Bữa cơm tối này có lẽ Tần Nhị Bảo từ lúc chào đời tới nay, là bữa cơm tồi tệ nhất . Trong nhà ngoại trừ Ân Thế Bình ra, bất kể là ai, vừa nhìn thấy hắn tựu che miệng vụng trộm cười. Mà ngay cả Vương Bá luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn thấy hắn cũng là mặt lộ vẻ ra vẻ vui thích.Còn cô nàng Ân Huyên Vũ chết tiệt kia thì khỏi nói, cô ả cười đến run rẩy hết cả người.
“Coi chừng cười vỡ bụng.” Tần Nhị Bảo nhìn Ân Huyên Vũ ngắt ngheo cười, trong nội tâm nguyền rủa.
- A, chẳng lẽ cha bỏ lỡ cái gì sao?
Ân Thế Bình tan tầm vừa về đến, cảm nhận được trong nhà không khí có vẻ không bình thường, tựa hồ có chuyện vui vẻ gì đó, mà từ khi sau khi Tần Nhị Bảo xuất hiện, huống chi đem nhanh như vậy vui cười đẩy hướng cao trào.
- Anh ta. . .
Ân Huyên Vũ bất chấp trong miệng còn đang nhai thức ăn, nói ra.
- Hôm nay đồ ăn chị Phì làm coi như không tệ.
Tần Nhị Bảo lập tức đã cắt đứt lời Ân Huyên Vũ..., lớn tiếng ngắt lời nói:
- Còn nữa, Vương Bá, hôm nay thời tiết khá nóng. Nóng quá ah, điều hòa đang mở đấy sao?
Ầm, thức ăn cùng chén đĩa đang mang trong tay chị Phì rơi xuống trên mặt đất, văng đầy đất. Mà chị Phì lại không có mang thứ đó nhặt lên, mà là đứng tại chỗ cười ngắt nghẻo. Bởi vì cười rất kịch liệt, thịt trên người thịt cũng bắt đầu run lên.
Chị Phì cười làm cho mọi người rốt cuộc không nhịn nổi, cũng cười theo ha hả. Trong lúc nhất thời, ở bên gian phòng trong đều tràn ngập tiếng cười, Ân Thế Bình càng thêm tò mò, nhưng không có hỏi lại điều gì.
- Xem ra chú Ân đối xử mọi người không tệ.
Lúc này Tần Nhị Bảo nhìn tất cả mọi người trong phòng, trước mặt Ân Thế Bình không để ý hình tượng cười to. Mà Phì Tỷ lại làm sai, vẫn còn dám lên tiếng cười to như thế, trong nội tâm bắt đầu có chút minh bạch, lão đầu tử tại sao phải ra tay giúp trợ Ân Thế Bình.
- Anh ta! Hôm nay xem như mất mặt to rồi.
Ân Huyên Vũ lúc này rốt cuộc không nín được nói ra:
- Bị An Kỳ Nhi thu thập quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Ah, vậy sao?
Ân Thế Bình nghe Ân Huyên Vũ nói như vậy, cảm giác có chút ngoài ý muốn, hướng Tần Nhị Bảo cười hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Cái gì à?
Tần Nhị Bảo nghe được Ân Huyên Vũ nói như vậy, lập tức cảm thấy máu dồn lên trên mặt, nhưng vẫn là sống chết chống đỡ nói:
- Tôi nào biết có An Kỳ Nhi cao thủ thâm tàng bất lộ. Vậy mà tuổi còn nhỏ vậy mà luyện thành công pháp Sư Tử Hống thất truyền đã lâu, tôi thực sự rất sợ cô ấy.
Tần Nhị Bảo nói vậy, làm cho mọi người lại cười ồ lên. Ân Huyên Vũ cười đến vặn vẹo cả khuôn mặt, thở không ra hơi nói:
- Nàng vậy thì có sao? Võ công như anh, mới chỉ có ngồi nghe hát xong, thở cũng không kịp thở, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Nàng thật sự là có công pháp Sư Tử Hống, tôi tập võ từ nhỏ, chẳng lẽ tôi lại không biết?
Tần Nhị Bảo vẫn còn sống chết cãi cố.
- Ha ha. . .
Tần Nhị Bảo dù sống chết chống đỡ cũng không thể gỡ gạc được chút thể diện, ngược lại lại để cho mọi người cười càng lớn hơn.
- Được rồi, được rồi.
Ân Thế Bình nghe bọn hắn đối thoại xem như minh bạch, đại khái hiểu rõ tình huống, mở miệng chặn lại nói:
- Tất cả mọi người đừng cười nữa, là tiểu Tần nhường cho An Kỳ Nhi mà.
- Đúng đấy, là như vậy.
Tần Nhị Bảo được Ân Thế Bình thay mình nói giúp, trong nội tâm hảo cảm tăng lên vài phần.
Mọi người thấy Ân Thế Bình lên tiếng, cũng không hề cười tiếp, nhưng toàn bộ trong phòng hào khí xác thực sinh động rất nhiều, Ân Thế Bình tiếp tục nói với Tần Nhị Bảo :
- Đợi lát nữa ăn cơm xong, chú có một số việc muốn tìm cháu.
- Vâng.
Tần Nhị Bảo đáp, liền vùi đầu bắt đầu ăn, tuy nhiên ăn rất khó coi. Nhưng còn hơn là ngẩng đầu lên để cho mọi người nhìn, thật sự không có phần dũng khí này.
Ăn cơm xong, Tần Nhị Bảo đi theo Ân Thế Bình vào thư phòng, ngồi xuống.
Ân Thế Bình rất ưa thích trà đạo, cho nên trong thư phòng Ân tổng bày đồ uống trà, mà uống trà cũng là một loại phương thức nghỉ ngơi sau khi bận rộn công việc của Ân Thế Bình.
Ân Thế Bình rót cho Tần Nhị Bảo một chén trà nói :
- Nghe Liễu thư ký nói, hai người hôm nay gặp được người của Long Thăng bang rồi hả?
Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình nói như vậy, trong nội tâm đã hiểu rõ, Liễu Thần Đình đã báo cáo tất cả, liền cũng không giấu diếm, nói ra:
- Đúng vậy! Hơn nữa cháu còn nói với bọn chúng, cháu muốn gặp lão đại của bọn chúng.
- Cháu nghĩ lão đại có đồng ý gặp mặt cháu không? Mà nếu có gặp cháu liệu còn nguyên vẹn trở ra không?
Ân Thế Bình cau mày.
- Chú an tâm. Cháu đồng ý gặp chúng là đúng ý lão đại bọn chúng. Còn có trở ra được hay không thì. Hắc hắc…
Vẻ mặt Tần Nhị Bảo hiện lên vẻ gian xảo.
- Ha ha. . .
Ân Thế Bình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc tán dương, khích lệ nói:
- Chàng trai, chú tin tưởng cháu.
- Cũng bình thường.
Tần Nhị Bảo đối với khích lệ của Ân Thế Bình lại không coi trọng, bình tĩnh hồi đáp:
- Cháu muốn làm như vậy, có thể sẽ đơn giản một ít.
- Đúng vậy, cứ làm theo cách của cháu đi.
Ân Thế Bình cũng không có ngăn trở, Tần Nhị Bảo là loại người thường có chút hành động điên cuồng, chỉ ân cần nói:
- Thực lực của cháu, chú hiện tại cũng đã rõ. Nhưng cháu một mình xông pha vào hang địch, đánh không lại phải biết lui, hiểu không?
- Vâng, cháu biết rồi.
Tần Nhị Bảo đối với mấy lời ân cần của Ân Thế Bình mà nói ngược lại rất hưởng thụ, cũng là cảm động một chút.
Ân Thế Bình thấy mình có gì cần nói đã nói hết, đổi chủ đề nói:
- Nhưng mà, lần này Liễu thư ký lại bị dọa.
- A, thật sao.
Tần Nhị Bảo nghe được Ân Thế Bình nói như vậy, quan tâm dò hỏi:
- Cô ấy không sao chứ?
- Khá tốt.
Ân Thế Bình khẽ cười nói:
- Chú cho cô ta vài ngày để nghỉ ngơi.
- Không có việc gì là tốt rồi, bằng không thì tội của cháu thật lớn rồi.
- Ha ha. . .
Ân Thế Bình cảm giác mình có chút ưa thích tiểu tử này, nói :
- Qua mấy ngày lại để cho cô ta cùng chau đi mua quần áo.
- Còn mua nữa?
Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình nói vậy, thốt ra mà hỏi.
- Đúng vậy, cháu có ít quần áo lịch sự, về sau làm sao mặc ra ngoài làm việc được.
Ân Thế Bình giống như cười mà không phải cười nhìn qua hắn nói, trong nội tâm cảm thấy Tần Nhị Bảo là nhân tài hiếm có, cố tình muốn đề bạt hắn.
Nhưng lúc này trong đầu Tần Nhị Bảo, tất cả đều là Liễu Thần Đình mắng hắn lưu manh, lúc hờn dỗi bộ dáng rất đáng yêu, bàn tay nhỏ bé thì giống như không xương, nghĩ đến mà… Bây giờ nghe lại có cơ hội một mình cùng với người đẹp đi chung với nhau. Lần này không chỉ nắm tay người đẹp nữa, mà sẽ cố gắng sờ chỗ nào có cảm giác hơn nhiều. Nghĩ đến đây khuôn mặt dâm đãng của hắn lại được tái hiện.
Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo cả buổi không nói lời nào, nhưng lại vẻ mặt tươi cười, Ân Thế Bình cho rằng giờ phút này hắn rõ ý tứ của mình. Đối với tương lai lại nhiều hơn mấy phần chờ mong, trong nội tâm bắt đầu hiện lên kế hoạch lớn. Hắn không nói gì nữa, mà là lẳng lặng ngồi ở một bên bắt tay vào việc pha cực phẩm trà Long Tĩnh.
- A, đúng rồi.
Ân Thế Bình nghĩ đến một việc, đột nhiên nói.
Ân Thế Bình đột nhiên nói làm cho Tần Nhị Bảo đang suy nghĩ loạn lên giật mình, lau nước miếng hỏi:
- Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
- Ta đột nhiên nhớ tới một việc. Chú hi vọng cháu có thể đi xử lý một chút.
Ân Thế Bình nói.
- Chuyện gì?
- Cô cháu gái ngoại của chú, có nhờ chú đồng ý cho cháu ngày mai cùng nó đến viện dưỡng lão, thể hiện lòng thương người.
Ân Thế Bình nói ra.
- Cái gì?
Tần Nhị Bảo giật mình nói nói:
- Không nghĩ ra, cô ta thật sự gọi điện thoại.
- Ha ha. . . Hai đưa nhỏ này đều bị làm hư rồi. Có những lúc, cũng cùng cùng chú không biết lớn nhỏ đấy.
Ân Thế Bình nói đến các nàng, trong ánh mắt lộ ra nhu tình.
- Vậy ý của chú là sao?
Tần Nhị Bảo lúc này hi vọng Ân Thế Bình có thể cự tuyệt nàng
- Chú đã đáp ứng nó.
Ân Thế Bình nói ra:
- Cho nên đành nhờ cháu, ngày mai cùng nó đi một chuyến rồi.
Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình nói như vậy, trong nội tâm một chút hi vọng nhỏ cuối cùng đều tan vỡ, chỉ có thể cười khổ nói:
- Vâng, cháu theo lời chú.
Ân Thế Bình hơi nở nụ cười, ông ta ý thức được Tần Nhị Bảo đã chậm rãi dung nhập vào gia đình của ông ta. Đương nhiên, đây cũng là kết quả ông ta hi vọng.
- Nếu không có việc gì nữa cháu về phòng trước để ngủ.
Dứt lời, Tần Nhị Bảo đứng dậy cáo từ.
- Ngủ ngon
Ân Thế Bình nói:
- Chúc cháu có một mộng đẹp.
“Mộng đẹp?" Tần Nhị Bảo bất đắc dĩ lẩm bẩm nói: "Hiện tại chỉ cần vừa nghĩ tới ngày mai, mình ngay cả tâm tình để ngủ cũng không có!"