• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thẻ IP, IC, IQ, hết thảy nói cho tao biết mật mã.

Một người đàn ông đeo mặt nạ Pikachu nói, mà lời nói của hắn lại không khiến cho mọi người trong cửa hàng coi trọng, ngược lại còn khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười, thậm chí có người nghĩ bọn họ là người làm trong cửa hàng đến để hoạt động góp vui cho thêm phần náo nhiệt.

- Nghiêm...... Túc......Chút, chúng tao...... Là cướp...... !

Tên tên trộm đeo mặt nạ Doremon cà lăm nói.

Hai người bọn họ xuất hiện, lại làm cho mọi người cười thành một đoàn, không có người nào cho rằng bọn họ là cướp, ngược lại còn nghĩ bọn họ ở đây tấu hài. Lúc này, bảo vệ cửa hàng đã đi tới, đối với bọn họ quát tháo nói:

- Đây là cửa hàng, đừng làm ảnh hưởng đến người dân buôn bán. Nếu muốn biểu diễn thì lăn ra bên ngoài đi.

- Mày.... mẹ mày, dám mắng tao?

Tên trộm mang mặt nạ Doremon nói, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra hung quang tàn nhẫn và hung mãnh. Ánh mắt khác thường này làm cho Tần Nhị Bảo ở một bên cũng ý thức được, bọn họ cũng không phải nói giỡn.

- Đùa giỡn với các anh? Các anh cút ngay đi.

Bảo vệ của cửa hàng lại không có giác ngộ như vậy, y không biết sống chết mắng, mà trong cửa hàng các khách hàng khác cũng cười cười mãi chưa dứt.

- Không... Không....Cho phép cười!

Người đàn ông mang mặt nạ Đôremon lớn tiếng nói, nhưng bởi vì cà lăm, rõ ràng loại ngôn ngữ uy hiếp này, để cho người khác nghe tới thật đúng là rất buồn cười.

- Ha ha, mau cút ra ngoài đi, đừng ở chỗ này mà tinh tướng....

Bảo vệ lời nói còn chưa nói xong, người đàn ông mang mặt nạ Đôremon, tựu một quyền cho hắn nằm trên mặt đất đo sàn. mà người đàn ông mang mặt nạ Pikachu bên cạnh lúc này cũng lấy ra khẩu súng hướng lên trời bắn nói:

- Đều con mẹ nó, nghiêm túc chút cho tao, ngoan ngoãn đem tiền giao ra đây cho tao.

Khách hàng lúc này cũng không còn nở nụ cười được nữa, trên mặt đều thay thế bằng vè khủng hoảng. Bảo vệ cửa hàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, một bên thông tri cho người khác để báo nguy tụ tập nhân thủ, chuẩn bị thu thập hai người này.

Chỉ lát sau, ước chừng có bảy, tám bảo vệ khác đi đến, đã dừng lại trước mặt hai bọn cướp, bày ra tư thế vây quanh đối với bọ cướp, đội trưởng đội bảo vệ ỷ vào nhiều người, đối với hai tên cướp không khách khí kêu gọi đầu hàng:

- Đàng hoàng một chút cho tao, đừng có nghĩ rằng ở đây có thể kiếm chác được gì. Đều cút cho tao, huynh đệ của tao cũng không phải ngồi không.

- Đại ca, bọn họ uy hiếp chúng ta.

Nam nhân mang mặt nạ Pikachu nói ra.

- Đúng vậy, nó...... nó...... Chết chắc..... Không nhịn được nữa rồi.

Tên cướp cà lăm nói:

- Mày xem...... Tao...... Tao tới thu thập bọn chúng.

Khách hàng xung quanh vừa thấy tên cướp mang mặt nạ Đôremon và tên cướp mang mặt nạ Pikachu nói chuyện, liền muốn cười, mà giờ khắc này thấy bảo vệ trong cửa hàng còn nhiều hơn bọn cướp càng không lo sợ, mà tên trộm mang mặt nạ Đôremon cũng đã động thủ.

- Nhanh đi tìm một chỗ trốn đi.

Tần Nhị Bảo bên tai Liễu Thần Đình nói:

- Bằng không, đánh nhau như thế này, tôi cũng thể không chiếu cố được cho cô.

- Cái gì?

Liễu Thần Đình khó có thể tin nhìn Tần Nhị Bảo hỏi:

- Bọn chúng lợi hại như vậy?

Tần Nhị Bảo gật nhẹ đầu nói:

- Bọn chúng mặc dù hơi ngu một chút, nhưng thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

Ngay lúc Tần Nhị Bảo đang nói chuyện, đã có ba, bốn bảo vệ bị người đàn ông mang mặt nạ Đôremon đánh bại. Còn lại ba, bốn bảo vệ sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

Tên đội trưởng đội bảo về càng sợ tới mức mặt vàng như nghệ, hắn không hề nghĩ tới, tên kia nhìn qua có chút ngu ngốc không ngờ lại lợi hại như vậy, thoáng cái đã đánh ngã bốn người. Hơn nữa còn không bị thương.

Người đàn ông mang mặt nạ Pikachu thấy tất cả mọi người đã mất đi ý chí phản kháng thì càng tỏ ra đắc ý, ngồi xổm xuống dương dương tự đắc nói:

- Hiện tại mọi người đem những thứ có giá trị giao cho tao đi.

Dứt lời, đi đến trước mặt khách hàng, bắt đầu lấy tiền.

- Anh tại sao lại không ra tay?

Liễu Thần Đình nhìn Tần Nhị Bảo bộ dáng cà lơ phất phơ hỏi.

- Tại sao tôi phải ra tay? Lại nói, chuyện này không liên quan gì đến tôi.

Tần Nhị Bảo quét mắt nhìn tình huống mọi người trong cửa hàng, cảm giác căn bản là một đám làm giàu bất chính, dùng mọi thủ đoạn để vơ vét của cải không buông tha cho người khác, là đám người không có đạo đức lương tâm.

- Coi như tôi van cầu anh, được không?

Liễu Thần Đình nhìn qua hai tên cướp sắp đến gần mình, rốt cuộc cũng khẩn trương mở miệng nói.

- Vậy cũng có thể tính cô lại thiếu tôi một lần đó.

Mặt mũi Tần Nhị Bảo tràn đầy xấu xa nói:

- Cộng thêm lần này nữa, là hai lần.

- Đến lúc nào rồi mà còn cò kè mặc cả.

Liễu Thần Đình nghiêm mặt nói:

- Còn như vậy nữa, tôi không để ý tới anh nữa.

- Được được được.

Tần Nhị Bảo nói với Liễu Thần Đình:

- Tôi đi, còn không được sao?

Dứt lời liền đứng dậy.

Hai tên cướp chính là lúc đang lấy tiền đến cao hứng, đột nhiên thấy Tần Nhị Bảo đứng lên, bị giật mình. Người đàn mang mặt nạ Đôremon nói:

- Mày...... Mày...... Đứng...... Đứng...... Đứng dậy làm gì?

- Tao...... Tao...... Không nói cho... mày, mày...... đoán.

Tần Nhị Bảo bắt trước giọng cà lăm của người đàn ông mang mặt nạ Đôremon.

- Dám học cách nói chuyện của lão đại chúng tao? Nhọc con muốn chết à?

Tên trộm mang mặt nạ Pikachu dứt lời, liền cầm súng chỉ vào Tần Nhị Bảo nói.

- Mày đừng cầm súng chỉ vào đầu của tao.

Sắc mặt Tần Nhị Bảo nghiêm túc nói:

- Bằng không, kết quả của mày sẽ rất thảm.

- Con mẹ nó, tao không nghe nhầm chứ!

Tên trộm mang mặt nạ Pikachu vẻ mặt không thể tin nói:

- Đầu năm nay, cũng có người dám uy hiếp chúng tao.

- Để xuống.

Tần Nhị Bảo ngữ khí lạnh lùng nói.

- Mày tưởng mày là ai? Má mày.

Tên trộm đeo mặt nạ Pikachu cũng không có đem lời nói của Tần Nhị Bảo để trong tai.

- Vậy đừng trách tao không khách khí.

Tần Nhị Bảo nói xong liền nhanh chóng bắt lấy nòng súng, dùng sức bẻ xuống dưới.

Tên trộm mang mặt nạ Pikachu trơ mắt nhìn Tần Nhị Bảo đem nòng súng bẻ cong lại, cảm giác tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng Tần Nhị Bảo không cho hắn cơ hội để suy nghĩ, một cước đá vào thân dưới của hắn, một cước này rất ngoan độc, mà Liễu Thần Đình cũng cũng nghe được thanh âm vỡ vụn.

- Huynh...... Đệ, mày...... Mày không sao chớ?

Tên trộm mang mặt Đôremon tiến lên ân cần hỏi, chỉ thấy tên tên trộm đeo mặt nạ kia ngay cả sức rên rỉ cũng yếu ớt, chứ đừng nghĩ đến nói chuyện. Trong lòng hắn biết một cước của Tần Nhị Bảo này ra quá độc, để cho hắn dù là lão đại ở một bên nhìn chũng đều cảm giác đau nhức. (DG: nguyên văn là: cảm giác được trứng *** cũng đau nhức.)

- Đã nói với mày rồi, mày lại không nghe.

Tần Nhị Bảo điềm nhiên như không nói.

- Mày phải chết!

Tên trộm mang mặt nạ Đôremon hung ác nói, dứt lời liền hứng Tần Nhị Bảo phóng tới như phát điên.

Lúc này Tần Nhị Bảo, tự nhiên cũng không chủ quan, bày ra tư thế, hạ thấp trọng tâm, bình tĩnh ứng chiến. Tên tên trộm mang mặt nạ Đôremon cũng không cùng hắn nói nhảm, thế tiến chính là Hắc Hổ xuất động .

Tần Nhị Bảo từ nhỏ đã tập võ, trong lòng đã rõ ràng phân lượng một quyền kia đánh ra có bao nhiêu uy lực, không dám ngạnh kháng, mà linh hoạt tránh né, chờ lão đại chưa kip thu quyền về, sử dụng chân hướng ngay mặt hắn đánh tới.

Nguyên lai tưởng rằng, một cước đá ra như vậy tên kia dù không bị đánh bại cũng phải đau thương một hồi, ai ngờ Tần Nhị Bảo cảm giác chân mình có chút đau nhức. Tên lão đại này cả người cứ như không có việc gì,tay lại đánh tới.

- Không nghĩ tới, mày thật không ngờ cũng lợi hại như vậy.

Tần Nhị Bảo đụng phải cao thủ, lại không có nửa điểm sợ hãi, trong con mắt tràn sự hưng phấn. Đối với người tập võ mà nói, nguyện vọng bình sinh lớn nhất là gặp được đối thủ, đó là nhân sinh đắc ý nhất đời người. Mà hôm nay Tần Nhị Bảo cũng gặp được đối thủ, cho nên trong lòng rất hưng phấn, thậm chí có chút đắc ý.

Hai người đánh với nhau mấy chiêu, tên trộm mang mặt nạ Doremon càng đánh càng kinh hãi, hắn tưởng rằng với bản lãnh của hắn coi như không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng là số một số hai. Không nghĩ tới, thanh niên trước mặt này có thể chống lại hắn mấy chiêu, hơn nữa không rơi vào thế hạ phong.

Cho nên, hắn quát một tiêng, tự cổ chính mình, lần thứ hai phóng tới. Tần Nhị Bảo cũng là càng lúc càng hưng phấn, không hề lùi bước xông lên phía trước, tới chiến đấu, hai người gặp đối thủ, đây là điều kiện tốt để chiến đấu, làm cho khách hàng ở một bên, cũng quên mất tình huống nguy ngập, như si như say nhìn hai người chiến đấu, thỉnh thoảng còn hô hai tiếng hảo.

Tên trộm mang mặt nạ Đôremon chiêu thức võ công chí cương chí mãnh, mà Tần Nhị Bảo hai tay đánh ra một vòng lại là Đạo gia Thái Cực Quyền pháp, lấy lực đả lực, lấy nhu thắng cương, thời điểm chiến đấu thật khó phân khai, khó phân cao thấp.

Đúng lúc này, cảnh sát chạy tới, làm cho trận tranh đấu phải dừng lại, ngay lập tức bắt lấy tên trộm mang mặt nạ Đôremon. Hắn ban đầu còn muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy vài chục khẩu súng chỉ vào hắn cũng không còn dũng khí, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

Khi hắn bị cảnh sát mang đi, hướng Tần Nhị Bảo nói:

- Nhóc… con, thật.. có bản lãnh, tao …trờ về …sẽ tìm lại… mày.

Tần Nhị Bảo cũng hiểu được, còn chưa đánh đã ghiền, hắn cười rồi đáp lại:

- Tốt, tao tùy thời xin đợi.

Đang lúc cảnh sát mang tên trộm mặt nạ Pikachu ra khỏi cửa hàng, đang nằm ở trên kệ tên trộm mang mặt nạ Pikachu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hướng lão đại hắn nói:

- Lão đại, có chuyện muốn nói với anh.

- Chuyện ... gì!?

Tên trộm mang mặt nạ Đôremon cảm giác huynh đệ mình bị thương nặng như vậy, nhưng vẫn không quên chuyện này, có chút cảm động nói:

- Chuyện gì cũng đừng nói, an tâm dững bệnh đi, biết không?

- Lão...Đại!

Tên trộm mang mặt nạ Pikachu không lĩnh tình nói:

- Theo như lời anh nói, chúng ta đi nhầm chỗ. Đây không phải ngân hàng, mà là cửa hàng, chúng ta đi nhầm chỗ rồi.

- Câm....Miệng.

Lão đại nghe tên trộm kia nói ra như vậy, tức giận nói:

- Lần... sau....lại.... nhầm chỗ.... tao làm thịt mày.

Nghe hai tên cướp nói chuyện, làm cho bọn cảnh sát cũng cười lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK