• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lôi Hồng đi xuống lầu thì nhìn hai phe đang giằng co, tên Hán Tử bị bắt làm con tin, xem ra muốn dùng hắn làm vật đàm phán, nhưng khi hắn nhìn thấy Tần Nhị Bảo, miệng mở rộng hét lên:"Sao ngươi cứ như âm hồn bất tận, đi đâu cũng gặp ngươi?"

Vẻ mặt Tần Nhị Bảo lúc này đang rất kinh ngạc, nhưng nghe Lô Hồng nói như vậy, bất đắc dĩ nhún vai, ra vẻ vô tội: "Ta cũng không nghĩ tới có thể đụng phải ngươi ở chỗ này, thật không biết là bất hạnh của ngươi hay là bất hạnh của ta nữa."

"Mẹ nó, mặc kệ là ai bất hạnh, lão tử muốn trả thù món nợ lần trước!" Lôi Hồng từ lần ở cửa hàng bị chơi một vố, về sau đối vối Tần Nhị Bảo rất hận, còn lần tham gia thi đấu, vốn chỉ muốn vào kiếm chút cơm, lại bị tiểu tử này phá hỏng, mất cả chì lẫn chài, giờ lại gặp hắn, không khỏi nợ cũ chồng thêm nợ mới (ý nói hận càng thêm hận).

"Tốt!" Tần Nhị Bảo thấy Lôi Hồng tràn ngập ý chí chiến đấu thì rất hài lòng, quay sang nói với Trương Bình Sơn:"Mọi người, tên này là của riêng ta, phiền tất cả mọi người đừng nhúng tay vào."

"Ha ha, yên tâm đi!" Mọi người cười đáp, sau đó ra ghế sô pha ngồi xuống, biểu hiện đang xem một bô kịch vui, kêu: "Ngươi lên đi!"

Tần Nhị Bảo vốn muốn cho ba người biết một chút ít sự tình bên này, để ba người biết, không nghĩ tới ba người Trương Bình Sơn lại có một bộ dạng xem náo nhiệt, thật là làm người khác tức chết mà, thầm nghĩ : "Aizz, chỗ này không thuộc về mình a!"

Cảm thán một lúc, hắn tỉnh lại hướng Lôi Hồng cười nói: "Hai lần trước chúng ta đánh chưa xong lần này phải kết thúc!"

Lôi Hồng thấy Tần nhị Bảo không chút do dự đáp ứng mình, quay sang giơ nắm đấm ra nói với đám tiểu đệ kia: "Đây là chuyện cá nhân của ta, các người đừng có mà xen vào, nếu không đừng trách ta không khách khí."

"Không nghĩ tới, ngươi lại là người trọng nghĩa như, một người rất có nguyên tắc, đáng tiếc ..." Tần Nhị Bảo nói một nửa lại không nói tiếp.

"Tiếc gì?" Lôi Hồng thấy Tần Nhị Bảo chỉ nói nửa câu lấp lửng, liền cảm thấy khó chịu. "Ta nói, người là nam nhân sao không thể nói hết lời? Ấp a ấp úng làm người ta khó chịu!"

"Ha ha..." Tính cách hả sáng của Lôi Hồng đã làm Tần Nhị cảm thấy hắn rất hợp với tính cách của mình: "Ta thấy ngươi là người có nghĩa khi, nhưng lại đi theo tên tiểu nhân hèn hạ kia, thật đáng tiếc."

"Lão tử chỉ vì kiếm cơm." Lôi Hồng không chút giấu giếm nói ra mục đích của mình: "Ai cho ta ăn no, ta sẽ làm cho hắn."

"Tốt!" tần Nhị Bảo nghe Lôi Hồng nói vậy thấy sảng khoái không khỏi cười nói: "Vậy cho ta xem bổn sự kiếm cơm của ngươi nào!" Dứt lời liền lao thẳng tới Lôi Hồng.

Lôi Hồng từng cùng Tần Nhị Bảo đối chiến hai lần, tự nhiên không dám khinh thường, bày ra thế phòng thủ, hạ thấp trọng tâm, tâm tình trầm xuống, nhìn chằm chằm Tần Nhị Bảo, mình trong lúc vô ý đã bị hắn chiếm mất tiên cơ.

Tần Nhị Bảo vọt tới trước Lôi Hồng, không nói gì liền xuất quyền vào mặt hắn, Lôi Hồng chỉ cảm thấy quyền mang theo kình phong lao đến, theo bản năng lui về sau, dùng tay cứng rắn đỡ đòn. Lôi Hồng trở tay bắt lấy quyền của Tần Nhị Bảo, muốn áp sát phế bỏ cánh tay của hắn, nhưng Tần Nhị Bảo sao có thể để hắn toại nguyện, giãy giũa vài cái không được, liền cũng Lôi Hồng đấu khí lực.

Hai người so khí lực được một lúc, Lôi Hồng mặt đỏ bừng nhìn Tần Nhị Bảo cắn răng nói:"Tiểu tử, nhìn không ra khí lực ngươi cũng không nhỏ!"

Nói tới khí lực, Tần Nhị Bảo cũng không phải thuộc loại mạnh mẽ, hắn cũng đang cắn răng kiên trì, nghe Lôi Hồng nói vậy liền gạt bỏ vẻ khổ sở trên mặt khoe khoang: "Trong thôn ta, lấy tay không vặn ốc (ốc vít) vẫn còn chưa thua ai."

Lôi Hồng cũng không để ý đến lời nói nhảm của Tần Nhị Bảo, biết nếu bản thân tiếp tục cùng hắn so khí lực thì sẽ không có kết quả, liền thừa dịp hắn không chú ý, tung ra một cước. Tần Nhị Bảo thấy Lôi Hồng đổi chiêu, dùng chân đá lại, nghiêng người tránh đòn, mở miệng mắng: "Mẹ nó, ngươi muốn cho ta vô sinh à?"

" Một cước này ta thay mặt huynh đệ báo thù!" Lôi Hồng lộ vẻ buồn rầu nói: "Hắn đã đoạn tử tuyệt tôn rồi!"

" Ách, ta không phải cố ý!" Tần Nhị Bảo giải thích: "Chuyện lần trước ta đã cảnh báo hắn rồi, chỉ tại hắn không nghe ta thôi!" Dứt lời, thừa dịp Lôi Hồng bị phân tâm liền thoát ra.

Lôi Hồng thấy Tần Nhị Bảo thoát khỏi mình, lại ở đó châm chọc huynh đệ mình, thẹn quá hóa giận, hắn liền hét to vung quyền tấn công Tần Nhị Bảo, quyền vừa nhanh lại ác. Quyền Lôi Hồng vốn là chí cương, giờ thêm sự phẫn nộ càng lộ ra khí thế bức người.

Tần Nhị Bảo vừa thoát ra, còn chưa kịp thở dốc, thì quyền của Lôi Hồng đã đến, không dám kinh thường nhưng hắn cũng không thể tiếp tục lùi, hai tay đan chéo đỡ quyền, hắn chỉ cảm thấy cánh tay run lên, thầm nghĩ: "Thằng này quả nhiên là rất khỏe!"

Cường địch trước mắt nhưng Tần Nhị Bảo cũng không sợ hãi mà con rất phấn khích, nhưng cũng không dám khinh thường. Tuy đã hai lần giao đấu nhưng lần nào cũng cảm thấy Lôi hồng là một đối thủ khó chơi, lần này không ngoại lệ.

"Tiểu tử, thật không ngời ngươi lại dám tiếp một đấm toàn lực của ta!" Lôi Hồng kinh ngạc nhìn Tần Nhị Bảo nói, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, mỗi lần hắn cùng Tần Nhị Bảo giao đấu đều cảm thấy tiểu tử này càng ngày càng mạnh, không nghĩ rằng tiểu tử này có thể trực tiếp đỡ một đấm này của mình. Cũng khó trách Lôi Hồng kinh ngạc, tới bây giờ chưa ai có thể đỡ được một đấm toàn lực của hắn. Đây cũng là tuyệt kỹ của chính hắn, không nghĩ cứ như vậy bị Tần Nhị Bảo đỡ được, một chút thống khổ cũng không có, nên hắn không thể không giật mình.

Nhân lúc Lôi Hồng đang kinh ngạc, Tần Nhị Bảo đang không ngừng xoa tay, nhe răn trợn mắt nói: "Mẹ nó, đau chết, đau chết!"

"Huynh đệ! Cần hỗ trợ không?" Trương Bình Sơn thấy Tần nhị Bảo không tốt, thừa cơ hội châm chọc: "Nếu ngươi không thể đánh tiếp, bọn ta để bọn ta giúp ngươi, mấy huynh đệ bọn ta đang cảm thấy nhức hết mình mẩy đây!"

" Đ.m!" Tần Nhị Bảo nghe thấy Trương Bình Sơn nói như vậy, tức giận, hùng hổ nói: "Lão tử phản kích liền đây, các ngươi ngồi nhìn là được rồi!"

"Mẹ nó! Coi ta là không khí à!" Lôi Hồng thấy hai người cãi nhau, không đem mình để vào trong mắt, nghiến răng hét: "Ta muốn giết ngươi!"

"Phi! Câu này ngươi trước đây đã từng nói rồi!" Tần Nhị Bảo khinh thường nói: "Ta bây giờ không phải vẫn đang đứng trước mặt ngươi sao?"

Lôi Hồng không đấu võ mồm với Tần Nhị Bảo, xuất quyền đánh tới, Tần Nhị Bảo đỡ một quyền này, thừa dịp Lôi Hồng một kích toàn lực không kịp né, xuất một cước vào mặt đá hắn ngã xuống. Lôi Hồng không màng tới thân phận, một quyền không trúng, thân thể mất thăng bằng, nhưng dối với một cước của Tần Nhị Bảo cũng không sợ, tay kia quét ngang chân Tần Nhị Bảo. Tần Nhị Bảo thấy Lôi Hồng muốn chụp chân hắn, biết không ổn, trên không đem chân thu về, dùng khủy ta đánh vào cổ Lôi Hồng, Lôi Hồng lúc này cũng thu quyền, thấy Tần Nhị Bào đổi chiêu liền ứng biến.

Trong tích tắc, hai người đã đánh qua mấy chiêu, những người chung quanh cũng quên nhiệm vụ của mình, không tiếp tục châm chọc, ngồi thưởng thức như xem thi đấu, thỉnh thoảng còn hô lên tốt.

Tất cả mọi người đều ngừng tay ngồi xem, trong phòng khách là một bầu không khí hòa hợp. Tần Nhị Bảo cùng Lôi Hồng đều đã xuất ra tuyệt kỹ của mình những vẫn chưa ai chiếm được tiện nghi, trong đầu đã bắt đầu tính toán kế sách ứng phó.

Tần Nhị Bảo biết nếu mình càng kéo dài thì càng bất lợi cho Ân Huyền Vũ, hắn không khỏi lo lắng, quyền xuất ra ngày càng gấp, quyền xuất ra như vũ bão.

Lôi Hồng mấy năm nay không có đối thủ, không nghĩ tới vừa gặp lại là khắc tinh, mọi việc đều không thuận lợi, liên tục bị nắm thóp, thật vất vả mới thoát ra khỏi nhà giam, tham gia đấu quyền lại bị phá, bây giờ tìm được miếng ăn, lại bị tiểu tử này phá rối, càng nghĩ càng phiền muộn, cùng Tần Nhị Bảo bắt đầu đọ sức.

"Các huynh đệ, các ngươi nghĩ xem!" Tần Nhĩ Bảo biết mình không thể thoát khỏi dây dưa liền lo lắng hô: "Đừng quên chúng ta tới đây làm gì?"

Nghe Tần Nhị Bảo nói vậy, làm cho hai bên đều sực tỉnh, Trương Bình Sơn cùng Lưu Bảo ý thức được không phải lúc để đùa, không quan tâm ai thắng thua, lao về phía gian phòng giam giữ Ân huyền Vũ.

Đám kia cũng phục hồi tinh thần lao ra ngăn trở, vừa rồi còn hòa hợp êm thắm, giờ lại tiếp tục xung đột, loạn cả lên, trong đại sảnh bàn ghế bay khắp nơi, thực lực kém là bị đánh khóc kêu la thảm thiết.

Đang lúc cao trảo ai cũng đánh đến đỏ mắt thì không biết ai hô lên: "Cảnh sát tới!" Tất cả mọi người đều ngừng lại nhìn ra về hướng cửa trước.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK