• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mang theo tâm tình khoái trá, Tần Nhị Bảo một đêm say giấc. Lúc tỉnh, mặt trời đã lên cao. Nằm trên giường, hắn duỗi tay chân, vươn vai ngáp ngáp, chợt bên tai nghe âm thanh lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đã tỉnh?

Tần Nhị Bảo ngước đầu nhìn theo chỗ vừa phát âm thanh, thấy Vương Bá cầm một bộ Âu phục, ở bên giường chờ đợi hắn, Tần Nhị Bảo ngồi dậy, chào Vương Bá:

- Buổi sáng tốt lành.

- Dậy rồi thì đem y phục mặt vào, tôi ở dưới chờ cậu. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Vương Bá lạnh lùng nói, không hề quan tâm Tần Nhị Bảo vừa chào hỏi, mà lập tức đi ra ngoài.

- Nhìn không ra, nếu lão đầu này còn trẻ, thì thật thú vị.

Tần Nhị Bảo không tự chủ được tán thưởng:

- Quản gia của kẻ có tiền cũng đều có cá tính như vậy, thực khiến người ta ngoài ý.

Một lát sau, Tần Nhị Bảo mặc xong y phục đi xuống lầu. Vương Bá tại dưới lầu chờ hắn, thấy hắn mặc xong y phục, ánh mắt ông ta lộ vẻ tán thưởng. Cũng khó trách Vương Bá, Tần Nhị Bảo mặc Âu phục vào, so sánh với ngày hôm qua lôi thôi, thì ngày hôm nay khác xa một trời một vực.

Kỳ thật, Tần Nhị Bảo cũng rất hài lòng với mình. Vừa rồi hắn đứng ở trước gương, cũng tự kỷ thưởng thức nửa ngày, rồi mới xuống lầu. Vương Bá chỉ vào bàn ăn nói:

- Ăn cơm nhanh đi. Sau khi ăn xong, tôi còn có nhiệm vụ giao cho cậu.

- Vâng.

Tần Nhị Bảo cũng nhận thấy Vương Bá cười rất tuấn tú. Vừa nhìn vào bữa ăn thịnh soạn, không tự chủ được nước miếng chảy ròng ròng. Hắn liền không quan tâm vị trí, ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu đánh chén.

Ân Huyên Vũ không biết từ nơi nào xông ra, hỏi Vương Bá:

- Là ai cho anh ngồi chỗ này, chỗ ngồi của chủ nhà dùng cơm?

- Lão gia an bài.

Vương Bá lạnh lùng như cũ, nhưng trong giọng nói vài phần cung kính.

Ân Huyên Vũ nghe là cha mình sắp đặt, trong lòng mặc dù tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì nữa. Nàng vừa nhìn thấy Tần Nhị Bảo, không biết vì sao, đã muốn gây sự:

- Anh ngồi ở chỗ của tôi, mời anh tránh ra.

Cẩm cái bánh quẩy nhét đầy miệng, Tần Nhị Bảo còn chưa rõ ý Ân Huyên Vũ, mơ hồ không rõ hỏi:

- Để làm gì? Không phải là một vị trí sao? Cô tùy tiện tìm một chỗ là xong thôi.

- Tôi không phải là một người không hiểu quy củ như anh.

Ân Huyên Vũ châm chọc nói:

- Vị trí này là vị trí đặc biệt của tôi.

- Làm sao cô lại nhỏ mọn như vậy. Cô là chủ, tôi là khách, cô không thể nhường tôi một chút sao?

Tần Nhị Bảo vẫn cứ thế thoải mái ăn uống, chẳng hề để ý nói.

- Cái gì? Anh nói tôi keo kiệt?

Ân Huyên Vũ có chút tức giận, đề cao âm thanh:

- Rốt cuộc là anh không hiểu quy củ, hay là tôi keo kiệt?

- Cô…

Tần Nhị Bảo thật vất vả mới quay đầu nhìn lại, thấy Ân Huyên Vũ lúc này đang nhìn trừng trừng, một bộ muốn ăn thịt người. Hắn liền đem câu nói kế tiếp nuốt lại, nghĩ thầm: “ Cô gái hung hăng như vậy, còn muốn thuê bảo tiêu?”.

- Tránh ra.

Ân Huyên Vũ thấy hắn kề cà, nàng liền nói lớn.

- Quên đi, nam tử không nên đấu cùng con gái.

Trong lòng Tần Nhị Bảo nghĩ vậy, liền mang bộ dạng uể oải tránh ra. Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo nhận thua, lợi dụng tư thế của người thắng, ngẩng cao đầu, cao ngạo ngồi ở vị trí của mình.

Mà Vương Bá ở một bên, lạnh lùng nhìn một màn này phát sinh, từ đầu đến cuối không nói một câu nào. Tần Nhị Bảo cũng chẳng thèm để ý Ân Huyên Vũ, đổi lại vị trí, tiếp tục bắt đầu ăn.

Tần Nhị Bảo nhường nhịn, đổi được sự yên bình. Hắn xem ra làm như vậy cũng đáng giá. Nhưng mà ngoài ý liệu của hắn, sự yên bình này cũng không được lâu lắm, Ân Huyên Vũ thực sự không thể nhịn được nữa:

- Lúc anh ăn cơm, có thể nói nhỏ hơn một chút được không? Như thế nào giống heo vậy?

- Ý của cô là?

Tần Nhị Bảo bị Ân Huyên Vũ nói như thế, thấy mình mất hết thể diện, mất hứng nói:

- Cô nói ai là heo?

- Nói anh chứ ai.

Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo tức giận, lại không có nửa điểm lùi bước:

- Ai bảo anh ăn cơm lớn tiếng như vậy?

- Mẹ nó, cô nàng này bị sao thế này? Muốn gây khó dễ cho tôi à.

Tần Nhị Bảo hung ác trừng mắt nhìn Ân Huyên Vũ nói.

- Anh nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa cho tôi.

Ân Huyên Vũ không có nửa điểm sợ hãi, lớn tiếng chất vấn.

- Được rồi.

Vương Bá nhịn không được, lớn tiếng chặn lời:

- Hai người nhịn đi một ít, lặng im cho tôi ăn cơm.

Vương Bá ở đây từ lúc Ân Huyên Vũ mới sinh ra, trong lòng Ân Huyên Vũ luôn luôn không coi ông ta là người ngoài. Hơn nữa ở trong nhà này, bình thường ba ba bận nhiều việc, Vương Bá một mực chiếu cố cho nàng, đương nhiên nàng cũng coi Vương Bá là người thân. Lúc này thấy Vương Bá tức giận, liện ngậm miệng.

Trên bàn cơm lập tức yên tĩnh trở lại, Vương Bá nói với Tần Nhị Bảo:

- Buổi tối tiểu thư có một dạ tiệc từ thiện, đến lúc đó cậu phải đi, nhất định phải đảm bảo chắc chắn tiểu thư bình an vô sự hiểu chưa?

Ý tứ của Vương Bá rất rõ ràng, hắn có thể dung túng Tần Nhị Bảo cùng với tiểu thư cãi lộn, nhưng thời điểm mấu chốt cần phải phát huy tác dụng. Coi như hăn không chỉnh đốn, cũng có người ra mặt chỉnh đốn.

Tần Nhị Bảo đối với lời nói của Vương Bá, cười nói:

- Ông yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.

Vương Bá gật gật đầu, không nói gì nữa, trên bàn cơm lại im lặng trở lại. Tuy hơi miễn cưỡng nhưng cũng liên tục đến lúc chấm dứt.

…………….

- Đại tiểu thư, tới giờ đi tới dạ tiệc rồi.

Vương bá như trước không mang theo bất cứ chút tình cảm nào nói.

- Vâng, thật đáng ghét.

Ân Huyên Vũ nằm trên giường, mắt nhắm mắt mở tự nhủ:

- Nếu công ty không chỉnh định mình tham gia, mình cũng chẳng hơi sức đâu mà tới. Làm hại mình phải làm đẹp, ngủ cũng không được ngon.

Cứ thế nói một lát, thấy Vương Bá còn đang chờ nàng, ngượng ngùng uốn ba tấc lưỡi:

- Thật ngại quá, làm bác phải chờ. Cháu lập tức tới liền.

Vương Bá thừa dịp Ân đại tiểu thư đang ở trong phòng trang điểm, ông ta đi đến trước mặt Tần Nhị Bảo:

- Gần đây lão gia nhận được điện thoại đe dọa, nên đã đặc biệt an bài Lý Lương, Lưu Bảo, Trương Bình Sơn cùng với cậu thành một đội, tất cả đều do cậu chỉ đạo. Hi vọng các cậu phải đảm bảo an toàn cho tiểu thư, không được để xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

- Yên tâm, tôi hiểu.

Tần Nhị Bảo đáp lại. Lúc này, Ân Huyên Vũ đã trang điểm xong đi ra cửa. Bộ dáng của nàng lúc này lại càng xinh đẹp, không khỏi làm cho đôi mắt của Tần Nhị Bảo sáng ngời.

Vương Bá thấy Ân Huyên Vũ ra ngoài, bước nhanh nên phía trước chào đón:

- Lão gia an bài cô cùng với Tần Nhị Bảo một chiếc xe. Bọn người Lý Lương đi một xe theo phía sau cô.

- Có cần phải như vậy không?

Ân Huyên Vũ đối với an bài của cha mình, có chút không vừa ý:

- Hơn nữa, cha cháu cho cháu ngồi cùng với anh ta…

- Thực xin lỗi, tiểu thư. Lão gia đã an bài như vậy. Xin cô đừng làm cho tôi khó xử.

Vương Bá đáp lại.

- Tôi có thể nói một chút không?

Ân Huyên Vũ đang định nói gì, Tần Nhị Bảo đột nhiên chen lời.

- Cậu có vấn đề gì?

Vương Bá hỏi.

- Thực xin lỗi, tôi không biết lái xe.

Tần Nhị Bảo thản nhiên nói.

- Cái gì? Anh không biết lái xe?

Ân Huyên Vũ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, cảm giác có chút phát điên, bật người hỏi ngược lại:

- Anh không lái xe, chẳng lẽ để cho tôi lái sao?

- Tôi sáu tuổi bắt đầu đến trường, tám tuổi tập võ, mười hai tuổi lập chí sau này giống với Lý Tiểu Long, mười bốn tuổi…

Tần Nhị Bảo nói liên miên.

- Dừng, dừng, dừng.

Ân Huyên Vũ không đợi Tần Nhị Bảo nói hết lời, liền ngắt lời nói:

- Anh nói như vậy, rốt cuộc có ý tứ gì?

- Ý của tôi là giờ cũng chưa vội, thời gian tới tôi sẽ học lái xe được không?

Tần Nhị Bảo vẻ mặt vô tội nói.

- Anh thật nhiều lời vô nghĩa.

Ân Huyên Vũ đối với lý luận của Tần Nhị Bảo thật không còn lời nào để nói.

- Được rồi. Để tôi lái xe.

Vương Bá thấy bọn họ lại bắt đầu tranh cãi liền ngắt lời.

Hai người ngừng lại nhưng vẫn còn lườm nhau. Tần Nhị Bảo lắc đầu cười khổ, cùng Ân Huyên Vũ ngồi vào chiếc Mercedes - Benz màu đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK