Tần Nhị Bảo vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng, thấy Hứa Nghiên đi tới trước mặt mình, nhìn qua liền biết nàng sốt ruột vì mình , không khỏi có chút cảm động, trên mặt lại cười đùa tí tửng như cũ nói:
-Sao em lại tới đây?
-Có phải muốn tới tiễn anh?
Hứa Nghiên thấy Tần Nhị Bảo có bộ dáng lưu manh, đoán được rằng tình huống không như mình dự đoán, mới yên tâm, làm ra vẻ cả giận nói:
-Anh nằm mơ đi, người ta mới không muốn thấy anh đây này!
-Vậy tới đây làm gì vậy?
Trong lòng Tần Nhị Bảo biết Hứa Nghiên tuy nói vậy nhưng tâm không nghĩ vậy, cũng không cùng nàng nhiều lời, duỗi hai tay ra muốn đem nàng ôm vào lòng, khiêu khích nói:
-Chẳng lẽ là muốn dùng thân thể của mình, để an ủi tâm linh bé bỏng bị thương của ta .
Hứa Nghiên nhìn bàn tay sắc lang của Tần Nhị Bảo, sợ tới mức theo bản năng lui lại mấy bước, mắc cở đỏ mặt nói:
-Đừng. . . Đừng như vậy, ở đây nhiều người như vậy, có người thấy thì làm sao bây giờ?
-Ha ha. . .
Tần Nhị Bảo thấy Hứa Nghiên mặt đỏ như trái đào, khiêu khích nói:
-Làm sao thế?
-Thẹn thùng?
Hứa Nghiên bị trêu chọc như vậy, ngẩn khuôn mặt đỏ bừng lên, nhìn thẳng Tần Nhị Bảo, cũng không nói chuyện, trong ánh mắt lại tràn tình cảm, mà bộ dạng nàng thế này làm cho Tần Nhị Bảo cảm thấy không chịu đựng nổi, nuốt nước miếng cầu xin tha thứ nói:
-Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh sẽ thẹn thùng đấy.
-Hi hi. . .
Hứa Nghiên che miệng nở nụ cười, làm Tần Nhị Bảo nhìn tiểu nữ sinh ôn nhu như vậy, trong lòng đã ấp ủ mối tình đầu, tràn đầy mật ngọt, rất là ngọt ngào, cười ngây ngô trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến Hứa Nghiên có sự tình muốn nói, liền mở miệng hỏi:
-Ngày đó em muốn nói chuyện gì với anh?
Tần Nhị Bảo ngây ngốc hỏi, làm cho Hứa Nghiên mặt vốn đã đỏ bừng, giờ này lại càng đỏ hơn, quay người lại nói :
-Em muốn anh nói, anh yêu em.
Dứt lời, cúi đầu mà chạy.
Chuyện tốt lành thì năm nào cũng có, nhưng năm này đặc biệt nhiều, đột nhiên lại có vận đào hoa, thoáng cái làm cho Tần Nhị Bảo có chút mông lung, cười ngây ngô nhìn theo Hứa Nghiên đã chạy xa, mất cả buổi mới kịp phản ứng, vừa tính đuổi theo, thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Nhị Bảo cảm thấy kì quái, mình làm gì cho ai biết số nhỉ, sao lại có người gọi điện.
Lấy điện thoại từ túi quần ra, ăn nói rất lịch sự:
-Xin chào, xin hỏi tìm ai.
-Xin chào, tôi là Trung Thôn Chuẩn Nhân!
Đầu dây điện thoại có tiếng trả lời lịch sự.
-Móa, tên khôn Trung Thôn Chuẩn Nhân này, thật sự là có thù oán với mình mà.
Tần Nhị Bảo trong lòng hung hăng măng:
-Mỗi lần đang tán gái, hắn đềo đến phá rối!
Kỳ quái hỏi:
-Làm sao anh biết số di động của tôi?
-Lần trước cô bé kia tặng điện thoại cho anh chẳng phải tôi cũng ở đó sao!
Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không giấu diếm trả lời.
-Ngày.......!
Tần Nhị Bảo thấp dọng mắng, rồi lại hỏi:
-Anh tìm tôi có việc gì không?
-Tôi muốn thông báo với anh một chút, thời gian trận đấu đã sửa lại, buổi tối đã đổi thành xế chiều!
Trung Thôn Chuẩn Nhân chậm rãi nói.
-Tại sao lại đổi?
Tần Nhị Bảo vừa nghe vậy liền hỏi ngược lại.
-Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm!
Trung Thôn Chuẩn Nhân giải thích:
-Tôi bây giờ đang ở trước cổng trường học, anh đi ra là thấy.
-Được!
Tần Nhị Bảo biết hôm nay đại nghiệp tán gái lại bị tên này phá rối, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về cổng trường chạy tới, đến gần mới thấy cổng trường đóng kín mít, nhìn xung quang thấy tường rất vững chãi, không nói hai lời chạy tới đạp chân một cái phi thân qua tường.
Mà bởi Hứa Nghiên vì thẹn thùng chạy đi, một hồi lâu cũng không thấy Tần Nhị Bảo đuổi theo, cảm thấy có chút kì lạ, quay đầu nhìn lại thấy Tần Nhị Bảo đang hướng về phía cổng trường đi tới.
Hứa Nghiên nhìn theo bóng Tần Nhị Bảo càng đi càng xa, cũng không đuổi theo mà si ngốc tự nhủ:
-Ngay cả nhảy qua tường cũng tiêu sái như vậy, thật là yêu chết đi mất.
Tần Nhị Bảo sau khi vọt qua tường, không thèm nhìn đã đáp xuống, vừa chạm đất mở miệng mắng:
-Mẹ kiếp, trên mặt đất đứa nào đào cái hố sâu như vậy, làm lão tử xém nữa gãy chân rồi !
Hơn nửa ngày sau mới chui ra khỏi hố, phủi phủi bụi đất trên người, nhìn sang Trung Thôn Chuẩn Nhân trên chiếc Cadillac dài cách đó không xa đang chờ mình, liền đi tới, nói:
-Tôi đến rồi!
-Nào lên xe !
Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không phí lời, sau khi Tần Nhị Bảo lên xe, liền bảo lái xe hướng địa điểm thi đấu thẳng tiến.
Trên đường đi, tuy cả hai một mực im lặng, nhưng tâm tình Tần Nhị Bảo lại khác ngày hôm qua rất lớn, với hắn mà nói hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, bỏ qua quỷ kế của Trung Thôn Chuẩn Nhân thì việc Hứa Nghiên chạy tới trước mặt mình tỏ tình...., tâm tình muốn không tốt lên cũng có chút khó khăn.
Có lẽ có người cảm thấy kì quái, Tần Nhị Bảo đã hiểu hết quỷ kế của Trung Thôn Chuẩn Nhân, vì sao còn giúp hắn, có lẽ đây chính là điểm khác người của Tần Nhị Bảo, trời sinh hắn đã thích mạo hiểm, nếu như có một ngày thiên hạ thái bình, có lẽ hắn lại sinh bệnh cũng nên.
Với hắn mà nói, nếu có bão, thì phải tăng cường độ lên một chút để hắn lao vào cho thỏa thích. Bởi vậy Tần Nhị Bảo hiểu rõ quỷ kế cả Trung Thôn Chuẩn Nhân những vẫn cũng hắn chơi đùa.
Xe chạy rất nhanh, thoáng chốc đã tới địa điểm thi đấu, tất cả đều rất gấp gáp, Trung Thôn Chuẩn Nhân thì vội vàng thi triền âm mưu quỷ kế của hắn, Tần Nhị Bảo lại khởi động vài động tác thể dục, bọn hắn đều vội vàng, thế nên sau khi đi vào địa điểm thi đấu không có gặp mặt, tất nhiên bọn hắn đều không muốn gặp đối phương, chỉ có điều tình thế bất khả kháng nên phải thế mà thôi.
Lúc này, tên MC dẫn chương trình lại nhảy ra, kích động người xem nói:
-Quý khán giả thân mến, mọi người có nhớ tôi không nào?
-Cắtttttttttttt.
Người xem trước sau như một cùng giơ ngón giữa ra chỉ vào tên MC mắng hắn.
-Phản ứng chưa đủ nhiệt tình!
Tên MC chủ trì như trước coi thường nói:
-Để tôi nghe nội tâm mọi người hò hét nào dzo !
-Đi chết đi!
Người xem cùng hô, biểu lộ kích động lớn tiếng nói:
-Cút càng xa càng tốt!
-Quá tuyệt vời, hãy giữ tinh thần như vậy, cho đến lúc các tuyển thủ lên đài!
MC thấy khán giả chửi bậy, tựa hồ rất hài lòng, kích động nói.
Màn kích động của hắn xác thực rất hữu dụng, nhiệt tình của khán giả đã được đốt lên, tràng diện càng ngày càng huyên náo, thừa dịp khán giả đang kích động, MC cũng bắt đầu giới thiệu nói :
-Người phía bên trái này, chính là hắc mã trứ danh, tiểu tử thần kỳ Tần Nhị Bảo.
Trải qua hai trận chiến thắng rất nhẹ nhàng, Tần Nhị Bảo cũng có ít danh tiếng, cho nên thời điểm MC giới thiệu tên hắn, trong khu vực cũng vang lên tiếng gào thét huýt sáo.
MC dừng lại một chút, lại bắt đầu chỉ vào người có thân hình cao hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, đầu trọc có gương mặt dữ tợn nói:
-Bên phải chính là người mà ai cũng biết là ai, cách giết người không chớp mắt mà trứ danh, Evan khủng bố.
Lúc Evan xuất hiện, người xem càng hò hét ầm ĩ.... mà lúc này mọi người đầu hò hét “ Evan” , “Evan”, “Evan”, trên đài Evan giơ hai tay hướng khán giả chào, hai người cứ vậy lên đài, Evan nhìn qua Tần Nhị Bảo, thân hình thư sinh không có gì gọi là cơ bắp không khỏi cười nhạo nói:
-Tiểu bạch kiểm, ta sẽ xé xác ngươi trong vài giây.
-Nói khoác thì ai cũng biết, quan trọng là xem thực lực !
Tần Nhị Bảo đối với Evan cười nhạo không quan tâm trả lời.
-Ha ha....
Evan nghe Tần Nhị Bảo nói hai chữ thực lực, cười ha hả, giống như nghe chuyện cười, mắt lộ hung quang nói:
-Tên không biết sống chết.
-Có phải không biết sống chết hay không, hạ hồi phần giải.
Tần Nhị Bảo giống như không chút gấp gáp nói.
Đang lúc hai người đấu võ mồm, trọng tài cũng nói xong quy tắc trận đấp, một tiếng chiêng vang lên, trận đấu đã bắt đầu....
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: