Hai người nói nói cười cười một lúc, Vương Vĩ dường như nghĩ đến điều gì, hỏi:
- Anh có kế hoạch thế nào? Nói cho tôi nghe một chút.
Tần Nhị Bảo bị Vương Vĩ hỏi như vậy, cũng sửng sốt, nghĩ nghĩ một lát cuối cùng cũng thốt ra được hai từ:
- Không có.
Vương vĩ không nói gì nhìn Tần Nhị Bảo nói:
- Nói cả nửa ngày, thì ra là anh đùa tôi à?
- Chú em đừng vội.
Tần Nhị Bảo nhanh chóng làm yên lòng nói:
- Chú em yên tâm. Anh là người có nghĩa khí, chú cứ từ từ, không phải lo.
- Anh làm được không?
Vương Vĩ bán tín bán nghi hỏi.
- Sao lại không được? Chú em an tâm đi.
- Được rồi, đại ca, vậy sau này hạnh phúc của em, toàn bộ nhờ vào đại ca.
Vương Vĩ xúc động, thay luôn cả xưng hô.
“ Mẹ nó, hạnh phúc của anh mày còn không đâu vào đâu, chú cũng dám trông cậy vào anh, lá gan cũng thật lớn.” Tần Nhị bảo bất đắc dĩ lầu bầu. Hắn mặc dù chưa nghĩ ra biện pháp nào, nhưng mà cuộc đối thoại vừa rồi, cũng làm cho hắn phát hiện ra một chút. Tần Nhị Bảo lại là người lớn hơn, thuộc loại tự học thành tài. Tuy rằng xuất thân từ nông thôn hẻo lánh, thủ đoạn tán gái có chút quê mùa, nhưng kiến thức cơ bản thì hắn cũng biết.
Hắn cũng nhận ra, An Kỳ Nhi đối với tiểu tử trước mặt này cũng có chút ý tứ, nếu không đối với hiểu lầm của Vương Vĩ, nàng cũng không có phản ứng kịch liệt. Đương nhiên việc trước mắt là Tần Nhị Bảo phải kiểm tra xem suy đoán của mình thế nào. Dù sao cũng cần phải chứng thực.
Đương nhiên Tần Nhị Bảo cũng không phải là loại người thích trêu đùa, mà hành động của hắn thực sự là bất đắc dĩ. Hiện tại mà dây dưa với An Kỳ Nhi, sau khi làm hỏng việc của nàng, sẽ bị nàng dọa dùng Sư Tử Hống hành hạ mình, như vậy so với chết đi còn dễ chịu hơn.
Nhưng cái này cũng chưa pải việc khẩn cấp nhất, mà là không biết phải biểu diễn cái gì. Bởi vì đối với hiểu biết của hắn, cô gái nhở này trong đầu có đủ các chiêu số, ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi. Vì vậy phải hỏi rõ ràng cho chắc ăn.
- An Kỳ Nhi, vừa rồi vấn đề tôi hỏi cô vẫn chưa trả lời.
Tần Nhị Bảo đến trước mặt An Kỳ Nhi hỏi.
Khuôn mặt An Kỳ Nhi thay đổi rất nhanh, thoáng cái đã hết giận, nhìn Tần Nhị Bảo cười nói:
- Đừng vội, tới lúc đó tôi sẽ cho anh biết.
- Vì sao phải đợi tới lúc đó? Bây giờ không được sao?
Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ Nhi lấp lửng như vậy, trong lòng có cảm giác được tình huống không hay.
- Sao? Muốn tạo phản à?
An Kỳ Nhi thô bạo hỏi.
- Gì chứ? Chẳng lẽ còn trốn được cô à?
Tần Nhị Bảo vẫn còn rất sợ uy hiếp của nàng.
- Nên biết hợp tác…
An Kỳ Nhi hừ một tiếng.
- Được rồi, tôi nghe lời cô.
Tần Nhị Bảo xin tha thứ nói, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cắn răng nghe lời.
- Ngoan như vậy là tốt.
An Kỳ Nhi lộ vẻ tươi cười nói:
- Okie, đến nơi rồi, chúng ta xuống đi.
Đoạn đường này, Tần Nhị Bảo bất đắc dĩ đi theo sau nàng, còn Vương Vĩ thì theo sau với vẻ mặt tự sướng, hắn đang ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp đang chờ hắn. Ba người cứ như vậy, mỗi người đều có một mục đích cùng nhau đến viện dưỡng lão. Vương Vĩ liền cùng hai người kia chia ra, bắt đầu công tác chuẩn bị.
- An Kỳ Nhi, rốt cuộc cậu đã tới.
Hứa Nghiên vẻ mặt lo lắng nói:
- Bọn mình chờ cậu đã khá lâu.
- Thật xin lỗi.
An Kỳ Nhi chỉ vào Tần Nhị Bảo nói:
- Nếu không phải tại anh ta dậy muộn, mình cũng đã tới sớm.
- Là anh?
Hứa Nghiên ngước lên nhìn theo cánh tay An Kỳ Nhi hỏi:
- Không ngờ ở chỗ này lại gặp được anh.
- Cô là…
Tần Nhị Bảo cũng thấy mỹ nữ trước mặt nhìn quen quen, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
- Nếu lần trước ở nhà ga không nhờ cái “chân” của anh…
Hứa Nghiên nhắc nhở:
- Anh thật đúng là quý nhân hay quên.
- Ha ha, thì ra là cô à. Những chuyện tốt như vậy tôi làm nhiều lắm, nên một số bị quên. Thứ lỗi nhé.
Tần Nhị Bảo trâng tráo nói, tiến lên nắm lấy cánh tay Hứa Nghiên, sống chết không chịu buông tay, vẻ mặt đê tiện nói:
- Xin chào, tôi tên là Tần Nhị Bảo.
Dứt lời hắn nở nụ cười mà hắn tự cho là anh tuấn.
- Xin chào, em là Hứa Nhiên.
Hứa Nghiên cũng tự nhiên muốn giới thiệu, nàng cảm ta:
- Lần trước thực cám ơn anh.
- Hai người biết nhau?
An Kỳ Nhi nhìn bọn hắn hỏi.
- Ừ, lần trước nếu không có anh ấy, tiền của tôi đã bị giật mất.
Hứa Nghiên nói.
- Thì ra là thế.
An Kỳ Nhi gật đầu, nhìn hai người đang tay trong tay trêu chọc:
- Tần Nhị Bảo, xin anh lần sau nhìn thấy mỹ nữ thì kiềm chế chú nhé. Anh làm như vậy lần sau tôi sao dám mang anh đi cùng.
An Kỳ Nhi vừa nói vậy. Đối với loại người da mặt dày hơn da trâu như Tần Nhị Bảo thì không có vấn đề gì. Nhưng đối với Hứa Nghiên, nàng đỏ thẫm mặt vội vàng rụt tay về.
- Thật ngại quá. Gặp lại cô, tôi quá kích động nên thất lễ.
Tần Nhị Bảo cười cười nói.
- Được rồi, không còn thời gian nữa chúng ta chuẩn bị đi.
An Kỳ Nhi thấy không khí có chút ngượng ngùng nên giải vây.
Bầu không khí xấu hổ rất nhanh tan biến, tất cả mọi người ai đều có việc phải chuẩn bị. An Kỳ Nhi mang Tần Nhị Bảo cùng vào phòng nói:
- Ngày hôm nay chúng ta biểu diễn là tóm tắt kinh Phật. Lời kịch chủ yếu là tôi nói, anh chỉ cần phối hợp là okie.
- Được rồi.
Tần Nhị Bảo vừa nghĩ thấy mình không cần phải nói nhiều, như vậy cũng rất đơn giản, liền nhanh miệng đáp ứng.
- Vậy anh đem quần áo của diễn viên phụ thay đi.
Hứa Nghiên là người phụ trách đạo cụ cùng với hóa trang, nàng đem quần áo đưa cho Tần Nhị bảo.
- Gì? Để cho tôi mặc cái này?
Ánh mắt Tần Nhị Bảo trợn tròn, thầm nghĩ: “ Bắt mình mặt áo lộ ngực hở vai, mình làm sao mà mặc được đây?”
- Đương nhiên.
Hứa Nhiên nghĩ Tần Nhị Bảo đồng ý thế vai, đến bây giờ cũng không biết là như thế nào, có chút nghi ngờ:
- Chẳng lẽ An Kỳ Nhi không nói với anh sao?
Tần Nhị Bảo nghe Hứa Nhiên nói vậy, nhanh chóng đưa mắt về phía An Kỳ Nhi nhỏ giọng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
An Kỳ Nhi biết không thể giấu diếm được nữa, liền tiến lên nói:
- Đây chính là kịch bản tôi cả đêm mới viết xong, tên gọi là hai tiểu la lỵ. Anh chính là một.
“Cô lừa dối cũng thật tốt đó. Tổng cộng có hai người, tôi một lời kịch cũng không biết còn nói tôi là diễn viên. Cô không đi bán bảo hiểm thật sự đáng tiếc.” Trong lòng Tần Nhị Bảo nghĩ thầm, ngoài miệng thì tán dương:
- Ồ, cô còn viết cả kịch bản nữa à. Thật là tài giỏi.
- An Kỳ Nhi ở trường là cô gái thiên tài đó.
Hứa Nghiên giới thiệu nói.
- Mọi hoạt động, kịch bản, chuẩn bị đều do cậu ấy lo liệu hết đó.
- Chẳng trách cô có rất nhiều thủ đoạn, thì ra là như vậy.
Tần Nhị Bảo nói.
An Kỳ Nhi biết chưa thể bắt được Tần Nhị Bảo lập tức nghe theo ý mình, nhưng những việc xấu trong nhà không thể nói trước mặt người ngoài, vì vậy nàng quay đầu nói với Hứa Nghiên:
- Anh ta cứ để cho mình, cậu lo việc của mình đi.
- Được.
Hứa Nghiên cảm thấy Tần Nhị Bảo có chút thú vị, nhưng không nói gì, lấy đồ chuẩn bị công việc trang điểm.
- Anh không mặc?
An Kỳ Nhi cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.
- Không mặc. Bảo ai đó mặc đi.
Tần Nhị Bảo cự tuyệt:
- Tôi đường đường là nam tử. Hơn nữa, cô đã gặp qua la lỵ nào có râu chưa?
- Thế này nó mới tương phản, hài kịch mới có hiệu quả.
An Kỳ Nhi kiên nhẫn giải thích.
- Hài kịch? Tại sao tôi lại nhìn nó giống như bi kịch thế?
- Anh rốt cuộc có mặc hay không? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì?
An Kỳ Nhi có chút không kiên nhẫn thúc giục.
- Cô có đánh chết ta, ta cũng không mặc.
Tần Nhị Bảo cự tuyệt.
- Trời đầy những mây xám, bước chân về con phố quen…
An Kỳ Nhi bắt đầu hát.
- Vô dụng.
Tần Nhị Bảo nói.
- Bỗng nghe lòng bao nỗi sầu, ôi thời gian đã rêu phong ai… hố hố hô ya á á …..
An Kỳ Nhi vẫn tiếp tục cất vang bài hát.
“…..”
Một lát sau, mặt Tần Nhị Bảo xám ngắt như tro tàn, vẻ mặt thì dại ra giống như thằng ngố. Hắn đứng yên tại chỗ mặc cho Hứa Nghiên làm gì thì làm, anh mắt chớp động long lanh nước mắt.
- Anh làm sao vậy?
Hứa Nghiên ân cần hỏi thăm.
- Tôi nghĩ tới mẹ của tôi?
Tần Nhị Bảo dường như muốn khóc lớn.
- Vì sao?
Hứa Nghiên kỳ quái hỏi:
- Làm sao anh lại nghĩ đến mẹ của anh thế?
- Có mẹ ở đây, các cô sẽ không khi dễ tôi như vậy.
Tần Nhị Bảo có cảm giác càng uất ức.
Hứa Nghiêm cố gắng nhịn cười, không nói gì nữa. Nàng sợ nói thêm, chính mình sẽ thất lễ.
An Kỳ Nhi đã trang điểm xong chạy tới, nhìn nhìn khích lện:
- Không sai, nhìn anh hóa thân thành con gái, thực sự rất giống.
Nghe An Kỳ Nhi nói vậy, Tần Nhị Bảo liền soi gương ngắm một chút. Quả nhiên An Kỳ Nhi nói cũng không có sai lắm. Hắn nhìn mình trong gương cũng thấy khá “xinh”, thân hình nhỏ gọn, tướng mạo dễ coi.
Không riêng gì Tần Nhị Bảo, Hứa Nghiên cùng An Kỳ Nhi ở một bên cũng gật gù.
- Được rồi. Không còn nhiều thời gian nữa, hai người lên đi. Cố lên.
Hứa Nghiên nhìn đồng hồ một chút, tiến lên thúc giục Tần Nhị Bảo còn đang say mê, đẩy hắn cùng An Kỳ Nhi ra lên sân khấu biểu diễn.
Tần Nhị Bảo bước từng bước không tình nguyện lên đài. Còn An Kỳ Nhi có cơ hội bộc lộ tài năng của mình.