• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Những người ở trong kia nghe đây, các ngươi đã bị chúng ta bao vây, đừng có phản kháng một một cách vô ích.”

An Chí Quốc cầm loa, kêu gọi Trung Thông Chuẩn Nhân đầu hàng, mà Trung Thôn Chuẩn Nhân cùng đoàn người trốn ở trong một quyền quán hẻo lành, ý định dựa vào nơi đây để chống cự.

Giờ khắc này chính Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không còn khí thế áp đảo mọi người như lúc nãy, hắn hoảng sợ như chó nhà có tang. Bình thường hắn có rất hiều thủ hả nhưng tất cả đều nhân lúc hỗ loạn mà chạy mất, nhưng vẫn còn vài tên thuộc hạ trung thành theo hắn, trong đó có Đại Điền Ưu Mỹ.

“Mẹ kiếp nhà nó, lão tử đếch gì ngươi!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe An Chí Quốcđang khuyên bảo hắn, không thèm nể mặt đáp :"Có giỏi cứ tới đây, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận."

An Chí Quốc đối với lũ cướp ngu ngốc này, biết rõ không dùng thủ đoạn mạnh mẽ sẽ không có tác dụng, lại hô một tiếng về phía sau, căn cứ tình hình lúc trước vạch ra phương án, chuẩn bị sử dụng tổ hành động đặc công tấn công vào, nhưng đối với bọn tội phạm không sợ chết dựa nào nơi hiểm này để chông cứ, nếu như dùng sức mạnh tấn công vào nhất định sẽ có tổn thương.

Là sĩ quan chỉ huy cao nhất của hành động lần này, An Chí Quốc biết rõ trách nhiệm của mình, nếu ra lệnh hành động sẽ có thành viên tử nạn, tuy mình không muốn điều này xảy ra, nhưng cơ hội để bắt lão đại xã hội đen Nhật Bản chỉ sợ không còn nữa, trong lòng hắn rất khó xử, mà như vậy có thể sẽ làm mọi người chán nản, An Chí Quốcgiờ đang lâm vào do dự.

Trung Thôn Chuẩn Nhân giống như con thú lâm vào đường cùng, trường hợp thế này hắn sẽ chủ động thương lượng còn nếu như xông ra có thể toàn quân sẽ bị diệt. Nhưng nếu không cứng rắn, ở chỗ này lâu, đặc tổ sẽ phá tan rào chắn cuối cùng, như vậy mình sẽ trở thành cừu trên đĩa, không chừng vẫn sẽ là toàn quân bị diệt.

"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được! Giờ làm sao bây giờ?" Một tên trên người xăm đầy hoa văn kỳ quái nói "Nếu không chúng ta cùng bọn họ liều mạng, chẳng phải một cái mạng thôi sao!"

"Liều mạng ai cũng biết, nhưng phải xem lại có lợi hay không." Nam tử đeo vòng cổ nói: “Không bằng chúng ta chờ một chút, dùng bất biến ứng vạn biến?"

"Đủ rồi!" Trung Thôn Chuẩn Nhân không kiên nhẫn ngắt lời: "Các ngươi cứ cãi nhau ổn ào cũng không giải quyết được gì, tất cả im miệng cho ta."

Trung Thôn Chuẩn Nhân hét 1 tiếng, khiến cho những tên hồi nãy thảo luận ồn ào câm như hến, không dám lớn tiếng thở, rúc vào một góc, ai cũng không biết phải làm sao.

"Hiện tại chỉ có một biện pháp!" Đại Điền Ưu Mỹ im lặng nãy giờ lên tiếng.

Ngươi có biện pháp?" Lúc này ánh mắt mọi người đều hướng về phía nàng, tràn đầy chờ mong...

"An đội trưởng, đến lúc rồi, mau chóng hạ lệnh!" Đội phó Hứa Minh thúc giục, hắn cùng An Chí Quốc là huynh đệ sinh tử, trong lòng biết An Chí Quốc đang mang trọng trách không thể không cẩn thận được, nhưng tình huống trước mắt, tên đã lên dây không thể không bắn.

"Ta biết!" An Chí Quốc gật đầu, hắn cũng biết là chỉ huy không thể do dự. Nếu chính mình do dự làm cho hành động thất bại thì cũng sẽ bị tội. Nghĩ thế, hắn liền nói: "Ngươi nói đặc tổ chuẩn bị sẵn sàng, khi nào ta ra lệnh thì lập tức tấn công."

"Rõ" Hứa Minh biết rõ An Chí Quốc không dễ để đi đến quyết định này, quay người đi truyền đạt mệnh lệnh chuẩn bị tấn công.

"Chuẩn bị!" An Chí Quốc cầm loa hô lên, ý hắn mọi người đã minh bạch, đợi hắn vung tay chính là lúc tấn công vào.

Đúng lúc An Chí Quốc chuẩn bị hạ lệnh, chợt trong gian phòng truyền đến một giọng nữ:"Chờ một chút, ta là ngôi sao truyền hình Nhật Bản Đại Điền Ưu Mỹ."

"Cái gì? Đại Điền Ưu Mỹ?" An Chí Quốcnhìn qua Hứa Minh hỏi: "Nàng đến đây lúc nào?"

Ách, cái này ta cũng không rõ ràng lắm!" Hứa Minh không dám giấu diếm, trung thực trả lời: "Trước đó tình báo không thấy đề cập đến."

"Cái gì?" An Chí Quốc nghe Hứa Minh trả lời như thế, tức giận nói: "Cậu..."

An Chí Quốc không thể tin được nhìn qua Hứa Minh, hắn như thế nào cũng không muốn tin , người nổi tiếng làm việc cẩn thận như hắn, vậy mà sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng như thế.

"Hồ đồ!" An Chí Quốc nhìn qua Hứa Minh cả buổi, một lúc sau mới nói: "Nếu như nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chúng ta gánh bao nhiêu trách nhiệm, ngươi biết không?"

"..." Hứa Minh cũng biết, chính mình thất trách, tự nhiên không dám nói gì, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: "Nếu không chúng ta trước yên lặng theo dõi biến động."

"Cũng chỉ có thể như vậy!" An Chí Quốc nghĩ nửa ngày nói ra: "Nói đặc tổ, hành động tạm thời hủy bỏ, chờ mệnh lệnh khác."

Chỉ thấy lúc này, Trung Thôn Chuẩn Nhân dùng súng chĩa vào đầu Đại Điền Ưu Mỹ, đang từ bên gian phòng đi ra, phía sau hắn là đám thủ hạ, Đại Điền Ưu Mỹ thần sắc bối rối đối với An Chí Quốc, không ngừng hô: "Cứu cứu ta! Cứu cứu ta..."

An Chí Quốc lúc này chỉ cảm thấy da đầu run lên, tuy hắn không biết ngôi sao Đại Điền Ưu Mỹ, nhưng hắn biết nếu như vị minh tinh này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sẽ khiến Trung Quốc cùng Nhật Bản có một hồi phong ba, cho nên không thể không cẩn thận.

"Chăc hẳn ngươi không nghĩ tới a!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn qua An Chí Quốc, cười nói: "Trên tay của ta lại sẽ có vương bài như vậy!"

"Ngươi..." An Chí Quốc nhìn qua Trung Thôn Chuẩn Nhân bộ dáng vô sỉ, chỉ cảm thấy tức giận đến toàn thân phát run, dừng một chút, hít sâu mở miệng hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

"Như thế nào đây? Đem ngươi mọi người rút lui, cho ta chiếc xe, còn có..." Trung Thôn Chuẩn Nhân nói ra: "Ngàn vạn chớ chơi ta, bằng không thì, ta không bảo đảm vị minh tinh này an toàn." Dứt lời, cầm súng chỉa vào đầu Đại Điền Ưu Mỹ, khoa tay múa chân.

"Ngươi đừng xằng bậy, mọi chuyện đều có thể thương lượng!" An Chí Quốc cảm thấy sự tình càng ngày càng khó giải quyết, bất đắc hướng Hứa Minh phân phó: "Đi chuẩn bị một chiếc xe."

"An đội trưởng..." Hứa Minh muốn nói lại thôi.

"Nhanh đi!" An Chí Quốc trừng mắt liếc hắn, ra lệnh.

Hứa Minh nhìn qua An Chí Quốc, không nói thêm gì nữa, nhẹ gật đầu, đi chuẩn bị.

"Móa nó, nơi này thật khó tìm, nếu không phải lão tử có cái mũi thính, đúng là phải lạc đường!" Tần Nhị Bảo thật vất vả đã tìm được bọn An Chí Quốc, trong miệng nhịn không được la lối.

"Tần huynh đệ, ngươi đã đến rồi!" An Chí Quốc nhìn qua Tần Nhị Bảo, trên mặt cố ra vẻ lễ phép.

"Hiện tại tình huống như thế nào?" Tần Nhị Bảo hỏi

"Tình huống bây giờ không tốt, trong thôn tên kia vậy mà cưỡng ép một ngôi sao, lúc này, hắn đang cùng chúng ta đàm phán đây này!" An Chí Quốccùng Tần Nhị Bảo nói ra

"Ngôi sao? Ngôi sao nào?" Tần Nhị Bảo kỳ quái hỏi

"Đại Điền Ưu Mỹ." An Chí Quốc hồi đáp

"Cái gì? Đại Điền Ưu Mỹ?" Tần Nhị Bảo nghe được cái tên này từ miệng An Chí Quốc, sửng sốt một chút, tiếp theo lại bật cười.

"Như thế nào? Có vấn đề gì sao?" An Chí Quốc kỳ quái nhìn Tần Nhị Bảo hỏi: "Chẳng lẽ ngươi biết nàng?"

"Đâu chỉ biết! Chúng ta còn rất quen thuộc ah!" Tần Nhị Bảo đã khống chế một hồi cảm xúc, cười nói: "Không nghĩ tới bọn hắn hùn vốn mà làm..., dùng một nước cờ hay."

Cái gì?" An Chí Quốc nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, con mắt sáng ngời, như là nhìn thấy hi vọng, kích động đích tiến lên cầm tayhắn hỏi: "Ngươi lại nói rõ ràng một ít."

"Đại Điền Ưu Mỹ cùng Trung Thôn Chuẩn Nhân vốn chính là cùng một ruột!" Tần Nhị Bảo mở to hai mắt nói: "Bọn hắn tại cùng nhau tạo ra kế này!"

"Đclmm!" Theo An Chí Quốc chửi một câu thô tục, ngược lại cảm kích nhìn Tần Nhị Bảo, nói: "Nếu không phải ngươi nói thiếu chút nữa bị bọn hắn lừa gạt rồi."

"Không có việc gì, ngươi chờ một lát, xem ta biểu diễn." Dứt lời, xoay người hướng Trung Thôn Chuẩn Nhân hô: "Mấy người trong kia, ta là Tần Nhị Bảo!"

"Cái gì? Tần Nhị Bảo?" Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe xong cái tên này, đầu to một đống, hắn không biết có phải hay không đời trước mắc nợ Tần Nhị Bảo, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, Tần Nhị

Bảo giống như quỷ xuất hiện trước mặt của mình, như là ác mộng không cách nào thoát khỏi.

"Chứng kiến ngươi không may, không biết tại sao, trong nội tâm của ta phi thường vui vẻ!" Tần Nhị Bảo có chút hả hê nói: "Ngươi là không chạy thoát được đâu, hay là buông tha, chuẩn bị đầu hàng đi!"

Đại Điền Ưu Mỹ cũng không biết như thế nào cho phải, mắt thấy sắp thành công rồi, không ngờ Tần Nhị Bảo lại xuất hiện quấy rối, ngẩng đầu nhìn qua Trung Thôn Chuẩn Nhân, cũng không có biện pháp gì.

Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn qua Tần Nhị Bảo cười đùa từng bước từng bước hướng bọn hắn đi tới, tựa hồ bộ dáng không chút gì nguy hiểm, lớn tiếng quát nói: "Không cho phép đi về phía trước, bằng không thì, ta sẽ nổ súng!"

"Ta giúp ngươi làm nhiều chuyện như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cho dù không có khổ lao cũng có mệt nhọc, ngươi nỡ đối xử với ta như vậy sao?" Tần Nhị Bảo như Đường Tăng lải nhải, lại hướng Đại Điền Ưu Mỹ cười nói: "Thấy không? Cái này là kết quả của hắn, ngươi còn ý định tiếp tục giúp hắn?"

"Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!" Đại Điền Ưu Mỹ hồi đáp: "Ngươi nên quan tâm chính mình!"

Tần Nhị Bảo cười đùa từng bước từng bước hướng tới gần Đại Điền Ưu Mỹ, kỳ thật cũng không có buông lỏng cảnh giác, chọn đúng thời cơ, bước một bước dài, tiến lên bắt lấy tay Đại Điền Ưu Mỹ, kéo về phía mình, cười hì hì nói: "Để cho ta cũng cảm thụ một chút mỹ nhân ôn nhu."

Trung Thôn Chuẩn Nhân thấy Đại Điền Ưu Mỹ bị Tần Nhị Bảo kéo vào lòng, biết rõ nàng đã được Tần Nhị Bảo bảo vệ, đồng thời cũng ý thức được chính mình mất đi con bài Đại Điền Ưu Mỹ, phát hiện nguy hiểm, vội vàng hét lớn: "Nhanh lui về." Dứt lời, hướng địa phương trước đó mà chạy.

"Phanh..."

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK