Sau khi biểu diễn văn nghệ kết thúc, còn có một tràng party. Những việc như thế này đương nhiên trở thành quy tắc của giới giải trí. Đơn vị tổ chức cũng lấy việc này tự cấp mặt mũi cho mình. Những người trong bữa tiệc cũng nhân cơ hội tiếp xúc với nhiều nhân vật nổi tiếng.
Lúc bắt đầu tiệc rượu, cũng là lúc mọi người hàn huyên chúc tụng. Ân Huyên Vũ dưới sự dẫn dắt của nhân viên đi xuyên qua đám người. Nàng được rất nhiều người ở đây vây lại mời rượu. Nàng chỉ có thể mỉm cười lấy lệ. Nhưng nhiều người như vậy, thay nhau mời rượu, cho dù nàng chỉ tiếp chút ít thì cũng khiến cho đầu óc choáng váng.
- Ân tiểu thư, tôi xin mời cô một ly.
La Thế Hàn thấy thời cơ chín muồi, lập tức bưng một ly rượu đỏ đi tới, một bên nháy mắt với Lại Ba Cường.
- Xin lỗi, tôi không thể uống được nữa.
Ân Huyên Vũ lại thấy có người mời rượu, vội vàng xua tay cự tuyệt.
- Việc này… Ân Huyên Vũ tiểu thư không nể mặt tôi sao? Chẳng lẽ ở đây trong mắt tiểu thư tôi không thể so sánh được với ai sao?
La Thế Hàn ra vẻ không vui nói.
- Việc này…
Ân Huyên Vũ không ngừng kêu khổ. Nàng nhận ra La Thế Hàn, nàng biết lần này không thể tránh được rượu mời của La Thế Hàn. Thực sự là hết cách, trước mặt mọi người không thể không nể mặt La Thế Hàn.
- Như vậy đi, Ân tiểu thư. Tôi thực ra là có một ý kiến hay.
Lại Ba Cường bất ngờ xuất hiện trước mặt Ân Huyên Vũ cùng La Thế Hàn:
- Thiện ý của La tiên sinh thật không thể chối từ, Ân tiểu thư cũng phải nể mặt anh ta. Theo suy nghĩ nông cạn của tôi, La tiên sinh uống chén rượu mà Ân tiểu thư lấy trà thay rượu. Không biết La tiên sinh có đồng ý hay không?
- Được, cứ như vậy đi.
La Thế Hàn đồng ý nói.
Ân Huyên Vũ cảm kích Lại Ba Cường, thấy hắn giúp mình, mà bản thân nàng cũng nhân cơ hội thoát khỏi La Thế Hàn. Nhưng nàng không biết đã rơi vào âm mưu của hai người này.
Lại Ba Cường mở ra một bình trà xanh, rót cho Ân Huyên Vũ một chén.
La Thế Hàn nói:
- Cám ơn Ân tiểu thư nể mặt, tôi xin được cạn trước.
Nói xong hắn một hơi uống cạn ly rượu đỏ trên tay.
Ân Huyên Vũ vì nhanh muốn tránh La Thế Hàn, không nói hai lời cũng cầm ly trà xanh trên tay một hơi uống cạn.
Thấy Ân Huyên Vũ mắc mưu của mình, La Thế Hàn cùng Lại Ba Cường nhìn nhau cười, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Một lát sau, Ân Huyên Vũ cảm thấy choáng váng đầu óc, mi mắt càng ngày càng nặng, đi lại lảo đảo, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Một người phục vụ tiến lên phía trước hỏi:
- Ân tiểu thư, cô có cần giúp gì không ạ.
- Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, giúp tôi chuẩn bị một căn phòng được không?
Ân Huyên Vũ hỏi.
- Vâng. Trên lầu có phòng VIP đặc biệt chuẩn bị cho cô, để tôi đưa cô lên.
Phục vụ ân cần nói.
Tần Nhị Bảo thấy Ân Huyên Vũ có chút khác biệt, đuổi lên phía trước hỏi:
- Cô cảm thấy có gì không thoái mái à. Có cần tôi đưa cô về hay không?
- Anh hả?
Ân Huyên Vũ tuy rằng đầu nặng trĩu, nhưng đối với Tần Nhị Bảo, nàng vẫn không quên nói:
- Thôi đi, tôi có thể lên lầu nghỉ ngơi một chút.
Tần Nhị Bảo biết nàng chướng mắt với mình, cũng không nói nhiều:
- Vậy được. Nếu có chuyện gì, thông báo một tiếng.
Dứt lời, xoay người nói với hai bảo tiêu khác:
- Lý Lương, Lưu Bảo, hai người giúp Ân tiểu thư đi lên, tôi cùng tiểu Trương chờ ở dưới.
Lý Lương, Lưu Bảo gật gật đầu, thấy Ân Huyên Vũ đã sắp té xỉu, liền mỗi người một bên dìu nàng, đi theo người phục vụ ngồi lên trên thang máy.
Người phục vụ đưa đám người Ân Huyên Vũ tới một gian phòng, khi đi đến cửa liền xoay người nói:
- Okie, tới đi.
Sau khi hắn chuẩn bị rời đi, mà Lý Lương, Lưu Bảo chuẩn bị dìu Ân Huyên Vũ vào cửa, thì có cảm giác phía sau có người dùng roi điện dí vào lưng hai người, lập tức ngất đi.
- Thuận Tử, lần này làm rất tốt.
La Thế Hàn sau khi khen ngợi, còn không quên dặn dò:
- Còn nữa, chuyện này bất luận không được nói với ai. Cẩn thận không là tôi không khách khí đâu.
Người phục vụ tên Thuận Tử vội vàng gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, đúng vậy, nhất định tôi sẽ không để lộ tin tức.
Sau khi nói xong, liền một đường chậm rãi rời đi. Mà lúc này vẻ mặt Ân Huyên Vũ hốt hoảng, nàng còn chưa hoàn toàn hôn mê, thấy cảnh này kinh hoàng hỏi:
- Anh… Các anh… Rốt cuộc muốn làm gì? (Làm gì nhỉ )
- Muốn làm gì?
La Thế Hàn hèn mọn cười cười:
- Một lát nữa cô em sẽ biết!
- Anh…
Ân Huyên Vũ chưa nói ra miệng, đã bị ngất đi.
La Thế Hàn cùng Lại Ba Cường nhìn nhau cười. Lại Ba Cường xử lý hai bảo tiêu, mà La Thế Hàn lại ôm Ân Huyên Vũ hôn mê bất tỉnh đi vào một phòng khác.
Ở ngoài yến hội, Tần Nhị Bảo thấy Lưu Bảo, Lý Lương sau khi đưa Ân Huyên Vũ lên phòng, lâu lâu không thấy quay lại, liền cảm gác có chút không ổn. Hắn nói với Trương Bình Sơn:
- Anh gọi điện thoại cho Ân tiểu thư, hỏi xem cô ấy có vấn đề gì không?
Trương Bình Sơn gật gật đầu, bấm số Ân Huyên Vũ, tuy nhiên máy của nàng đã tắt.
- Nhất định là cô ấy ngủ sợ quấy rầy, nên đã tắt máy.
Trương Bình Sơn nói với Tần Nhị Bảo, nhưng trong lòng Tần Nhị Bảo có chút bất an, nói với Trương Bình Sơn:
- Nếu không anh bấm số của tiểu Lưu, hỏi tình huống xem sao?
Trương Bình Sơn bấm số điện thoại của bọn hắn nhưng cũng không có ai bắt máy. Lần này Tần Nhị bảo càng có cảm giác không ổn, nói với Trương Bình Sơn:
- Dựa vào tình huống trước mắt, dường như có gì không ổn. Chúng ta nhanh nhanh chóng tìm tên phục vụ kia, hỏi hắn xem Ân Huyên Vũ đang ở phòng nào mới được.
Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn lập tức đi tìm người phục vụ kia. Nhưng khách sạn có hơn mười tầng, hơn nữa thời gian cấp bách, bọn họ không thể tìm ra ngày, lập tức gặp phải khó khăn.
Nhưng thật khéo trùng hợp, đang lúc bọn Tần Nhị Bảo mặt mày cau có, thì người phục vụ tên Thuận Tử kia vừa vặn từ trên lầu đi xuống, muốn từ cửa sau trốn đi, vừa vặn đụng vào bọn họ ở ngoài cửa.
Thuận Tử là kẻ có tật giật mình, nhìn thấy hai người liền nhanh chân bỏ chạy, đầu cũng không dám quay lại. Trương Bình Sơn vỗ vai Tần Nhị Bảo nói:
- Anh xem, kia không phải là người chúng ta muốn tìm sao?
Lúc này, Tần Nhị Bảo còn đang cúi đầu suy nghĩ, nghe Trương Bình Sơn nói như thế, ngẩng đầu nhìn hô lớn:
- Tiểu tử, mày đứng lại cho tao.
Ai ngờ càng kêu, Thuận Tử chuồn càng nhanh. Nhưng dù sao thể chất không thể so sánh với đám người Tần Nhị Bảo. Hắn chạy một lúc, thở không ra hơi, chỉ chốc lát đã bị Tần Nhị Bảo tóm gọn.
Trương Bình Sơn bật người đem Thuận Tử đánh ngã, sau đó bẻ tay hắn lớn tiếng nói:
- Nói ngay, Ân đại tiểu thư ở chỗ nào?
Thuận Tử tuy rằng bị Trương Bình Sơn củ hành như vậy, đau đến chảy mồ hôi hột. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, một chút đau này còn không chết được người. Nếu hắn bán rẻ La thiếu gia, với tính cách của La thiếu gia, kết cục không cần suy nghĩ cũng biết .
Cho nên Thuận Tử vừa nghĩ vẻ mặt máu lạnh của La thiếu gia, hắn liền rùng mình một cái. Cho dù đau đớn đến đâu, hắn thủy chung không hé nửa lời. Trong lòng hắn luôn nghĩ, chỉ cần mình không nói, bọn hắn bế tắc, sẽ tự thả mình ra. ( thằng này có lối suy nghĩ thật là :)
Trong lòng Trương Bình Sơn có chút lo lắng, Ân tiểu thư ở chỗ nào, Thuận Tử một câu cũng không nói. Cứ thế này cho đến nửa ngày chắc cũng không có kết quả gì.
Tần Nhị Bảo thấy hai người bất phân thắng bại, hắn hiểu được thời gian lúc này rất quý giá, mỗi phút đồng hồ, Ân tiểu thư càng tăng thêm một phần nguy hiểm, vì thế hắn vỗ nhẹ Trương Bình Sơn nói:
- Để đó cho tôi, anh nghỉ ngơi chút đi.
Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói thế, liền dừng tay, xoa xoa mồ hôi trên đầu:
- Tiểu tử này miệng còn hơn con hến, mỏi hết cả tay với hắn.
- Không có việc gì. Đối phó với loại người như thế này, tôi có biện pháp.
Tần Nhị Bảo nhẹ nhàng cười nói.