"Ai ~ "
Tần Nhị Bảo ưu sầu nhìn qua phía ngoài cửa sổ phòng học, nguyên nhân ưu sầu là hắn phát hiện mình vậy mà bị mất ngủ, gục xuống bàn, cố gắng thật lâu cũng không ngủ được, nhìn qua áng mây trôi ngoài cửa sổ, hắn bất giác thở dài, tự nhủ: "Chẳng lẽ buổi sáng ngủ quá nhiều? Hay là giữa trưa ăn quá nhiều?"
Đang lúc Tần Nhị Bảo ưu sầu vì mất ngủ, Hề Bạch Nam mang theo một đám người, mặc kệ Diêu Tịnh đang dạy học, gào lên: "Ai tên là Tần Nhị Bảo, đứng ra đây cho ta!"
"Các ngươi muốn làm gì?" Không chờ Tần Nhị Bảo lên tiếng, giáo viên đang dạy Diêu Tĩnh, đã có chút không vui nói: "Chúng tôi đang trong giờ học, mời các cậu đi ra ngoài, bằng không thì ta báo cho bảo vệ."
"Tần Nhị Bảo, nếu ngươi là nam nhân, thì đứng ra cho ta!" Hề Bạch Nam cũng không thèm để ý Diêu Tĩnh bên cạnh răn dạy, mà tiếp tục nói: "Con mẹ nó, đừng như một con rùa đen rút đầu đấy chứ?"
Tần Nhị Bảo căn bản không muốn cùng những đứa con nít chưa mọc lông này so đo, nhưng bọn này lại đem lời nói thành như vậy thì thật là ức quá, Tần Nhị Bảo luôn cho rằng: đầu có thể rơi, máu có thế chảy nhưng không thể ném đi khí khái nam tử, như thế nào lại để cho hắn nói như vậy mà không làm gì, vừa dứt lời, Tần Nhị Bảo mặt không biểu tình đi qua chỗ hắn.
"Các ngươi muốn làm gì?" Diêu Tĩnh thấy sắp có một vụ đánh nhau, mà nàng lại là một giảng viên, đương nhiên là không thể ngồi yên mặc kệ được, lôi cánh tay Hề Bạch Nam ngăn cản, nói: "Có ta ở đây, không cho phép các người đánh nhau."
"Cút sang một bên." Hề Bạch Nam không có chút lòng thương hoa tiếc ngọc, hung dữ nói: "Cút ngay, nếu không cút, lão tử đánh cả ngươi bây giờ." Dứt lời, hắn vung tay đẩy Diêu Tịnh qua một bên.
Diêu Tịnh bị đẩy mạnh như vậy, đương nhiên không thể đứng vững, lảo đảo lùi về sau mấy bước, một bên bàn chân bị trượt, thân thể mất đi cân đối, Tần Nhị Bảo thấy Diêu Tịnh sắp ngã xuống đất bèn ôm lấy lưng Diêu Tịnh , cười nói: "Diêu lão sư, cẩn thận đấy."
Diêu Tịnh thấy Tần Nhị Bảo ôm mình như vậy, không khỏi khẩn trương, muốn giãy ra khỏi tay Tần Nhị Bảo, chân tay luống cuống, bộ dáng rất làm cho người ta yêu mến, Tần Nhị Bảo như cười mà không cười, nhìn nàng hồi lâu , mới lên tiếng: "Diêu lão sư, thật ngại quá, ta đi ra ngoài trong chốc lát, sẽ trở lại ngay."
"Không được, ngươi đi ra ngoài sẽ bị thiệt thòi đấy!" Diêu Tịnh nghĩ rằng mình là là lão sư, tất nhiên là phải bảo vệ an toàn cho học trò, cho nên bất chấp ngượng ngùng lúc nãy, nàng vội kéo tay Tần Nhị Bảo nói: "Ta không cho phép ngươi đi."
"Không có việc gì đâu." Tần Nhị Bảo cười nói: "Ta rất nhanh sẽ trở lại thôi."
"Móa nó, bà già chết tiệt, cút ngay cho ta, không đánh bà, bà không chịu được hả, có phải là ngứa da rồi hay không?" Hề Bạch Nam thấy Diêu Tịnh tìm mọi cách ngăn cản Tần Nhị Bảo, vội chửi ầm lên nói.
"Cậu!" Diêu Tịnh bị Hề Bạch Nam nói như vậy khuôn mặt vừa mới dịu xuống lại đỏ bừng lên vì giận dữ, nói : "Này cậu, làm ơn dung từ ngữ văn minh một chút."
Tần Nhị Bảo thấy Diêu Tịnh đến lúc này vẫn còn dung từ ngữ văn minh với bọn Hề Bạch Nam, biết là nàng cũng không có cách nào với bọn lưu manh này, bèn cười nói: "Diêu lão sư, cô yên tâm tiếp tục dạy đi, ta sẽ trở lại ngay." Dứt lời, nhìn qua Diêu Tịnh với ánh mắt khẩn cầu, hi vọng nàng có thể đồng ý.
Diêu Tịnh nhìn qua ánh mắt khẩn cầu của Tần Nhị Bảo, biết rằng mình cũng không có năng lực xen vào chuyện này nữa, suy nghĩ giây lát bèn cắn răng nói: "Cẩn thận!"
"Yên tâm!" Tần Nhị Bảo cười với Diêu Tịnh một cái, mặt lạnh hướng bọn Hề Bạch Nam nói : "Chúng ta đi thôi!". Dứt lời, cũng không quay đầu lại, đạp mạnh cửa hướng phía ngoài phòng học đi đến, chỉ để lại bóng lưng làm cho Diêu Tĩnh ngơ ngác nhìn cả buổi, nhưng nàng không biết rằng, hình tượng của Tần Nhị Bảo không chỉ có hấp dẫn nàng, mà còn hấp dẫn Hứa Nghiên, còn có Ân Huyên Vũ các nàng .
ĐCM!!!
"Các ngươi định từng người lên hay là lên một lượt đây?" Tần Nhị Bảo cùng Hề Bạch Nam đi tới sân thể dục phía sau trường, tựa cười tựa không nhìn bọn hắn nói ra.
"Tiểu tử, đừng quá kiêu ngạo!" Hề Bạch Nam thấy bên mình đếm kiểu gì cũng có hơn chục người, mà Tần Nhị Bảo một người cũng dám nói vậy, có chút bất khả tư nghị, mở miệng cảnh cáo: "Chúng ta một người nhổ một bãi nước ngọt cũng đủ làm cho mày chết đuối."
"Đúng là mạnh miệng!" Tần Nhị Bảo nghe Hề Bạch Nam nói như vậy, bình tĩnh cười cười nói : "Người có nhiều hơn nữa mà không dám động thủ thì cũng như một cái đánh rắm mà thôi!"
" Mày dám nói chúng tao không dám động thủ?" Trâu Bình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, cảm thấy lòng tự trọng bị thương tổn, không nhịn được gào lên : "Các huynh đệ, lên!" Dứt lời, cầm trong tay ống tuýp, liền chuẩn bị xông đi lên.
"Tao xem ai dám đi lên phía trước một bước." Tần Nhị Bảo mắt lộ ra hung quang nhìn qua đám người đang rục rịch, quát to: "Ai bước lên trước một bước, ta giết chết!"
Tần Nhị Bảo hét lớn như vậy, đúng là hù dọa bọn thủ hạ của bọn Hề Bạch Nam không ít, bọn hắn cũng chỉ là học sinh, cũng không phải là thành viên bang phái, bình thường tham gia cái bang phái trong trường học cũng đã cảm thấy rất uy phong, đi theo bọn Hề Bạch Nam, thu phí bảo hộ, vui chơi giải trí, tán gái các loại thì bọn hắn rất có thanh thế, nhưng mà những lúc liều mạng thì có chút khó khăn rồi, bèn hướng Hề Bạch Nam nói: "Liều mạng? Đại ca, chớ trêu chọc hắn, chúng ta chỉ là dân nghiệp dư thôi đấy."
Nhưng hôm nay lại không giống trước kia, Tần Nhị Bảo ánh mắt lộ ra hung quang, lộ ra dáng vẻ muốn liều mạng, để lại cho bọn chúng nỗi sợ hãi, tự nhiên không tên nào dám tiến lên một bước.
Trâu Bình vừa rồi tuy là hung hăng nhất, nhưng thấy không có ai dám động đậy, đương nhiên cũng không dám một mình tiến lên, ngược lại còn lùi lại đằng sau, sợ Tần Nhị Bảo sẽ lấy mình khai đao trước .
Hề Bạch Nam cảm thấy rất thất vọng, cảm thấy đám huynh đệ này đúng là không đáng tin cậy quá đi, thời điểm mấu chốt, chẳng có ai có thể xuất đầu, điều này làm hắn rất căm tức, bất chấp tất cả, hắn bước lên vài bước, cầm trong tay ông túyp, làm cho mình tăng thêm dũng cảm nói: "Móa nó, lão tử liều mạng với ngươi."
"Xem ra còn có một tên, nếu đã lên đây rồi, rất tốt!" Tần Nhị Bảo vừa nói xong chữ “tốt”, bước dài một bước đến trước mặt Hề Bạch Nam, lại không có động thủ mà là hướng hắn cười khiêu khích .
Hề Bạch Nam không ngờ động tác của Tần Nhị Bảo lại nhanh như vậy, sợ tới mức ngây người, vừa người được một chút, đã thấy hắn đứng trước mặt mình, trong lòng hoảng hốt, vừa cầm ống tuýp giơ lên, đã thấy Tần Nhị Bảo tay phải nắm tay hắn, tay trái nắm cổ áo của hắn, ra chân hướng Hề Bạch Nam quét chân qua .
Hề Bạch Nam cảm giác mình bay lên trời, mơ mộng một lúc, vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị Tần Nhị Bảo đảo ngược qua, đầu cắm xuống dưới đất, đít chổng lên trên, cứ như vậy bị Tần Nhị Bảo mang đi.
"Thả ta xuống!" Hề Bạch Nam hét lớn
"Ha ha, ngươi sợ sao?" Tần Nhị Bảo đùa cợt nhìn qua Hề Bạch Nam cười nói.
"Ta mới không sợ đấy!" Hề Bạch Nam cảm thấy máu huyết chảy ngược, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn chống chế nói: "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đắc tội ta là không có kết cục tốt đâu."
"Ah, vậy sao? Ta rất sợ hãi nha! Ta một khi sợ hãi, tay sẽ yếu" Tần Nhị Bảo cố ý nới lỏng tay, để Hề Bạch Nam mặt gần như chạm vào nền xi măng của sân vận động, làm hắn sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh.
"Ngươi muốn thế nào?" Hề Bạch Nam bị Tần Nhị Bảo làm cho sợ hãi, trong long rối loạn, ngữ khí cũng yếu bớt một chút hỏi.
"Không phải ta muốn thế nào, là ngươi muốn thế nào!" Tần Nhị Bảo cười nói: "Ngươi không phải muốn tìm ta phiền toái hả?"
"Ta hiện tại lại đổi chủ ý rồi!" Hề Bạch Nam bị hắn dốc ngược như vậy, cũng không dám nói lung tung, sợ làm Tần Nhị Bảo mất hứng, buông tay ra.
"Đổi chủ ý rồi hả?" Tần Nhị Bảo trêu tức nói: "Hay là đừng đổi! Chú có phải là nam nhân hay không, nói chuyện phải giữ lời chứ."
"Ta nói đổi chủ ý thì đổi chủ ý rồi!" Hề Bạch Nam chết sống nói: "Cho dù ngươi để ta ngã chết, ta cũng nói như vậy."
"Muốn ta thả ngươi cũng được!" Tần Nhị Bảo cũng không muốn cùng hắn dây dưa, nói ra: "Ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta."
"Điều kiện gì?"
"Đáp ứng ta, không được phép tìm ta gây sự, cũng không được thu phí bảo kê của bạn học nữa." Tần Nhị Bảo cảm thấy yêu cầu như vậy cũng là hợp lí, nếu như Hề Bạch Nam còn làm không được thì thật làm cho hắn quá thất vọng rồi.
"Ta nếu không đồng ý thì sao?" Hề Bạch Nam cảm thấy nếu như không tiếp tục thu phí bảo hộ thì hắn cũng không có cách nào hướng lão đại hắn giao phó, đến lúc đó Hầu lão đại trách tội xuống, hắn nhất định ăn không hết tội,
"Không đồng ý?" Tần Nhị Bảo cười lạnh nói: "Ta đối với câu trả lời của ngươi rất thất vọng, ta một khi thất vọng, cảm xúc sẽ trở nên rất tồi tệ." Dứt lời, tay lại cố ý nơi nới lỏng một chút, lúc này mặt Hề Bạch Nam chỉ cách nền nhà có 1 cm.
"Ta đồng ý, ta đồng ý!" Hề Bạch Nam kêu to cầu xin tha thứ nói: "Ta đáp ứng ngươi còn không được à?"
"Cái này còn được!" Tần Nhị Bảo nở nụ cười,thả Hề Bạch Nam xuống, cảnh cáo nói: "Ta hi vọng ngươi đừng làm cho thất vọng, nếu không hậu quả ngươi tự nghĩ, ta cũng không muốn nói nhiều." Dứt lời, liền quay người rời đi.
"..." Hề Bạch Nam cứng họng nhìn qua Tần Nhị Bảo đang rời đi , khẽ vuốt cái mũi cao ngất của mình nói: "Thiếu chút nữa thì ngã chết."
"Lão đại, ngươi không sao chứ?" Trâu Bình tiến lên hướng Hề Bạch Nam tỏ vẻ quan tâm hỏi.
"Cút đi, đồ vô dụng!" Hề Bạch Nam hơi ngây người, chửi ầm lên với cái tên Nhị đương gia như cái xe tuột xích trong thời điểm mấu chốt vậy.
"Lão đại, ngươi xin bớt giận!" Trâu Bình đánh nhau không có bản lãnh, nhưng bản lãnh vỗ mông ngựa đúng là nhất lưu, đầy mặt tươi cười nói: "Em biết là chúng em không đúng, nhưng mà tên kia thật sự quá dữ tợn, em không phải sợ các huynh đệ bị thương hay sao!"
"Ta Đclmm!" Hề Bạch Nam thấy Trâu bình giải thích như vậy lại càng tức, mắng : "Vậy mày không sợ tao bị thương à?"
"Em với đại ca kính ngưỡng như Trường Giang cuồn cuộn không ngừng, như Hoàng Hà trải dài trăm dặm, trời đất có thể chứng giám, nhật nguyệt cũng tỏ !" Trâu Bình nịnh nọt nói: "Em vẫn cho rằng đại ca sẽ thu thập tiểu tử kia, ai ngờ...."
"Đừng nói nữa, lại đây đỡ tao." Hề Bạch Nam
"Đỡ thế nào đây? Lão đại!" Trâu Bình ân cần hỏi han
"Bị tiểu tử kia dọa như vậy, chân cũng có chút nhũn ra." Hề Bạch Nam thấp giọng nói
Nghe Hề Bạch Nam nói như vậy, Trâu Bình vội bước lên phía trước một bước, đỡ Hề Bạch Nam về phía phòng học của mình, bộ dáng chật vật, còn đâu nét uy phong thủa nào.
"Cậu không sao chớ?" Diêu Tịnh thấy Tần Nhị Bảo hoàn hảo, lông tóc không tổn hao gì trở lại, nhịn không được tiến lên ân cần hỏi han.
"Không có việc gì ah!" Tần Nhị Bảo cười nói: "Ta đi theo bọn chúng nói chuyện trong chốc lát, bảo còn muốn lên lớp học, liền vội vàng trở về!"
"Cái gì?" Diêu Tịnh thấy Tần Nhị Bảo trả lời một cách hời hợt như vậy, có chút khó tin hỏi: "Các ngươi không có đánh nhau?"
"Vốn là chuẩn bị đánh nhau đến nơi rồi , nhưng..." Tần Nhị Bảo cố ý dừng một chút, có chút nịnh nọt nói: "Ta nói với bọn chúng ta là học trò cưng của Diêu lão sư, thế là bọn chúng không dám động thủ với ta nữa."
"Ha ha, cậu nói thật chứ?" Diêu Tịnh nghe lí do thoái thác của Tần Nhị Bảo mà miệng cười không ngớt, nhưng thấy hắn cũng không có việc gì, cũng biết không nên hỏi tiếp, bèn nở nụ cười một hồi,nói: "Tốt rồi, ngươi trở lại chỗ ngồi đi, chịu khó nghe giảng bài nhé!"
"Ân, được!" Tần Nhị Bảo lại nhìn qua chõ ngồi của Hướng Nghiên, dùng ánh mắt nói cho nàng biết chính mình vẫn tốt, mà Hứa Nghiên cũng đáp lại hắn bằng ánh mắt rực lửa, làm cho Tần Nhị Bảo trong đầu suy nghĩ miên man.
Trở lại chỗ ngồi Tần Nhị Bảo mừng rỡ phát hiện, bệnh mất ngủ của mình tự dưng biến mất, vừa mới ngồi xuống đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ trong chốc lát đã tiến vào mộng đẹp ( Dịch xong đoạn này ta cũng thấy mí mắt nặng trĩu luôn, đúng là quá buồn ngủ mà. )
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: