• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tần Nhị Bảo, rời giường ngay!" Vương Bá hét lớn với Tần Nhị Bảo: "Nếu không dậy sẽ đến trường muộn!"

"Thật chán chết mà! Vương Bá, ngươi có thể đừng gọi ta sớm như vậy có được không?" Tần Nhị Bảo còn buồn ngủ nhìn Vương Bá nói. Hắn đêm qua trở về trễ nên lúc này cảm giác buồn ngủ.

"Gọi sớm?" Vương Bá không vui nói: "Ta là phụng lệnh lão gia đến gọi ngươi rời giường vậy mà ngươi nói ta làm phiền ngươi?"

"Ah!" Tần Nhị Bảo đối với Vương Bá vẫn luôn có chút kiên nể, biết mình nói lỡ lời: "Không có ý gì đâu ah! cũng biết sáng sớm mới rời giường răng còn chưa đánh nên khó tránh miệng sẽ nói ra lời khó nghe a."

"Ngươi nhanh lên một chút!" Vương Bá không có tâm tình nói tào lao với hắn thúc giục nói: "Đừng làm cho các tiểu thư nhà ta phải đợi lâu!" Dứt lời, cũng không thèm để ý mà đi thẳng xuống lầu.

Một lát sau, Tần Nhị Bảo đi xuống lầu, gặp Ân Thế Bình đang ăn điểm tâm, cũng không khách khí ngồi xuống cầm bánh mì lên ăn. Gần đây, hắn cảm giác thể lực luôn tiêu hao một lượng lớn, cho nên nhu cầu bổ sung năng lượng thật sự cấp bách.

" Ngày hôm qua, ngươi dẫn bà lão qua đường cái đến nửa đêm mới về tới sao?" An Kỳ Nhi giống như cười mà không phải cười hỏi Tần Nhị Bảo.

"Ách..." Tần Nhị Bảo biết rõ không có biện pháp trả lời nàng, chỉ vùi đầu ăn coi như không nghe thấy, cho nên cũng không trả lời

An Kỳ Nhi nhìn thái độ không rãnh để ý đến câu mình hỏi của Tần Nhị Bảo không hề tức giận lại tiếp tục hỏi: "Có phải trong lúc dẫn bà lão ngươi đã phát sinh cảm tình, rồi cùng nàng thuê phòng đúng không?"

Nghe An Kỳ Nhi nói hùng hồn như thế hắn không khỏi đem toàn bộ sữa bò vừa uống phun hết ra mắng: "Ngươi nói cái gì đó? Ta vẫn còn là xử nam!"

Dứt lời, lau miệng lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta mà có khẩu vị nặng như vậy sao?"

"Ai biết ngươi nha! Ta lại không quen ngươi." An Kỳ Nhi vẻ mặt khinh thường nói: "Hơn nữa kẻ cầm thú thì chuyện gì cũng có thể làm ra được."

"Ngươi nói ai cầm thú chứ?" Tần Nhị Bảo cảm thấy khó chịu vì An Kỳ Nhi sáng sớm rảnh rang kiếm chuyện với hắn, trừng mắt hỏi.

"Nói ngươi đấy! Như thế nào? Không phục sao?" An Kỳ Nhi cũng không phải tay vừa, đáp lễ: "Ta chuyên trị các loại không phục đó."

Trong lúc nhất thời, trên bàn ăn bắt đầu một màn cung giương, bạt kiếm …, hai người trợn mắt nhìn nhau, bình thường đối với việc đối chọi của bọn họ cũng không ai hỏi đến, nhưng hôm nay Ân Thế Bình lại tức giận, vỗ lên mặt bàn quát: "Tất cả im miệng cho ta!"

Mọi người đều nhìn về hướng Ân Thế Bình, chỉ thấy Ân Thế Bình nói: "An Kỳ Nhi, ngươi hư đến mức ta không tưởng tượng nổi rồi, nói chuyện lúc nào cũng tùy tiện. Một nữ hài tử có thể nói chuyện thô lỗ như vậy sao?" An Kỳ Nhi lập tức đỏ mặt lên, không dám nói nửa lời.

Ân Thế Bình phê bình hết An Kỳ Nhi lại đưa mắt về phía Tần Nhị Bảo phê bình: "Ngươi cũng thế, ngày hôm qua sao muộn như thế mới trở về, cũng không nói ai tiếng nào hại chúng ta thay ngươi lo lắng không công."

Tuy Ân Thế Bình dùng ngữ khí rất nghiêm khắc phê bình Tần Nhị Bảo, nhưng hắn lại không có nửa điểm tức giận, ngược lại trong nội tâm lại rất ấm áp, có một loại cảm động.

Tất cả mọi người không nói thêm gì nữa, mà yên lặng dùng cơm. Đến khi ăn xong, Ân Huyên Vũ vẫn không nói gì, nàng nhìn phụ thân của mình, trong nội tâm đã có cảm giác khác thường, nàng cảm thấy phụ thân của mình, vừa rồi phê bình Tần Nhị Bảo, nhưng ngữ khí hoàn toàn là trưởng bối phê bình việc làm sai của một tiểu hài tử, không có chút bộ dạng khách khí nào hết.

Ăn cơm xong, Tần Nhị Bảo đi theo các nàng lên xe đến trường học. Trên đường đi không ai nói chuyện, bỗng nhiên, An Kỳ Nhi đột nhiên nở nụ cười, Ân Huyên Vũ cùng Tần Nhị Bảo nhìn nàng đột nhiên biểu hiện như thế , cảm thấy có chút không hiểu.

Ân Huyên Vũ hỏi: "An Kỳ Nhi, ngươi làm sao vậy?"

An Kỳ Nhi cố gắng khắc chế vui vẻ, nói: "Không nghĩ tới Tần Nhị Bảo cũng có lúc á khẩu không trả lời được!"

"Má nó, lão tử không nói lời nào, cũng có thể buồn cười như vậy sao?" Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, tức giận đáp lễ: "Ngươi choáng hả, có phải muốn bị đánh hay không?"

"YAA.A.A.. Lại lắm điều..." An Kỳ Nhi thấy Tần Nhị Bảo dám nói tục, lập tức hát lên, trấn áp.

"..." Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ Nhi sử dụng tuyệt chiêu, lập tức đau khổ im lặng, ngây người đứng một bên, mà bộ dạng Tần Nhị Bảo như thế chọc cho Ân Huyên Vũ cũng phải nở nụ cười.

Trong lúc đó, xe đã ngừng lại ngay trước cửa trường học, Tần Nhị Bảo từ từ xuống xe nhìn qua đám người đang giơ biểu ngữ đứng ở trước cửa trường, Tần Nhị Bảo còn tưởng rằng có vị Thương gia nào đó đang làm cái hoạt động gì, giương mắt lên nhìn tấm biểu ngữ thì thầm đọc: "Ân Huyên Vũ, I love you!"

"Ta nói (xx), ai không có mắt như vậy ah!" Tần Nhị Bảo nhìn qua tấm biểu ngữ im lặng tự nhủ: "Ai, năm nay mọi người điên hết cả rồi!"

Ân Huyên Vũ nhìn qua tấm biểu ngữ mặt đỏ bừng, xem hình dạng của nàng tựa hồ đã đoán được là ai, mà An Kỳ Nhi ở một bên, lại như chưa bao giờ thấy chuyện nào như thế này không ngừng to nhỏ, nói cái gì phải lãng mạn, ngôn ngữ giống như nói cái loại mê gái (trai).

"Lãng mạn?" Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi to nhỏ như vậy, lắc đầu nói: "Gọi là lãng phí, cũng không sai biệt lắm."

Lúc này, có một soái ca xuất hiện, lãng mạn tay cầm bó hoa tươi, trước mặt mọi người chân thành hướng Ân Huyên Vũ đi tới, lộ ra vẻ đẹp trai, tươi cười, dùng giọng nói thu hút nhất nói: "Tiểu Vũ, hôm nay ta tỉ mỉ an bài hết thảy, hi vọng ngươi có thể thích những thứ này."

"Thích?" Ân Huyên Vũ đối với cái loại không thua kém gì ong bướm này thì nàng đã gặp qua không dưới trăm lần, muốn nàng nói thích, vậy thì thật đúng là nhắm mắt nói dối, mà Ân Huyên Vũ đương nhiên sẽ không nói dối, mặt không biểu tình: "Hướng Thành, phiền ngươi nghiĩ ra chủ ý gì mới được không? Nếu như ta nhớ được không lầm thì ngươi đã dùng chiêu này ba lượt rồi!"

"Không nghĩ tới, ngươi vậy mà cũng có thể nhớ rõ ràng như thế!" Hướng Thành vô liêm sỉ nói: "Xem ra trong lòng ngươi có ta đấy!”

"..." Ân Huyên Vũ đen mặt nhìn hắn, cả giận nói: "Ngươi đừng có không biết xấu hổ như vậy được không?"

Hướng thành đối với sự chán ghét của Ân Huyên Vũ coi như không thấy, nói: "Ta có thể cảm nhận lời nói của ngươi là không thật lòng, kỳ thật ngươi rất thích ta."

"Bây giờ là lúc ngươi nên xuất hiện!" An Kỳ Nhi ở một bên, kéo góc áo Tần Nhị Bảo nhỏ giọng nói

"Ai!" Tần Nhị Bảo đối với loại chuyện này thật sự không muốn quản, nhưng mình thân là bảo tiêu, lúc này tất yếu phải ra mặt, cũng chỉ có thể kiên trì đi tới trước mặt Hướng thành.

"Ngươi muốn làm gì?" Hướng thành đối mặt Tần Nhị Bảo uy hiếp nói: "Ta khuyên ngươi, chớ chọc ta!"

Tần Nhị Bảo cũng không có cùng Hướng Thành quá mức so đo, chỉ vào Ân Huyên Vũ cười nói: "Ngươi có biết cái gì là phẩm vị hay không, dạng như vậy mà ngươi cũng không buông tha?"

"Ngươi nói cái gì đó?" câu nói này của Tần Nhị Bảo, làm cho Ân Huyên Vũ nhịn không được, lớn tiếng nói: "Lời này của ngươi có ý tứ gì?"

"Lão tử thích dạng gì, không cần ngươi tới dạy, ngươi chớ xen vào việc của người khác, bằng không thì ta sẽ cho ngươi chịu không nổi!" Hướng thành cho rằng Tần Nhị Bảo có chủ tâm đến khiêu khích hắn, cảm thấy rất tức giận.

"Ha ha..." Tần Nhị Bảo nghe Hướng Thành uy hiếp nở nụ cười, quay người đối với Ân Huyên Vũ nói ra: "Chúng ta vẫn là nên đi thôi!"

"Ngươi phải giải thích cho rõ ràng!" Ân Huyên Vũ cũng tức giận, Tần Nhị Bảo dám nói nàng như vậy, nàng muốn Tần Nhị Bảo giải thích. Nếu để Vũ tỷ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Ách..." Tần Nhị Bảo không nghĩ tới còn chưa giải quyết xong Hướng Thành, nội bộ đã bốc hỏa rồi, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, chỉ là vô ý, chớ cùng ta so đo được không nào?"

"Được rồi, bổn tiểu thư không cùng ngươi so đo!" Ân Huyên Vũ nhìn thái độ chịu thua của Tần Nhị Bảo, coi như tương đối hài lòng, gọi An Kỳ Nhi: "Chúng ta đi!"

Tần Nhị Bảo hướng Ân Huyên Vũ với thái độ chịu thua, nhưng Hướng Thành lại nhìn ra bọn hắn tựa như tiểu tình lữ tại liếc mắt đưa tình, cơn giận dữ trong nội tâm trỗi dậy, nói ra: "Các ngươi chớ đi, cùng ta giải thích rõ ràng, các ngươi là quan hệ như thế nào?"

"Ngươi muốn gif ?" Tần Nhị Bảo thật sự chẳng muốn cùng hắn nói nhảm nói: "Dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?"

"Vậy thì ngươi đừng trách ta!" Hướng Thành cắn răng nói, dứt lời, vung tay lên, nguyên lai bên cạnh hắn là nhóm tiểu đệ, một thoáng đã tập hợp lại, bộ dáng đằng đằng sát khí.

Thấy tình cảnh này, Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi đều như thấy kịch hay, biết rõ thực lực Tần Nhị Bảo, đã không nóng nảy lại càng không sợ hãi, ngược lại còn lấy trong ba lô ra một bao khoai tây chiên, hô: "Tần Nhị Bảo, lên!"

"Ai..." Tần Nhị Bảo nghe các nàng dương dương đắc ý như thế, bất đắc dĩ thở dài, đi tới, đối với Hướng Thành thuyết giáo: "Lão huynh, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, làm gì mà động đao động thương đây thế này?"

"Mẹ mày!" Hướng thành mắng: "Ta cho ngươi hiểu rõ kết cục của những kẻ dám trêu chọc ta."

"Ai..." Tần Nhị Bảo lại thở dài từng hồi, hắn thật sự không muốn ỷ mạnh hiếp yếu, dù cho đối phương có năm, sáu người.

"Biết sợ rồi sao? Đã quá muộn rồi!" Hướng thành cho rằng Tần Nhị Bảo sợ hãi, khiêu khích nói: "Các huynh đệ, lên cho ta."

Mà mấy huynh đệ của hắn còn chưa động thủ, Tần Nhị Bảo đã ra tay trước, tiến lên một bước dài đến cách nam sinh gần hắn nhất đá một cước, đem nam sinh kia đá bay, những nam sinh khác liên tiếp bước lui, đặt mông ngồi xuống, cũng đứng lên không nổi nữa.

Tần Nhị Bảo sau khi đem nam sinh kia đá ngã thì cũng không ngừng lại, hắn liền dùng nắm đấm, bắt lấy một tên bị kẻ nào đó đẩy lên trước đánh cho một trận nhừ tử.

Còn lại đến ba tên chưa ra tay, thấy hai tên thoáng cái đã bị Tần Nhị Bảo thu thập thì không khỏi sững sờ, vội vàng đem rút gậy gôc ra hướng Tần Nhị Bảo lao đến.

Tần Nhị Bảo nhìn ba người xông lên, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, cũng không tránh né, trực tiếp dùng tay đỡ đòn, đoạt gậy từ một tên trong số đó, sau một cước đạp ngã hắn, mắt lộ ra hung quang nói: "Còn không mau cút cho ta!"

Mấy người kia cũng chỉ là đệ tử trường học quý tộc, bình thường cũng chỉ khi dễ kẻ nhỏ yếu, đùa giỡn nữ sinh đồng môn, nhìn thấy Tần Nhị Bảo mạnh mẽ như thế đều bị dọa chạy thục mạng, rất nhanh liền không nhìn thấy bóng dáng.

Hướng Thành nhìn thấy cái bọn bình thường lúc ăn uống vẫn xưng huynh gọi đệ với mình, lúc này lại chỉ lo chạy trốn, thật sự có chút không biết nên nói gì, nhưng hắn biết rõ đạo lý hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, vừa mới chuẩn bị chạy trốn, Tần Nhị Bảo cũng đã đứng ở trước mặt hắn, ngăn cản đường đi, lại vẻ mặt ôn hoà mà hỏi: "Chúng ta bây giờ có thể đi rồi chưa?"

"Có thể... Có thể!" Hướng Thành không biết nên trả lời như thế nào với Tần Nhị Bảo, nhưng vẫn khẩn trương trả lời.

"Cảm ơn!" Tần Nhị Bảo thấy mình rất có lễ phép đấy chứ, lại cùng Hướng Thành gửi tới lời cảm ơn, quay về phía Ân Huyên Vũ hô: "Hướng thành đã đồng ý chúng ta đi rồi!" Dứt lời, liền muốn cùng Ân Huyên Vũ trở lại đi học.

Ai ngờ, mới vừa vào cửa trường, An Kỳ Nhi ở phía sau quyết lấy miệng nói ra: "Cái bọn người đó quá vô dụng, làm hại ta ngay cả một túi khoai tây chiên ít ỏi cũng chưa ăn xong mà đã bỏ chạy cả rồi."

Ân Huyên Vũ nghe An Kỳ Nhi phàn nàn, lại cũng gật đầu phụ họa nói: "Đúng đấy, thật là cái bọn thật vô dụng!"

Tần Nhị Bảo nghe hai người bọn họ nói chuyện, thiếu chút nữa không chống đõ nổi mà té ngã, thầm nghĩ: "Thật đúng là sợ thiên hạ bất loạn."

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK