• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm, Trương Bình Sơn đang còn trong giấc mộng đẹp, bỗng ngửi thấy mùi xăng đậm đặc từ bên ngoài, không khỏi cảnh giác, hướng về phía giường của Nhị Bảo hô :

- Nhị Bảo huynh đệ, ngươi có ngửi thấy mùi xăng không?

Nhưng không thấy Tần Nhị Bảo trả lời, Trương Bình Sơn nghĩ Tần Nhị Bảo đã có một ngày vất vả nên ngủ quá say, không khỏi hô lớn hơn, nhưng vẫn không nghe thấy Tần Nhị Bảo trả lời, lúc này Trương Bình Sơn mới đứng dậy hướng tới giường của hắn sờ soạng, phát hiện Tần Nhị Bảo đã sớm dậy rồi.

Trương Bình Sơn phỏng đoán Tần Nhị Bảo đã sớm biết bên ngoài xảy ra chuyện nên đã xông ra ngoài, nhưng nghĩ đến việc Tần Nhị Bảo khi rời khỏi đây có thể gặp cường địch, Trương Bình Sơn không khỏi lo lắng, nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa xông ra ngoài.

-Lão đại, mọi chuyện đều ổn thỏa!

Cát Điền hướng An Đằng Đại Phụ báo cáo:

-Các huynh đệ đều đang đợi lệnh của ngài!

-Rất tốt!

An Đằng Đại Phụ đứng bên ngoài rừng cây cạnh khách sạn, trên tay là điếu xì gà, mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, hắn biết đoàn người của Ân Huyền Vũ dừng chân tại khách sạn năm sao này nên đã điều động nhân thủ, sẵn sàng hành động.

-Cát Điền, ngươi cảm thấy nếu đốt nó, có quá dễ dàng cho bon chúng không?

An Đằng Đại Phụ nhìn Cát Điền với ánh mắt sâu xa

Cát Điền tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa, tiến lên nịnh nọt nói :

-Lão đại yên tâm, chúng ta đã bao vây chung quanh, dù bọn chúng có thoát ra được, huynh đệ chúng ta chũng sẽ không bỏ qua cho chúng

-Ha ha ha...

An Đằng Đại Phụ biết bọn thủ hạ đã chuẩn bị ổn thỏa, không khỏi cười như điên.

Cười một hồi, sắc mặt siết chặt, hướng tới Cát Điền ra lệnh:

- Cùng các huynh đệ bắt đầu hành động đi! Ah, đúng rồi

Hắn chỉ tay về phía đám bảo an của khách sạnh đang bị trói noi:

- Thuận tiện xử lý luôn những phế vật này!

-Vâng!

Cát Điền gật đầu sau đó quay người đi thông tri cho các huynh đệ, nhưng khi hắn vừa xoay đi thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng người, còn chưa hiểu chuyện gì thì cả người đã bay lên đập xuống đất và bất tỉnh.

-Ai?

An Đằng Đại Phụ không nghĩ tới đang thuận lợi thì lại xuất hiện Trình Giảo Kim, lớn tiếng hỏi

Nhưng người đó không trả lời mà từng bước tiến tới, khi ánh đèn đường làm lộ rõ khuôn mặt của kẻ đó, An Đằng Đại Phụ không khỏi thất thanh nói:

-Tại sao lại là ngươi?

Khó trách An Đằng Đại Phụ lại giật mình như thế, người tới chính là một trong những kẻ hắn muốn giết, chính là Tần Nhị Bảo. Chỉ thấy hắn đến gần An Đằng Đại Phụ nói:

-Lão tử tát ngươi một tát, ngươi liền muốn thiêu chết chúng ta, ngươi thấy có không quá ác độc à?

-Đắc tội với ta, kết cục chỉ có chết!

An Đằn Đại Phụ dù sao cũng là nhân vật đứng đầu một bang, không chỉ có sự độc ác, mà điều quan trọng là lúc gặp chuyện phải tỉnh táo, rất nhanh liền khôi phục tinh thần.

-Xem ra cái tát đó không làm cho ngươi ghi nhớ!

Tần Nhị Bảo nghe An Đăng Đại Phụ nói như thế, không khỏi muốn động thủ:

- Đêm nay ta muốn ngươi triệt để trung thực

-Ha ha...

An Đằng Đại Phụ cười to nói:

- Ta thật sự bội phục ngươi, nhưng ta cho rằng, ngươi có thể sống qua đêm nay mới là vấn đề.

-Ah? Vậy sao? Ta ngược lại muốn xem thử xem!

Tần Nhị Bảo từng bước hướng về phía An Đằng Đại Phụ.

An Đăng Đại Phụ thấy Tần Nhị Bảo càng lúc càng tới gần, nhưng cũng vì thế mà hoảng loạn, hắn lập đánh tay ra dấu, lập tức phía sau hắn xuất hiện mười tên cầm phiến đao trong tay, đứng trước An Đằng Đại Phụ, cùng Tần Nhị Bảo giằng co.

-Ah, lúc nãy thu thập mấy tên, không ngờ ở đây vẫn còn...!

Tần Nhị Bảo nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói.

-Người trẻ tuổi, không nên quá càn rỡ!

An Đằng Đại Phụ nói:

-Càn rỡ quá sẽ phải trả một cái giá rất đắt đây

-Mịa nó, lão tử tới đây đánh ngươi không phải nghe ngươi dạy dỗ!

Tần Nhị Bảo mắng:

-Đừng con mẹ nó cả ngày tự cho là đúng.

-Ngươi...

An Đăng Đại Phụ sắc mặt hơi đổi, không cùng Tần Nhị Bảo so đo nữa, mà lạnh lùng ra lệnh:

-Đánh!

Đang lúc cuộc chiến sắp bắt đầu, thì Tần Nhị Bảo nghe thấy có người hô ở phái sau:

-Nhị Bảo huynh đệ, có chuyện tốt như vậy mà lại không nói với ta một tiếng!

Nghe thấy tiếng người, Tần Nhị Bảo quay lại nhìn không khỏi vui vẻ, nguyên lai là Trương Bình Sơn, vội trả lời:

- Bình Sơn huynh đệ, chuyện tốt như vậy đương nhiên không ít người, chính là đang chờ ngươi đây

-Ân!

Trương Bình Sơn đi đến trước mặt Tần Nhị Bảo, nhìn qua phía An Đằng Đại Phụ, cười nói:

-Hôm nay ta có thể hảo hảo hoạt động thân thể một chút rồi

-Chúng ta mặc dù quen thuộc, nhưng nếu ngươi cướp của ta, ta có thể trở mặt đây!

Tần Nhị Bảo nhìn bộ dáng vội vàng của Trương Bình Sơn, cố ý nghiêm mặt nói.

-Đ! mẹ mày, ai cướp của ai còn chưa biết!

Trương Bình Sơn cũng không phải ăn chay, lập tức phản pháo

-Mẹ nó!

An Đăng Đại Phụ thấy hai người bọn họ không thèm để mình vào trong mắt, ngược lại còn coi như đi mua thức ăn, cò kè mặc cả, trong lòng không khỏi bùng lên sự tức giận, mắng:

-Hai người các ngươi là kẻ không biết sống chết.

-Ha ha, con người đều có số!

Tần Nhị Bảo cười nói:

- Có phải hay không không biết sống chết, chúng ta còn chưa biết được.

Rốt cuộc An Đằng Đại Phụ cũng không khống chế được cơn tức giận của mình nữa, ra lệnh :

- Xử lí hai tên không biết sống chết này cho ta!

Lời vừa nói ra, mười tên giơ đao như lang như hổ xông tới phía Tần Nhị Bảo

-Đã quá, đã quá!

Trương Bình sơn hét lớn:

-Lão tử rất lâu rồi không có thoải máu như vậy!

Dứt lời liền xông vào đám người.

-Mẹ, của ngươi đấy, chạy nhanh như vậy là gì?

Tần Nhị Bảo thấy Trương Bình Sơn như uống phải thuốc kích thích, không khỏi hô:

-Lưu lại cho ta một chút!

"..." An Đằng Đại Phụ câm lặng nhìn bọn họ, miệng há cả buổi không khép lại được, nghĩ thầm mình cũng từng trải qua tinh phong huyết vũ, dao kề trên cổ, nhưng hắn như thế nào cũng không thể tin được hai người trước mắt, dùng ít địch nhiều chẳng những không sợ mà ngược lại còn dũng mãnh như thế.

Chỉ thấy Trương Bình Sơn xông vào đám người, một tên hắc bang muốn dùng đao chém tay hắn, liền nhấc chân cho tên đó một cước, dễ dàng đoạt được phiến đao, tên hắc bang kia bị đá, cả người xụi lơ, đã mất đi sức chiến đấu, ngã xuống đất.

Mà Trương Bình Sơn đoạt được phiến đao thì như hổ thêm cánh, tay cầm phiến đao, trái vung phải chém, rất giống hình tượng: Thần cản sát Thần, Phật cản sát Phật, những nơi hắn đi qua, tất cả đều ngã xuống.

Bên kia, Tần Nhị Bảo cũng không nhàn rỗi, hóa quyền xông tới đám người, tay đấm chân đá, loạn đả một trận, hoàn toàn không có chiêu thức gì hết.

Hắn nhớ lão đầu tử đã từng nói qua, võ thuật tinh túy là ở chỗ, không để ý quá đến chiêu thức, chỉ cần đem đối thủ đánh ngã mới là hiệu quả nhất, mà lão đầu tử còn lấy lí do này để thoái thác: một vĩ nhân đã từng nói qua, mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì đều tốt, không có sự khác nhau.

Trương Bình Sơn cùng Tần Nhị Bảo hai người như mãnh hổi xuống núi, ở trong đám người tả xung hữu đột, lại thêm thời tiết oi bức, đánh đến mức toàn thân mồ hôi. An Đằng Đại Phụ đứng một bên nhìn tình cảnh đang xảy ra, càng ngày số tên đứng càng ít mà người năm ngày càng nhiều, không khỏi toát mồ hôi lạnh, kinh ngạc không thôi.

-Rất lâu rồi không có thoải mái như vậy!

Trương Bình Sơn tay túm lấy cổ áo tên lâu la, miệng nói nhưng tay cũng không nhàn rỗi, một quyền lên mặt tên lâu la đó, chỉ nghe thấy tên đó hét thảm một tiếng liền hôn mê.

-Móa, các ngươi thật yếu kém!

Tần Nhị Bảo còn chưa thỏa mãn nói:

- Lão tử đánh còn chưa đã!

-Ha ha...

Trương Bình Sơn khoe khoang nói:

-Lão tử từ lúc vào bộ đội, đá đánh qua không ít trận lớn nhỏ nhưng chưa ai có thể thắng được ta.

".." Tần Nhị Bảo im lặng nhìn khuôn mặt đắc ý của Trương Bình Sơn, sau đó chỉ vào An Đằng Đại Phụ nói:

-Tên này ngươi lưu lại cho ta đi?

Trương Bình Sơn liếc nhìn an Đằng Đại Phụ nói:

-Cũng được, lão tử thấy ngươi nhỏ tuổi, không tranh đoạt với ngươi, ngươi lên đi!

-Stop!

Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn nói như vậy liền không phục.

An Đằng Đại Phụ nằm mơ cũng không nghĩ tới mình đem theo nhiều người như vậy đều bị hai tên này đánh bại, thấy Tần Nhị Bảo từng bước tiến lại, lần đầu tiên hắn có cảm giác sợ hãi.

-Ngươi..

An Đằng Đại Phụ vốn muốn uy hiếp Tần Nhị Bảo, là nếu đắc tội với hắn sẽ không có kết cục tôt đẹp, nhưng không thể nói nôỉ, bới hắn biết uy hiếp cũng không có bất kì tác dụng nào, bây giờ hắn không biết nên nói gì cho phải.

-Ngươi cũng biết sợ?

Tần Nhị Bảo đến gần hắn, thưởng thức biểu lộ của An Đằng Đại Phụ hỏi:

-Không phải vữa nãy ngươi muốn giết ta sao?

-Ngươi đừng vội đắc ý!

An Đằng Đại Phụ cũng cũng không chịu thua, nói:

-Hiện tại ta đã rơi vào tay các ngươi, muốn xử lý sao thì tùy.

-Ngươi cút !

Tần Nhị Bảo khinh bỉ nhìn hắn:

-Sau này đừng để ta gặp lại.

"..."

An Đằng Đại Phụ minh bạch hiện tại hắn đã không còn lòng tự trọng, cũng không có giá trị gì, chỉ có thể yên lặng gọi những huynh đệ còn có thể đứng mà bỏ đi.

Trương Bình Sơn nhìn theo bóng lưng bọn chúng đã đi xa, có chút lo lắng nói:

- Lần này bọn chúng thua thê thảm như vậy, chắc chắn sẽ trở lại

-Ân, bất quá, đổi địa điểm cũng vô dụng, nếu bọn chúng muốn tìm thì sẽ tìm thấy. Sau này chỉ cần chú ý một chút là được!

Vừa nói, Tần Nhị Bảo vừa cởi trói cho đám bảo an khách sạn bị trói một bên,

-Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn.

Trương Bình Sơn nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, cũng nói ra một câu thành ngữ.

-Ha ha, rất đúng, sợ cũng vô dụng!

Tần Nhị Bảo cảm thán nói:

-Lúc nãy đánh thật sảng khoái a!

-Ha ha..Ta cũng đã lâu rồi không được đánh thoải mái như vậy.

Trương Bình Sơn cười nói:

-Nếu hắn còn tới, chúng ta sẽ còn đánh hắn.

Trương Bình Sơn nói xong, nhìn Tần Nhị Bảo mà cùng cười. Cười một hổi, cùng gật đầu, cúi người cảm tạ bảo an rồi trở về phòng ngủ ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK