Thuận Tử tạm thời thở ra. Hắn tuy rằng thực chật vật, nhưng chứng kiến Trương Bình Sơn không có chút biện pháp, trong lòng có chút đắc ý không nói lên lời, càng thêm tin tưởng bọn hắn thực sự bất lực.
Tần Nhị bảo ngổi xổm trước mắt Thuận Tử, trên mặt mỉm cười nói:
- Người anh em, đừng cố gắng chống đối nữa. Như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta.
- Mày làm gì được tao?
Vẻ mặt Thuận Tử khinh thường nhìn nhìn. Hắn thấy Tần Nhị Bảo vẫn chỉ là tên ranh con, liền không để vào mắt, hờ hững nói:
- Lấy điếu thuốc mời đại gia đây, có thể tao suy nghĩ lại.
Tần Nhị Bảo vẫn mỉm cười làm theo những lời Thuận Tử nói. Mà hắn làm như vậy càng làm cho Thuận Tử càng đắc ý, hắn hít sâu một hơi rồi phun lên trên mặt Tần Nhị Bảo:
- Muốn biết sao? Ta còn lâu mới nói.
- Vậy à? Mày xác định?
Tần Nhị Bảo vẫn mỉm cười hỏi.
Thuận Tử tưởng Tần Nhị Bảo là một tên yếu nhược, liền không để ý đến hắn nói:
- Tao… A.
Nói còn chưa dứt lời, liền thảm thiết kêu lên, mở to mắt, hoảng sợ nhìn Tần Nhị Bảo vẫn mỉm cười như cũ.
Trương Bình Sơn ở một bên cẩn thận nhìn coi hành động của Tần Nhị Bảo, trong lòng thầm nghĩ:
- Người này làm việc thật dứt khoát, nói khổ liền khổ, không một chút vô nghĩa nào.
- Hiện tại mày muốn thế nào?
Tần Nhị Bảo từ bàn ăn lấy ra con dao gọt hoa quả, vẫn tươi cười hỏi.
Thuận Tử bị Tần Nhị Bảo chọc vào đùi, máu chảy ròng ròng, đau đớn không nói ra lời. Nhưng hắn như cũ vẫn cố chống đỡ:
- Có bản lĩnh thì giết chết tao đi.
- Mày đã yêu cầu như thế, thì tao sẽ cho mày được toại nguyện.
Sắc mặt Tần Nhị Bảo lạnh lùng, đôi mắt lộ ra hung quang.
- Mày đã không chịu nói, suốt đời mày sẽ không thể nói.
Dứt lời hắn liền giơ đao muốn đâm.
Thấy Tần Nhị Bảo miệng nói giết người nhẹ nhàng như thế, làm cho Thuận Tử không còn chút máu, hắn nghĩ thầm: " La thiếu gia mặc dù tàn nhẫn nhưng không thể so sánh với người này. Hắn giống như là Tu La dưới địa ngục. Lúc này bảo vệ mạng sống là quan trọng hơn. " Hắn lập tức cầu xin tha thứ:
- Đại ca, tha mạng. Tôi cái gì cũng nói hết.
- Sớm như vậy thì có phải là không phải chịu khổ không.
Tần Nhị Bảo lúc này lại khôi phục bộ dáng cợt nhả. Ánh mắt, khuôn mặt biến hóa rất nhanh, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Hắn giống như là bằng hữu của Thuận Tử, ngữ khí bình thản nói:
- Nói cho tao biết, Ân tiểu thư giờ đang ở đâu? Còn nữa, chuyện này do ai sai khiến mày làm?
- Ân tiểu thư ở phòng 1308. Là La thiếu gia sai khiến tôi, tôi chỉ phụ trách dẫn Ân tiểu thư tới đó, ngoài ra cái gì tôi cũng không làm.
- Tốt lắm.
Tần Nhị Bảo cười nói:
- Hai người đi cùng Ân tiểu thư thì sao?
- Bọn họ bị roi điện làm cho hôn mê, hiện tại bị một người tên là Lại Ba Cường kéo tới phòng 1306.
- Được rồi, mày có thể đi, đi càng xa càng tốt.
Tần Nhị Bảo nói với Thuận Tử:
- Thừa dịp tao chưa đổi ý, mau cút nhanh đi.
Thuận Tử hoảng sợ nhìn Tần Nhị Bảo giống như Tu La, bất chấp đau đớn đứng lên khập khiễng bước đi. Mà Trương Bình Sơn ở một bên đối với thủ đoạn của Tần Nhị Bảo lại càng trợn mắt há mồm, nói không lên lời.
- Tiểu Trương.
Tần Nhị Bảo nói với Trương Bình Sơn.
- Có tôi.
Trương Bình Sơn bị Tần Nhị Bảo gọi, lập tức hồi phục tinh thần nói:
- Có gì phân phó?
- Chúng ta phân công nhau hành động, anh trước tiên tới phòng 1306 xem tiểu Lưu cùng tiểu Lý thế nào, tôi tới phòng 1308 cứu Ân tiểu thư.
- Được.
Hai người bắt đầu phân công nhau hành động. Mà lúc này tại phòng 1308, La Thế Hàn đang tham lam ngắm nhìn Ân Huyên Vũ hôn mê. Với hắn mà nói, Ân Huyên Vũ lúc này đã là con mồi trong tay, nên hắn cứ thả thê mà thưởng thức, không việc gì phải vội.
Hắn mở camera lên, muốn ghi lại thời khắc tuyệt vời này. Hắn làm như thế đều có mục đích của hắn, dù sao loại chuyện ám muội này, vạn nhất Ân Huyên Vũ có vạch mặt, muốn tìm hắn tính sổ, hắn còn dựa vào cái này để cho nàng khó nói ( tung lên Youtube cho ta coi với ). La Thế Hàn đắc ý nhìn Ân Huyên Vũ đang hôn mê, nuốt nước miếng nói:
- Con quỷ nhỏ này, ngay cả tư thế ngủ cũng thực phong tao, mới chỉ nhìn thôi mà nhiệt huyết sôi trào.
Dứt lời, liền không chịu nổi nữa, hắn chồm lên chuẩn bị hưởng thụ nàng.
Đang lúc La Thế Hàn muốn tiến lên thì cửa phòng đột nhiên tung ra. Cú đánh này làm cho La Thế Hàn trợn mắt há mồm, giống như cái cộc gỗ đứng ngay ngốc ở đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đang đứng ngoài cửa.
Ngay khi ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn Tần Nhị Bảo, hắn từ ngoài cửa đi vào, nhìn Ân Huyên Vũ đang hôn mê trên giường, biết tiểu tử họ La này chưa có đắc thủ, tâm tình liền buông lỏng. Nhưng chứng kiến hắn có quay camera trong lòng liền cảm thấy phẫn nộ, đối với hành động của La Thế Hàn vô cùng khinh bỉ:
- Trông mày thế này, mà lại làm những chuyện vô sỉ hạ lưu, thực con mẹ nó ghê tởm.
- Đừng… Đừng… Lại đây!
La Thế Hàn thấy ánh mắt muốn giết người của Tần Nhị Bảo, run sợ nói.
- Câm miệng.
Tần Nhị Bảo khinh miệt liếc mắt nhìn La Thế Hàn:
- Mày nghĩ rằng tao sẽ đánh mày sao? Đánh mày chỉ làm bẩn tay tao.
- Mày…
La Thế Hàn thấy Tần Nhị Bảo nói mình như vậy, thực nhục nhã. Nhưng trừ bỏ mấy lời mắng chửi trong lòng, trước mặt Tần Nhị Bảo ngay cả cái rắm cũng không dám phóng.
Tần Nhị Bảo cũng không nói nhảm nhiều với hắn, tiến lên đá cho La Thế Hàn một cước nói:
- Lăn qua một bên.
La Thế Hàn bị Tần Nhị Bảo đột nhiên tặng cho một cước như vậy, lập tức cút vào cạnh góc tường, đau điếng. Hắn lầm bầm nói:
- Không phải nói oánh tao sẽ bẩn tay, như thế nào vẫn còn đánh?
- Đánh mày bẩn tay, tao mới dùng chân.
Tần Nhị Bảo kiên nhẫn trả lời.
-….
La Thế Hàn không nói gì nhìn Tần Nhị Bảo, cũng không dám nói gì sợ Tần Nhị Bảo cho thêm cước nữa. Hắn cứ như vậy nhìn Tần Nhị Bảo mang Ân Huyên Vũ đang hôn mê rời đi, trong lòng ai thán nói: “ Ai… Con vịt được nấu chín rồi cứ như vậy bay đi.”
Không bao lâu, cảnh sát liền đi tới, Tần Nhị Bảo trước đó đang đem Ân Huyên Vũ rời đi. Còn Trương Bình Sơn, Lý Lương cùng Lưu Bảo lưu lại trả lời tình huống cho cảnh sát. Sau khi xác nhận, cảnh sát liền mang La Thế Hàn cùng Lại Ba Cường lên đồn.
Bở vì La Thế Hàn là người chủ mưu, liền không làm ầm lên mà bí mật bắt hắn cùng Lại Ba Cường. Sau khi cha mẹ La Thế Hàn biết chuyện này thì cũng đã muộn, nhưng cũng chỉ có thể nuốt quả đắng trong bụng. Ân Thế Bình biết chuyện này cũng không truy cứu nhiều, dù sao, con gái cũng chỉ bị hôn mê, chưa có bị thương tổn gì. Hơn nữa những kẻ chủ mưu đều đã bị xử theo pháp luật, cũng không cần phải tính toán nhiều. Dù sao có nhiều kẻ thù, cũng không phải là chuyện tốt gì, điều này hắn hiểu rất rõ.
Sóng gió cứ như vậy vô thanh vô tức tiêu tán, nhưng có nhiều người không thể tiêu tan nổi, nhất là đối với La gia.
……………….
- Lão đại!
Tại tổng bộ Long Thăng Bang, trên mặt Đao Ba Nam cung kính hô.
- Sự việc tiến hành thế nào?
Vẻ mặt lão đại không chút thay đổi.
- Việc này.
Đao Ba Nam có chút không biết nên trả lời thế nào, nhưng hắn không dám giấu diếm nói:
- Sự tình không thể hoàn thành.
- Không hoàn thành?
Lão đại có chút kỳ quái hỏi Đao Ba Nam. Trong khoảng thời gian này, có lẽ những việc bọn hắn làm quá mức thuận lợi, cho nên đối với kế hoạch tự cho là chu đáo lần này, việc không hoàn thành có cảm giác ngoài ý muốn.
Đao Ba Nam nghe ngữ khí của lão đại, nơm nớp lo sợ trả lời:
- Vốn vừa định xuống tay, lại có người chen ngang, cho nên…
- Tốt lắm.
Lão đại nghe được Đao Ba Nam trả lời, lại có chút không để ý, bình tĩnh nói:
- Tôi biết rồi, cậu lui xuống đí.
- Thực ra là…
Đao Ba Nam thấy sau khi lão đại biết kết quả, biểu hiện còn bình tĩnh như thế cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Hắn muốn hỏi lại nhưng không dám hỏi, mang theo nhiều nghi vấn lui ra.
- Ha ha…
Lão đại cười cười, nói với Đao Ba Nam:
- Đao tử, không nên gấp gáp, trò chơi giờ mới bắt đầu.
- Trò chơi?
Bị lão đại gọi làm hắn kỳ quái hỏi lại:
- Lão đại…
- Tốt lắm.
Lão đại cắt đứt lời nói cảu hắn:
- Đao tử, có một số việc cậu chỉ thực hiện, còn về phần tại sao, sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, hiểu chưa.
- Tôi biết rồi.
Đao tử biết hắn lắm mồm liền lui ra ngoài. Lão đại nhìn theo Đao tử, khóe miệng hiện lên nụ cười âm hiểm.