuống quít hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đừng nóng vội, chờ một chút, ngươi sẽ biết!" Tần Nhị Bảo nói xong, cầm mic trong tay, dùng sức ném mạnh lên trên. Chiếc mic bị hỏng, sinh ra tiếng rít gào bén nhọn và chói tai truyền ra từ chiếc âm-li ở bên trong.

Âm thanh chói tai khiến mọi người khó có thể chịu đựng được, liền dung hai tay vội vàng che lấy lỗ tai. Tần Nhị Bảo nhìn qua động tác của mọi người, khóe miệng hiện lên chút vui vẻ. Bởi vì hắn biết rõ, trò hay muốn mở màn rồi...

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK