• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng xem cử chỉ La Bá Tư rất giống con gái, nhưng hiệu suất làm việc rất nhanh. Ân Huyên Vũ trước thuyết phục cha mình, sau nàng sẽ đem hợp đồng diễn xuất cầm đi. Cứ như vậy, Ân Huyền Vũ một mực chờ mong chuyến đi Nhật Bản, con đường thành công đang ở trước mắt. Đương nhiên, còn có một Tần Nhị Bảo cũng một mực chờ mong.

Nếu như Ân Huyên Vũ biết rõ mục đích chuyến đi này của Tần Nhị Bảo, thậm chí sẽ cực lực phản đối. Nhưng Tần Nhị Bảo lại không có chút giác ngộ gì, hắn cảm giác mình cũng không phải không có ý tứ, mà là mình cùng Ân Huyên Vũ điều có chung một mục đích, đều vì nghệ thuật. Ân Huyên Vũ là vì muốn tiếp xúc với thần tượng, mà mình cũng là vì tiếp xúc thần tượng của chính mình. Cho nên trên cơ bản cũng không có khác nhau nhiều.

- Chị à, đi đường nhớ giữ gìn sức khỏe.

An Kỳ Nhi ở phi trường có chút lưu luyến nhìn Ân Huyên Vũ sắp sửa đi Nhật Bản.

- An Kỳ Nhi, em yên tâm.

Ân Huyên Vũ nói với nàng:

- Chờ chị về nhất định sẽ mang lễ vật về cho em.

- Vâng, cảm ơn chị trước.

An Kỳ Nhi nở nụ cười trả lời, lại nhỏ giọng bên tai Ân Huyên Vũ nói:

- Nhất định phải chú ý cái tên Tần Nhị Bảo nhé, đường để cho hắn chiếm tiện nghi của chị nha.

- Cái này em cứ yên tâm, chị sẽ chú ý chuyện này.

- Vậy thì chúc chị lên đường bình an.

- Ân, cám ơn em.

An Kỳ Nhi khua tay nói. Dứt lời, dẫn Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn, đi theo La Bá Tư làm thủ tục để bay tới thủ đô Tokyo của nước Nhật.

- Oh! Rốt cuộc là khoang hạng nhất, thật là không giống bình thường nha!

Tần Nhị Bảo tại khoang hạng nhất nhìn quanh bốn phía kêu la, làm cho Ân Huyên Vũ ở bên cạnh không khỏi cau mày, thầm nghĩ: "Hay là cách anh ta xa một chút nhỉ, miễn cho cùng anh ta ở một chỗ thật mất mặt!”.

Lần này La Bá Tư cùng Ân Huyên Vũ một chuyến bốn người, đi Nhật Bản quảng cáo. Toàn bộ chi phí Ân Huyên Vũ cùng La Bá Tư đi Nhật Bản là do công ty thanh toán. Còn phí tổn của Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn lại do Ân Thế Bình một mình gánh chịu. Vốn là do công ty biểu diễn phụ trách an toàn cho Ân Huyên Vũ, nhưng Ân Thế Bình lại cân nhắc chính mình, hay là chính mình phái người tin được. Cho nên, phí tổn đương nhiên cũng là mình suất ra, nhưng mà số tiền này đối Ân Thế Bình mà nói, chỉ xem như món tiền nhỏ mà thôi.

Đang lúc đoàn người Ân Huyên Vũ tại khoang hạng nhất chuẩn bị ngồi xuống, lại tới thêm bảy, tám người Nhật Bản, cầm đầu tên gọi An Đằng Đại Phụ( Có bản ta không biên tên sẽ là Daisuke Ando, ta để phiên âm theo kiểu bọn hán đọc cho dễ nhớ ), là nhân vật số hai của Nhật Bản Hắc Long hội. Mục đích của hắn tại Đông Giang, cùng Nghĩa Hòa bang đàm phán, vì hợp tác giữa hai bang, nhưng đàm phán tiến hành vô cùng không khả thi, để cho hắn mang theo một bụng khí bước lên chuyến bay về nước.

Tâm tình An Đằng Đại Phụ đang không ra gì, nhìn thấy đoàn người Ân Huyên Vũ náo loạn, cảm thấy thật là bực bội, gọi tới thủ hạ Yoshida lạnh nhạt nói:

- Mày đi tới nói cho những người Hoa Hạ biết, cái khoang hạng nhất tao bao hết toàn bộ, để cho bọn họ đến khoang khác đi. Nếu như nói đòi tiền..., thì đưa cho bọn họ, miễn cho bọn họ đến phiền tao.

Yoshida nhẹ gật đầu, chạy đến chỗ Ân Huyên Vũ, ngữ khí ngạo mạn nói:

- Xin hỏi tại đây ai làm chủ?

- Xin hỏi có chuyện gì không?

Ân Huyên Vũ kỳ quái hỏi.

- Cô có thể làm chủ sao?

Yoshida lại dùng ngữ khí ngạo mạn lặp lại.

Cho dù Yoshida ngữ khí không tỏ vẻ thân thiện, hơn nữa lại để cho người nghe phản cảm, nhưng Ân Huyên Vũ không để ý mà thể hiện một thái độ hòa nhã nói:

- Tiên sinh, có chuyện gì không?

Yoshida cao ngạo nói:

- Lão đại An Đằng Đại Phụ tiên sinh vì không thích bị người khác quấy rầy, vì vậy chuẩn bị đem khoang này bao hết. Cho nên muốn mời các người chuyển đến khoang bình thường. Tất cả tổn thất lão đại của tôi đáp ứng đền bù gấp đôi cho các người.

- Thực xin lỗi.

Ân Huyên Vũ cảm thấy Yoshida nói sự tình quá mức vớ vẩn, bất mãn nói:

- Điều kiện này của anh, chúng tôi không có biện pháp đáp ứng.

- Đúng vậy.

La Bá Tư dắt cuống họng, lớn tiếng nói:

- Lão đại của các người cũng thật là quá bá đạo.

Mà La Bá Tư phụ họa, lại kinh động đến An Đằng Đại Phụ, làm một người đàm phán, tiếng Trung Quốc vẫn có thể đủ nghe hiểu được. Làm hắn nghe được có người nói hắn bá đạo, vốn đang tâm tình bực bội, thì càng thêm khống chế không nổi mà bắt đầu lớn tiếng mắng:

- WTF.( Biên: Chú Chym cong chỉ dám viết thế này thôi à )

Dứt lời, đứng dậy, hướng thủ hạ vung tay lên, ra lệnh cho bọn hắn đi tới chỗ Ân Huyên Vũ.

- Các người muốn làm gì?

Ân Huyên Vũ thấy đám người có vẻ bất thiện, cảm thấy có chút sợ hãi mà hỏi.

- Tiểu thư, Hoa Hạ quốc hữu có câu ngạn ngữ gọi là ‘rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt’. Tôi rất hi vọng các người đừng làm như vậy!

An Đằng Đại Phụ lưu loát dùng Hoa Hạ trả lời.

- Chính là các người không giảng đạo lý.

Ân Huyên Vũ tranh luận lại.

- Cứ cho rơi vài cái răng rồi tính.

Một thủ hạ của An Đằng Đại Phụ gặp Ân Huyên Vũ không chút nào chịu nhượng bộ. Không đợi lão đại hạ lệnh, liền xông tới muốn cho Ân Huyên Vũ một chút giáo huấn.

Ân Huyên Vũ thấy một thành viên Hắc Long hội vọt tới trước mặt của mình, khi thấy hắn vươn tay ra, sợ tới mức con mắt đều nhắm lại. Nhưng đợi một lúc không thấy hiện tượng gì. Nàng mắt mở ra nhìn lên, chỉ thấy Trương Bình Sơn cầm lấy cái tay của thành viên Hắc Long hội, trợn mắt trừng trừng nhìn qua của bọn hắn.

Đối với Trương Bình Sơn đột nhiên xuất hiện, lại để cho An Đằng Đại Phụ cảm giác có chút ngoài ý muốn. Nhưng rất nhanh hắn cười cười uy hiếp nói:

- Đắc tội Hắc Long hội Nhật Bản, không có kết quả tốt gì đâu. Cho nên, tao hi vọng chúng mày thông minh một chút.

- Ah, thật sao!

Lúc này Tần Nhị Bảo mới từ chỗ ngồi của chính mình lười nhác đứng lên nói:

- Tao là người rất đần, thật sự không biết, đắc tội chúng mày có hậu quả gì không. Nhưng tao lại là một người có lòng hiếu kỳ rất lớn. Cho nên rất muốn thử xem.

Dứt lời, sắc mặt xiết chặt, An Đằng Đại Phụ đã cảm thấy thấy hoa mắt. Tần Nhị Bảo đã đứng trước mặt, còn không có kịp phản ứng, chợt nghe "Bốp" một tiếng. An Đằng Đại Phụ lĩnh một bạt tai, đánh xong vẫn không quên bổ sung một câu:

- Tao bình sinh ghét nhất chính là nhìn người dám đánh con gái.

Một cái bạt tai, làm cho tất cả mọi người ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn qua một màn này, thật sự không thể tin được. An Đằng Đại Phụ ôm mặt, trợn mắt tròn xoe được nhìn qua Tần Nhị Bảo, tựa hồ một bộ giống như muốn đem hắn ăn tươi, Tần Nhị Bảo nói với An Đằng Đại Phụ:

- Đánh mày, ông đây cũng coi như anh hùng kháng Nhật.

An Đằng Đại Phụ chưa bao giờ chịu nhục như thế. Lúc này hắn tức giận đến toàn thân phát run, lớn tiếng mắng:

- Chúng mày sắp là xác chết rồi đấy.

Mà thủ hạ của hắn, gặp lão đại chịu nhục, nhao nhao vọt lên, muốn đòi lại công đạo.

- Ha ha, chỉ mấy cái khoai lang nát, trứng thối, muốn lấy tánh mạng của tao, thực giống như là trò đùa.

Tần Nhị Bảo vừa cười vừa nói.

- Dừng tay cho tao.

An Đằng Đại Phụ quát bảo tất cả ngưng lại, hắn hiểu được, ẩu đả trên máy bay hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, mà mình bây giờ lại không tại bổn quốc. Cho nên, bình tĩnh lại, ngăn thủ hạ không cho tiến lên.

- Sao vậy, sợ à?

Tần Nhị Bảo lại quản không được nhiều như vậy, hắn vừa chuẩn bị động thủ, đột nhiên dừng đánh, có chút buồn bực mà hỏi.

- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta còn có thể gặp lại đấy.

An Đằng Đại Phụ âm hiểm nói:

- Nhóc con, có thể đem danh tự nói cho tao biết không?

- Con bà nó, hỏi tên của tao làm gì? Muốn tán tỉnh tao à? Nhưng tao không phải là dammei đâu.

Tần Nhị Bảo không hiểu ý của hắn mà hỏi ngược lại.

- Ha ha. . .

An Đằng Đại Phụ nghe được Tần Nhị Bảo nói như vậy, đột nhiên cười ha hả. nhưng tiếng cười to của hắn, lại làm cho Ân Huyên Vũ nghe được da đầu run lên. Một lúc lâu, An Đằng Đại Phụ mới dừng lại cười cười, mắt lộ ra hung quang nói:

- Nhóc con, tao nhớ kỹ mày rồi.

Dứt lời, liền dẫn thủ hạ của mình đi ra khoang hạng nhất.

- Nhớ kỹ tao làm gì vậy? Ta thật là nam đấy.

Tần Nhị Bảo tự nhủ

- Cậu sao có thể đánh người vậy?

La Bá Tư biết rõ tính nghiêm trọng của tình huống, có chút cực kỳ bại hoại nói:

- Cậu không nghĩ tới hậu quả sao?

Ân Huyên Vũ ở một bên cũng cảm thấy Tần Nhị Bảo gây ra đại họa, cũng sốt ruột phát hỏa nói:

- Anh tại sao luôn gây rắc rối thế? Sớm biết như vậy tôi sẽ không mang theo anh đi ra.

- Người gây ra rắc rối chính là cô mà?

Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyên Vũ nói như vậy, phản bác nói:

- Cô nếu để chịu nhường một chút, chẳng phải không có chuyện gì sao?

- Anh. . .

Ân Huyên Vũ bị Tần Nhị Bảo nói, trong lúc nhất thời không biết làm sao, miệng há cả buổi cũng không biết nên nói cái gì. Cuối cùng, hơn nửa ngày mới lên tiếng:

- Tức chết tôi rồi!

- Sợ cái gì?

Tần Nhị Bảo chẳng hề để ý nói ra:

- Nói cho cùng, tôi cũng là vì cô mới động thủ đấy.

Ở một bên, Trương Bình Sơn cũng hiểu được một cái tát này của Tần Nhị Bảo, đánh cho rất hả giận đấy, liền thay Tần Nhị Bảo nói:

- Tôi cũng không quen nhìn ỷ thế hiếp người, nói gì thì cũng do bọn chúng động thủ trước, chúng ta như thế nào cũng coi như tự vệ mà thôi.

Ân Huyên Vũ thấy bọn họ nói như thế, trong lòng biết bọn hắn cũng xác thực bởi vì là mình mới ra tay, liền không nói thêm gì nữa. Nhưng trong lòng nàng yên lặng cầu nguyện, lần này đi Nhật Bản nhất định phải bình an, đừng có lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK