• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rengggggg…..

Cuối cùng thì cũng tới giờ tan học, Tần Nhị Bảo đứng dậy, duỗi lưng một cái hướng tới Ân Huyên Vũ các nàng nói: "Hai vị đại tiểu thư, hôm nay ca sẽ không cùng các ngươi về đâu."

Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi tất nhiên là biết, Tần Nhị Bảo đang chuẩn bị đi làm một chuyện nguy hiểm, các nàng cũng thu lại tâm tình đùa cợt ngày thường, ánh mắt có chút quan tâm, Ân Huyên Vũ chủ động tiến lên nói: "Cẩn thận nhé!"

"Ta ngất, đừng tốt với ta như thế chứ?" Tần Nhị Bảo làm ra vẻ như sắp nôn đến nơi nói: "Ta sẽ hiểu lầm đấy."

"Ngươi đi chết đi!" Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo có vẻ như không đánh không chịu được bèn đập hắn mấy cái.

"Ha ha, như thế mới đúng chứ!" Tần Nhị Bảo cười thoải mái, quay người đi về phía cổng trường, vừa ra đến cổng trường đã có một chiếc Audi đợi hắn ở đấy tài xế rõ ràng là An Chí Quốc, hết thảy đều là do sắp xếp từ đêm hôm qua.

Mặc dù Tần Nhị Bảo lúc trước đã ngủ no mắt rồi, nhưng mà An Chí Quốc cũng phải nỗ lực đánh thức hắn mới tỉnh lại, ba người ngồi trong phòng khách thương lượng phương án, sau đó mới cho Tần Nhị Bảo trở về phòng, làm cho hắn thiếu ngủ trầm trọng, có nhu cầu cấp bách cần bổ sung giấc ngủ.

"Xin chào, An tiên sinh!" Tần Nhị Bảo hướng An Chí Quốc hỏi nhẹ.

An Chí Quốc cũng khẽ mỉm cười, nhìn hắn đánh giá, trong lòng thầm nghĩ, hành động lần này cũng có độ nguy hiểm nhất định, nhưng Tần Nhị Bảo lại có thể nhẹ nhõm như vậy, làm cho hắn không thể không bội phục sự gan dạ của tên tiểu tử này, là gan của hắn thật sự rất lớn.

Xe đã khởi động, nhưng An Chí Quốc chỉ chú ý lái xe mà không nói gì, Tần Nhị Bảo hôm nay cũng rất yên tĩnh, im lặng ngồi nhìn khung cảnh bên ngoài, tựa hồ trong lòng đang suy nghĩ cái gì, hai người cứ trầm mặc như vậy, mà hình như cũng không ai muốn phá vỡ sự yên lặng này. Xe được lái đi rất nhanh.

Rất nhanh đã đến đích, Tần Nhị Bảo vừa định xuống xe thì An Chí Quốc lại gọi hắn lại, nhìn hắn với ánh mắt thâm tình nói: "Tần huynh đệ, hết thảy xin nhờ cậy ở cậu rồi!"

"Yên tâm! Ngài đi chuẩn bị đi!" Tần Nhị Bảo cười nói: " Chuyện bên trong, hết thảy đều giao cho ta là được."

Hai người khi đã nói xong, liền tiếp tục làm những chuyện riêng của mình, Tần Nhị Bảo đã đến nơi này mấy lần, tự nhiên quen thuộc, nên công việc thuận lợi, đi vào bên trong tòa nhà bỏ hoang, vào gian phòng chuẩn bị của quyền thủ

"Xin chào các vị! Người dẫn chương trình hôm trước đã xin nghỉ lễ rồi, cho nên hôm nay ta sẽ chủ trì thay, hi vọng các vị ủng hộ." Một người vóc dáng nhỏ bé, tướng mạo vô lại đứng lên đài, tự giới thiệu.

"Ta ngất, trai bao cũng có nghỉ lễ à?" Tần Nhị Bảo xấu hổ thấp giọng nói: "Thằng này thật đúng là nói lung tung."

"Lăn ~" những khán giả dưới đài đáp lại cực kỳ quá khích với người dẫn chương mới, cũng không vì hắn là người mới mà nể nang, vẫn cứ ngôn ngữ dâm tục nói: "Cút về nhà bú sữa mẹ đi!"

"Rất tốt, ta cảm nhận được nhiệt tình của mọi người!" Người dẫn chương trình mới này cũng như người tiền nhiệm, đều là da mặt dày, không biết xấu hổ, tiếp tục kích động nói: " Mọi người vỗ tay nồng nhiệt hơn nữa nào!"

"Lăn ~"người xem điên cuồng hét lớn, lúc này, trong hiện trường không khí đã được hâm nóng lên đến cực điểm,làm cho những người ở tại đây cảm nhận đc không khí mà thấy máu trong người sôi lên, không tự giác cũng lớn tiếng hét lên.

" Bây giờ tôi xin vinh hạnh giới thiệu với mọi người, hai tuyển thủ tham gia thi đấu ngày hôm nay! " Người dẫn chương trình lôi kéo không khí toàn trường, cầm mic chỉ vào Tần Nhị Bảo nói lớn : "Vị này chắc hẳn mọi người đã rất quen thuộc, là con hắc mã một mực xông vào tận vòng bán kết, thần kỳ tiểu tử - Tần Nhị Bảo."

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, người xem trong hội trường đã hô lên : "Tần Nhị Bảo, Tần Nhị Bảo..." Cùng với tiếng reo hò là hoa tươi, ruy băng cùng giấy màu các loại bay đầy trời, làm cho Tần Nhị Bảo cảm giác trong lòng của mình có một ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt huyết cũng sôi trào hắn lên.

Người dẫn chương giới thiệu xong Tần Nhị Bảo cũng không có dừng lại lâu, hướng bên đối diện giới thiệu: "Vị này có lẽ mọi người cũng khá quen thuộc, chính là tuyển thủ đã lọt vào vòng bán kết: Lỗ Đạt – Lôi Hồng."

Tần Nhị Bảo nhìn theo hướng bàn tay của người dẫn chương, không khỏi sững sờ, tên kia không phải là tên cướp cửa hàng lần trước đã bị bắt rồi hay sao? Hắn sao lại ở đây nhỉ, chẳng lẽ hắn vượt ngục rồi ?

Đối với cái nghi vấn này, trong lòng Tần Nhị Bảo xuất hiện một nghi vấn, kỳ quái nhìn qua Lôi Hồng, đi tới, hỏi: "Ngươi vượt ngục rồi à?"

"Đúng vậy." Lôi Hồng tự nhiên là không thể quên được Tần Nhị Bảo, hung dữ nói: "Mày hôm nay chết chắc rồi!"

"Ha ha, đừng nói mạnh miệng, ai chết ai sống còn chưa đến lượt mày nói?" Tần Nhị Bảo nói ra: "Mày làm thế nào mà trốn được tới đây?"

"Đào đất." Lôi Hồng nghe Tần Nhị Bảo hỏi như vậy, dương dương đắc ý nói: " Lão tử chính là đã được một ca khúc dẫn dắt!"

"Ca khúc nào vậy?" Tần Nhị Bảo thật sự nghĩ không ra có bài hát nào, còn có thể dạy vượt ngục, bất quá nếu là kịch truyền hình, thì hắn biết có một bộ

"Một đường hướng bắc" Lôi Hồng cười ha hả nói: "Lão tử... địa đạo : mà nói... Tựu một đường hướng bắc... Đào, quả nhiên... Chạy đến rồi."

"..." Tần Nhị Bảo ngây người nhìn qua Lôi Hồng, đối với chỉ số thông minh của hắn, Tần Nhị Bảo thật sự tìm không được từ nào để diễn đạt, cũng diễn đạt không nổi sự kinh ngạc trong lòng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn qua hắn, rõ ràng là biết hắn không bình thường .

"Tốt rồi, không nói nhảm nữa." Lôi Hồng đắc ý qua đi, lại khôi phục bộ dáng hung dữ, nói ra: " Không cần nhiều lời, hiện tại ta muốn mạng của mày!"

"Đừng nói mạnh miệng, chỉ bằng mày?" Tần Nhị Bảo cũng không có khinh thị ý của hắn, nhưng có ý chọc giận hắn, để trận đấu có thêm chút chút thú vị.

"Tiểu tử, mày… mày quả thật quá ngông cuồng rồi!" Dứt lời Lôi Hồng vung quyền hướng Tần Nhị Bảo nhào tới.

Tần Nhị Bảo thấy hắn khí thế hung dữ nên không dám coi thường, bày ra chiêu thức, chuẩn bị nghênh chiến.

Chỉ thấy lôi Hồng chém ra một quyền, mang theo một cổ kình phong, hướng Tần Nhị Bảo đánh tới, Tần Nhị Bảo tự nhiên không dám trực tiếp đỡ đòn, hướng lui về phía sau mấy bước tránh đi mũi nhọn, cũng không cùng hắn giao thủ chính diện.

Lôi Hồng chém ra quyền thấy thất bại, cũng không dừng, liền đổi tư thế lại đá ra một cước, một cước này cực ngoan độc, rõ ràng cho thấy cước này hướng vào hạ thân Tần Nhị Bảo, Tần Nhị Bảo nhìn qua một cước này, thầm kêu không ổn, vận dụng linh hoạt thân thủ, lại lần nữa tránh được.

Lôi Hồng cũng không cho Tần Nhị Bảo cơ hội thở dốc, lần nữa phát quyền, Tần Nhị Bảo lại né ra, cứ như vậy, liên tục đã qua mấy chiêu, Lôi Hồng ngừng ra quyền, đứng lại lớn tiếng nói: "Móa nó, thối... Tiểu tử, đánh nhau... Nghiêm túc chút, ngươi... Ngươi luôn... Trốn... Trốn tới khi nào?"

"Ha ha..." Tần Nhị Bảo nở nụ cười, hắn cảm thấy thằng này càng ngày càng thú vị rồi, gật đầu nói: "Mày đã nói thế thì tao đây xin phụng bồi." Dứt lời, chuyển thủ thành công, hướng Lôi Hồng lao tới.

Lôi Hồng thấy Tần Nhị Bảo bị mình khích tướng, đổi thủ thành công, không khỏi cao hứng lên, hét to một tiếng, cũng hướng Tần Nhị Bảo vọt tới, hai người cứ như vậy cây kim so với cọng râu đánh nhau.

Qua mấy chiêu, Lôi Hồng sắc mặt hơi đổi, nhảy dựng lên, không thể tin được nói: "Một tháng không gặp, thực lực của mày lại đề cao nhiều như vậy?"

"Sợ rồi hả?" Tần Nhị Bảo biết rõ Lôi Hồng cũng là người luyện võ, cái gọi là người trong nghề vừa ra tay, liền biết có hay không, hai người bọn họ đánh nhau là Lôi Hồng đã có thể cảm giác được, đắc ý nói: "Đây chỉ là mới bắt đầu."

"Sợ?" Lôi Hồng tuy đầu óc có chút dở hơi, nhưng đối với việc đánh nhau, bất kể là loại đối thủ nào, hắn cũng chưa từng sợ qua, không chỉ không sợ, hắn còn hưng phấn nói: "Lão tử thật đúng là chưa từng sợ hãi qua, đứng lại để cho lão tử chiếu cố mày!"

"Tốt lắm, chúng ta phân cao thấp nào?" Tần Nhị Bảo gặp được đối thủ như vậy còn đòi hỏi gì hơn nữa, cao hứng hỏi.

Mà người xem trong tràng lại một lần nữa bị hai người làm nổi lên cảm xúc, nhìn hai người đỏ mắt, rực ý chí chiến đấu, mà bắt đầu vì song phương mà cổ cũ.

※※※※※

"Hết thảy đều chuẩn bị xong chưa?" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn qua Đại Điền Ưu Mỹ hỏi

Đại Điền Ưu Mỹ ngồi bên cạnh Trung Thôn Chuẩn Nhân, vẫn một mực im lặng, làm chuyện riêng của mình, Trung Thông Chuẩn Nhân rất đa nghi, chỉ có đối với Đại Điền Ưu Mỹ là yên tâm, cho nên bình thường có cái gì chuyện bí mật, đều để cho Đại Điền Ưu Mỹ đi làm.

"Chuẩn bị xong!" Đại Điền Ưu Mỹ hồi đáp: "Ta đã phân phó xuống dưới, thủ hạ cũng đã chuẩn bị cho tốt."

"Rất tốt!" Trung Thôn Chuẩn Nhân đối với những sự tình Đại Điền Ưu Mỹ xử lý vốn rất yên tâm, gật đầu nói nói: " Ta muốn để cho bọn hắn biết rõ sự lợi hại của ta."

"Trung Thôn" Đại Điền Ưu Mỹ trong mắt tràn đầy lo lắng đối với Trung Thôn Chuẩn Nhân, nhịn không được hỏi: "Thật sự không có vấn đề?"

"Không có vấn đề." Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không có để ý sự lo lắng trong mắt của Đại Điền Ưu Mỹ, mình hắn chìm đắm trong vòng xoáy cừu hận không cách nào tự kiềm chế, trong lòng hắn chỉ có hai chữ "Báo thù".

"..." Đại Điền Ưu Mỹ nhìn qua Trung Thôn Chuẩn Nhân cả buổi nói không nên lời, nàng không biết nên hay không khuyên nhủ hắn, nhưng nàng biết rõ, yêu một người, nghĩa là không cần suy nghĩ đến việc phải trả giá.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK