Bọn Tần Nhị Bảo không còn tâm chiến đấu, quay người muốn rời đi, một đám người La Thế Hán dĩ nhiên là không muốn , Hướng Phi bước lên gọi to: “Mẹ kiếp, các ngươi nói đi là đi, nói đánh là đánh, rốt cuộc là các quyết định hay là ta quyết định?”
“Các ngươi muốn thế nào? Trong lòng bọn Tần Nhị Bảo biết bọn hắn sẽ không chịu để yên, biểu hiện thái độ nghiêm túc quay người lại nhìn Hướng Phi nói: “Chúng ta không phải không tính toán, lúc này chúng ta không rảnh tính sổ với ngươi, nếu như ngươi không từ bỏ ý đồ ta cho dù còn 1 mạng cũng sẽ giết chết ngươi ! “
Hướng Phi nhìn bộ dạng không hề sợ hãi của Tần Nhị Bảo, ánh mắt tràn đầy sát khí, không tự giác run mình một cái, vừa rồi khí thế hung hăng lập tức biến thành hư không, tranh thủ thời gian tiến lại mấy kẻ tay chân, nhất thời không nói được lời nào .
Đám tay chân đang muốn tiến lên nhưng thấy lão đại của mình cũng không dám lên tiếng, nhất thời cũng chả có lời nào, ngây ngốc nhìn qua Hướng Phi, La Thế Hàn lúc nào cũng bình tĩnh nhưng lúc này thì cũng không nói nên một lời, hắn quan sát sắc mặt bọn Tần Nhị Bảo, trông không giống như đang nói láo, nếu lúc này hắn ra mặt hay có lời nói…, mà hồi nãy hắn cũng có những lời nói rất khoa trương nên làm hắn rất bực tức, hắn lúc này dám nói không thì hắn cũng còn mặt mũi nào cả.
Hắn không ngốc , dĩ nhiên sẽ không dính dánh đến sự tình này, trong nội tâm khẳng định đã kết thù với nhóm Tần Nhị Bải Lương Tử, sau này báo thù cũng không muộn, lúc này tạm thời không để ý tới .
Chỉ thấy mặt hắn âm trầm nói không ra lời, tất cả mọi người ở trong bầu không khí im lặng, vốn dĩ song phương liều sống chết với nhau, tất cả đều buông tay để giữ lấy thân mình trước .
“ Tốt rồi, chúng ta không nên chậm trễ!” Trong lòng Trương Bình Sơn đối với mọi người đều mang ý nghĩa thù địch, nhưng biết đang mang nhiệm vụ quan trọng nên thấp giọng nói với Tần Nhị Bảo: “Các ngươi đi trước, ta yểm hộ cho.”
“Tốt.” Ánh mắt Tần Nhị Bảo nhìn thoáng qua Lưu Bảo cùng Lý Lương , quay người rời đi, một lát sau khi bọn hắn rời đi , Trương Bình dùng ánh mắt của người chết nhìn chằm chằm vào bọn La Thế Hàn, sợ bọn hắn ra tay nhưng may là bọn La Thế Hàn cũng không tiếp tục ra tay nữa .
Hứa Nghiên vốn trong tình trạng chiến đấu căng thẳng cũng vô hình tiêu tán, lập tức cảm thấy may mắn, lúc này mới nhớ ra Hứa Khải bị Tần Nhị Bảo đánh thành đầu heo, lại gần ân cần hỏi thăm: “Ca , người không sao chứ?”
“ Không có việc gì à?” Hứa Khải chỉ vào bộ mặt sưng đỏ của mình mà nói: “Ngươi nhìn xem, có giống như không sao không?”
“…” Hứa Nghiên cười khổ 1 cái, không biết phải nói gì, nhưng Hứa Khải oán hận nói: “Tần Nhị Bảo, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“ Ngươi dám! Ngươi nếu dám làm gì Tần Nhị Bảo thì ta sẽ không để yên cho ngươi!” Hứa Nghiên nghe thấy Hứa Khải muốn trả thù Tần Nhị Bảo liền nói
“ Ai , con gái lớn rồi không dùng được nữa ah!”
Hứa Khải bất đắc dĩ nhìn Hứa Nghiên mà nói: “Nhìn trên người của ngươi , ta thấy bóng dáng của ta.”
“Bóng dáng cái gì?” Hứa Nghiên không hiểu quay ra nhìn Hứa Khải hỏi
“Đều là tính cách khác thường không có tính người ah!”
“ Phốc, ngươi đi luôn đi!” Hứa Nghiên nghe anh của mình nói mình như vậy, nhịn không được cười ra tiếng, nhỏ giọng trả lời, dứt lời lôi kéo Hứa Khải tiến vào hội trường .
“Ân tiên sinh, chúng ta trở về rồi!” Bốn người không dám trì hoãn, một đường chạy chậm đã tới, vừa vào trong hội trường, đã không cảm thấy không khí không có hào hứng vui sướng gì, mà lại bị không khí buồn bã thay thế, trong lòng cảm thấy không ổn .
Ân Thế Bình nhìn thấy bốn người, cũng không hỏi bọn hắn vừa rồi đi vào trong, cúi thấp đầu nói: "Ân Huyên Vũ bị người bắt cóc rồi!"
"Cái gì?" bọn người Tần Nhị Bảo không hẹn mà cùng thốt ra nói: "Ai làm việc này?"
"Long Thăng bang!" Ân Thế Bình nhỏ giọng nói
"Mẹ kiếp" Tần Nhị Bảo nhớ rõ mình đã cảnh cáo Đại Điền Nhị, nhưng hắn vẫn không có đem lời mình nói coi thành chuyện gì to tát, cái này không khỏi làm cho Tần Nhị Bảo nổi giận trong lòng, nhưng tỉnh táo lại, nghĩ lại vẫn cảm thấy có một số việc không hiểu, kỳ quái hỏi: "Việc này đã xác định chưa ?"
"Là hắn nói." Ân Thế Bình chỉ vào La Bá Tư mà nói, mà lúc này, La Bá Tư dùng khăn tay lau nước mắt, tại hắn một bên An Kỳ Nhi cũng nhỏ giọng an ủi hắn, mà một màn này, lại để cho Tần Nhị Bảo thấy đầu từng đợt mê muội, thầm nghĩ: "Thế giới này lại có hỗn loạn."
Nhưng hắn vẫn vượt qua được mê muội, tiến lên phía trước hỏi: “Làm sao ngươi biết Long Thăng banglàm.”
"Thừa dịp hôm nay là sinh nhật của Huyên Vũ, ta muốn cho nàng một cái bất ngờ." La Bá Tư nức nở nói: "Đặc biệt tổ chức một buổi ca nhạc, vội tới sinh nhật của nàng, không nghĩ tới, vừa mới vào phòng hóa trang, đúng lúc đụng phải mấy người, không khỏi ngây người , đang đem Huyên Vũ bị hôn mê mang đi, ta đương nhiên không thể ngồi yên không để ý đến! Tiến lên cùng bọn họ solo, kết quả, không có phát huy ra tác dụng coi như xong, vẫn bị đánh hai cái."Dứt lời, chỉ vào gương mặt của mình nói: "Ngươi xem đây nè!"
"Điều này cũng không thể xác định là Long Thăng bang làm đó a!" Tần Nhị Bảo cố nén nghi ngờ , mà cẩn thận đem chuyện đã trải qua nghe xong một lần, nhưng vẫn không đem nghi vấn trong lòng trả lời rõ ràng cho La Bá Tư nghe,hỏi:
"Ngươi xem cái này đi!" La Bá Tư từ trong túi tiền móc ra một tờ giấy, nói ra: "Bị bọn hắn đánh cho vài cái, đều làm cho hồ đồ rồi, đây là bọn hắn lưu lại đấy."
Tần Nhị Bảo lấy tờ giấy trong tay La Bá Tư, cẩn thận nhìn, trên giấy viết: "Ân Huyên Vũ trong tay ta, muốn cứu nàng, chỉ cho phép một người tới, ngàn vạn lần không được báo cảnh sát, bằng không an toàn của Ân tiểu thư ta không bảo đảm rồi! Đại Điền Nhị viết."
"Quả nhiên là Long Thăng bang!" Tần Nhị Bảo đem tờ giấy siết thành cục ném xuống đất, cắn răng nói: "Bọn hắn lần này là muốn ta đến đấy." Dứt lời, hướng Ân Thế Bình thần sắc nghiêm túc nói: "Ân tiên sinh, thực xin lỗi, lần này Ân tiểu thư bị bắt, hoàn toàn là do ta tạo ra ."
"Bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm!" Ân Thế Bình cũng tựa hồ đã mất đi phong độ ngày xưa, chán nản ngồi một bên, dùng thanh âm trầm thấp nói ra: "Ta cần ngươi mang nữ nhi của ta cứu trở về đến."
"Ta sẽ đi!" Tần Nhị Bảo chém đinh chặt sắt, ánh mắt tràn ngập kiên nghị nói: "Ta cho dù không còn mạng, cũng sẽ bảo đảm Ân Huyên Vũ an toàn."
"Không đến thời khắc nguy cấp, không được coi thường sinh mạng." Ân Thế Bình cảm kích liếc nhìn Tần Nhị Bảo nói: "Đáp ứng ta, bảo vệ tốt nữ nhi của ta, cũng phải bảo vệ tốt thân mình."
"Ta đi cùng ngươi!" Trương Bình Sơn nhìn qua huynh đệ sinh tử từng sống tại đảo quốc (Jap), lại một lần xông vào hang hổ, trong tâm không đành lòng, chủ động tiến lên xin đi giết giặc nói: "Ta đi..., cũng có thể giúp đỡ cho ngươi ."
“ Chúng ta cùng đi!” Lưu Bảo cùng Trương Lương cũng kích động nói: “ Phải để cho Đại Điền Nhị đồ chó hoang kia, biết sự lợi hại của chúng ta . “
“ Các ngươi đều im đi “
Ân Thế Bình nhìn quanh bốn phía nói : “ Nhất định phải an toàn trở về, một người cũng không được thiếu, hiểu không ? “
“ Ân tiên sinh, ngài cứ yên tâm đi!“ Bốn người thấy Ân Thế Bình quan tâm đến mình, có chút cảm động cùng nói: “Chúng ta cam đoan sẽ mang Ân tiểu thư về . “
Ý thức được trách nhiệm của bọn hắn , những người xung quanh đều hướng về bọn hắn với ánh mắt khâm khục, một phần phóng khoáng cùng tiêu sái người bình thường không thể bắt chước được, sải bước đi ra ngoài cửa, lên một chiếc Audi A6, phóng nhanh tới địa chỉ mà Đại Điền Nhị để lại .
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: