• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đến nơi rồi.

Tần Nhị Bảo được Trung Thôn Chuẩn Nhân đưa đến biệt thự Ân gia. Câu đầu tiên nói ra, làm cho mọi người cảm thấy có gì là lạ. Tất cả mọi người trên xe luôn ngại hắn, giống như ngại một con ruồi suốt ngày cứ ông ông không để ai yên, nhưng hôm nay hắn lại yên lặng thần kỳ không nói bất cứ một câu.

Từ khi Trung Thôn Chuẩn Nhân cùng hắn nói giỡn, Tần Nhị Bảo vẫn tự hỏi mình một vấn đề là Trung Thôn Chuẩn Nhân đến cuối cùng muốn cái gì? Chính hắn nói, là vì lấy lại mặt mũi, nhưng liên hệ lại quá trình Tần Nhị Bảo cùng Trung Thôn Chuẩn Nhân quen biết thì Trung Thôn Chuẩn Nhân thật không phải một người hay xúc động mà trái lại là một người tính toán rất khôn khéo không có khả năng vì thỏa mản cá nhân mà bất kể được mất. Bởi vậy Tần Nhị Bảo có thể kết luận, trong lòng của hắn nhất định là có âm mưu hơn nữa dưới sự trợ giúp của mình âm mưu này đang tiến hành thuận lợi.

Trung Thôn Chuẩn Nhân đến cuối cùng là muốn cái gì? Tần Nhị Bảo lại một lần nữa tự hỏi mình, nhưng thủy chung vẫn không thể đoán được kết quả. Chính thế cũng làm cho cảm xúc Tần Nhị Bảo một mực rất sa sút, dù cho chiến thắng cũng là không có chút nào hào hứng.

Nhưng khi Tần Nhị Bảo đi vào biệt thự, lại không đem cảm xúc như vậy cho những người khác thấy, vẫn cười đùa tí tửng đi vào như ngày thường, nhìn qua trên bàn còn lưu lại đồ ăn cho mình, hắn cười hì hì nói:

- Chị Phì, chị thật tốt. Đã trễ thế này vẫn còn để lại cơm cho em. Thật đúng lúc em đang rất đói bụng. Để tỏ lòng cảm tạ của em, em sẽ hôn chị một cái.

Dứt lời, hướng tới chỗ chị Phì đứng cách đó không xa cho nàng một cái hôn gió.

- Là lão gia bảo tôi để lại cho cậu.

Phì Tỷ thấy Tần Nhị Bảo xum xoe như thế, cho dù chính mình sớm đã qua mối tình đầu đến cả niên kỷ, lại vẫn có chút không có ý tứ giải thích, lúc nói chuyện còn biểu lộ giống như đang xấu hổ.

- Thật sao?

Tần Nhị Bảo vẫn cái tướng ăn khó coi đấy, đem thức ăn miệng nhét đầy miệng mơ hồ nói:

- Vậy cũng nên cám ơn chú ấy.

Dứt lời, lại bắt đầu vùi đầu vào ăn.

- Cháu về rồi à.

Ân Thế Bình nghe dưới lầu có động tĩnh, liền từ thư phòng đi xuống, Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi đã đứng phía sau của hắn, im lặng cùng xuống dưới.

- Chú Ân, sao chú lại ra đây?

Tần Nhị Bảo thấy Ân Thế Bình tự mình xuống lầu, tới đón tiếp trong lòng biết Ân Huyên Vũ đã đem sự tình nói qua với hắn.

- Tần Nhị Bảo, anh có thể đem cơm nuốt hết vào bụng rồi nói tiếp hay không?

An Kỳ Nhi vẻ mặt chán ghét phê bình nói:

- Anh nhìn xem anh đem cơm phun đến khắp nơi rồi kìa.

- Cô xen mồm vào làm cái gì, chú Ân còn chưa nói lời nào mà.

Tần Nhị Bảo bởi vì ban ngày trải qua sự tình mộng xuân kia, cho nên vừa thấy An Kỳ Nhi trong nội tâm liền phát hỏa, lại nghe thấy nàng dám phê bình chính mình, sắc mặt tự nhiên không tốt:

- Cô oa oa loạn lên làm gì?

- Anh…

An Kỳ Nhi không nghĩ tới Tần Nhị Bảo dám cãi lại nàng, chuẩn bị rõ ràng chưa đủ, vậy mà không tìm thấy phương thức phù hợp để trả đủa hắn.

- Hai người có thể đừng nhao nhao như vậy hay không, giống như mấy đứa trẻ con đòi quà khi mẹ đi chợ về vậy. Không có ý tứ chút sao?

Ân Huyên Vũ mở miệng ngăn cản.

Tần Nhị Bảo giật mình nhìn Ân Huyên Vũ, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, lời này lại có thể từ miệng của nàng nói ra. Thật không thể tưởng tượng nổi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hôm nay nàng ăn phải đồ hư, đầu óc trở nên ngu ngốc?”

- Ha ha, Tiểu Vũ nói đúng.

Ân Thế Bình liếc về sau nhìn con gái mình tán thưởng, tiếp theo lại ôn hòa với Tần Nhị Bảo:

- Cháu cứ ăn cơm trước, sau đó chú có lời muốn hỏi cháu.

Tần Nhị Bảo bị An Kỳ Nhi phá rối, sớm đã ăn không vô, nhìn Ân Thế Bình nói:

- Không có việc gì, cháu đã đã ăn xong rồi.

Ân Thế Bình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, vốn định để cho hắn vào bên trong thư phòng của mình nói chuyện, nhưng nhìn Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi, đều lộ ra bộ mặt muốn biết thực hư, cười cười nói:

- Cháu tới đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Tần Nhị Bảo nhẹ gật đầu đi tới, ngồi xuống. Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình xong, Ân Thế Bình mở miệng hỏi:

- Cháu có phải đi đấu quyền chợ đêm không?

Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi nghe Ân Thế Bình hỏi như vậy, không khỏi hít một miệng khí lạnh. Các nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Tần Nhị Bảo lại đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, mà Ân Huyên Vũ cũng chỉ là nói với Ân Thế Bình chuyện này khi về đến nhà, nói cho hắn biết rằng hôm nay lúc tan học, Tần Nhị Bảo bị người khác đón đi.

Nàng không nghĩ tới Ân Thế Bình lại mở miệng hỏi như vậy, mà Tần Nhị Bảo trước đây đã cùng Ân Thế Bình nói qua chuyện này, cho nên khi Ân Thế Bình hỏi như vậy, cũng không có quá mức ngạc nhiên mà bình tĩnh đáp:

- Đúng vậy.

- Cháu có khó khăn gì sao?

Ân Thế Bình nhìn mặt Tần Nhị Bảo hỏi:

- Nói ra đi, chú sẽ tận lực giúp cháu giải quyết.

- Không cần!

Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình quan tâm mình như thế, có chút cảm động, mỉm cười nói:

- Cháu gần đây đều là tự mình giải quyết chuyện của mình.

- Cháu tham gia quyền thi đấu, hoặc nhiều hoặc ít chúng ta đều có chút quan hệ!

Ân Thế Bình nhìn qua Tần Nhị Bảo, lộ ra vẻ yêu mến nói:

- Hơn nữa chú cũng hi vọng cháu có thể xem chúng ta xem như người nhà.

"..." Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình nói như vậy, cảm thấy có chút không chịu đựng nổi, với hắn mà nói, sợ nhất là thiếu nợ nhân tình của người ta. Mà Ân Thế Bình chiếu cố hắn như thế , khó tránh khỏi lại để cho hắn cảm thấy được áp lực.

Ở một bên Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi, cũng không nghĩ tới Ân Thế Bình sẽ nói ra chuyện này, đều kinh ngạc nhìn hắn, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

- Cháu về sau đừng đi nữa, cứ đem sự tình này giao cho chú xử lý.

Ân Thế Bình nhìn qua Tần Nhị Bảo nói ra:

- Chú không muốn một mình cháu gánh chịu, cháu cũng không nên tự gánh.

"..." Tần Nhị Bảo nhìn Ân Thế Bình quan tâm mình như thế, có một loại cảm xúc như muốn khóc, nhưng rất nhanh đã được khắc chế, nói:

- Thực xin lỗi, chuyện này, cháu không thể đáp ứng.

- Cái gì?

Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi, đối với việc Ân Thế Bình đem Tần Nhị Bảo trở thành con trai chính mình, đã thật bất ngờ rồi, không ngờ càng bất ngờ hơn chính là Tần Nhị Bảo vậy mà không chấp nhận. Lúc này, Ân Huyên Vũ nhịn không được nói ra:

- Hai lúa, anh đến cùng đang suy nghĩ gì đấy?

- Đúng đấy, anh đừng có mà không biết tốt xấu.

An Kỳ Nhi cũng hiền hoà nói.

- Cháu rất cảm ơn sự quan tâm của mọi người đối với cháu.’

Tần Nhị Bảo nói ra lòng cảm kích của mình dừng lại một chút lại nói:

- Nhưng là cháu không muốn đem chuyện này cuốn thêm người vào nữa...

- Nếu như cháu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chú như thế nào hoàn thành sự giao phó của sư phụ cháu chứ ?

Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo không nhận ý của mình không có nửa điểm trách cứ nói.

Tần Nhị Bảo lần đầu bị nhiều người như vậy quan tâm, trong nội tâm khó tránh khỏi đã có cảm giác ấm áp, cái này làm cho hắn trong khoảng một lúc không biết làm như thế nào biểu đạt ý nghĩ chính mình bắt đầu im lặng.

Gần đây người nói nhiều nhất là Tần Nhị Bảo, hiện tại hắn không nói một lời làm cho những người khác khác cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Trong phòng khách tất cả đều im lặng chỉ nghe tiếng quả lắc đồng hồ treo tường trong đại sảnh.

Qua một hồi lâu, Tần Nhị Bảo rốt cục cũng biểu lộ thái độ của mình:

- Chú Ân, cháu hi vọng chú có thể cho phép ta tùy ý xử lý, cháu cảm thấy chuyện này nhất định tự cháu phải giải quyết.

- Thế nhưng mà...

Ân Huyên Vũ vừa muốn nói gì, Ân Thế Bình lại dùng ánh mắt ngăn nàng lại. Lúc này, Ân Thế Bình nhìn Tần Nhị Bảo, hơn nửa ngày mới mở miệng:

- Được rồi, chú tôn trọng quyết định của cháu, cháu đi nghỉ ngơi đi.

Nói tới đây, hắn dừng một chút:

- Chú cũng hi vọng cháu nhớ kỹ, nếu có khó khăn nhất định phải tìm chú, chú lúc nào cũng nguyện ý giúp cháu.

"..." Tần Nhị Bảo nghe lời nói này của Ân Thế Bình, biết rõ mình đời này rốt cuộc không có biện pháp trả hết khoản nợ thiếu hắn, cả người lại lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

“Sĩ vi tri dĩ giả tử, nữ vi duyệt dĩ đô dung”(Biên: Câu này hình như ta có giải thích rồi của Dự Nhượng hay sao ý kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, người con gái làm đẹp vì thằng bồ ), có lẽ cái này là số mệnh của mình, điều này lại làm cho Tần Nhị Bảo cảm nhận được áp lực chưa bao giờ có, trong một lúc lại làm cho chính mình có chút không thở nổi...

Bắt đầu từ ngày hôm qua, Hướng Thành ở trong trường học không gây thêm phiền toái gì, mà chính hắn cũng đang rất phiền muộn. Ngày hôm qua bị Tần Nhị Bảo ở trước cửa trường củ hành mình như vậy, một mực ghi hận trong lòng, lại nhất thời không có biện pháp. Năm, sáu người của mình đều bị Tần Nhị Bảo một cái đánh cho răng rơi đầy đất, lòng biết trong trường có bao nhiêu người đi nữa cũng chỉ là chống đỡ giữ thể diện, nếu đánh nhau bọn họ sẽ liền mặc kệ. Nhưng bên ngoài họ có khi rất lưu manh, chính mình lại không biết.

Lúc này, hắn trách cứ chính mình lúc trước, vì cái gì chỉ muốn thiển cận như vậy lúc trước người ta tới cửa muốn cùng mình kết giao, chính mình lại nghĩ mình thanh cao cảm thấy cùng những người kia có liên hệ thì thật mất mặt. Lại ỷ vào nhà có tiền, đem những tên côn đồ kia chửi loạn một trận rồi cho đuổi đi, bây giờ gặp lúc khó khăn thôi thì coi như mình mặt dày mày dạn nguyện ý đi cầu người ta, người ta cũng không nghe theo mình.

Những tên côn đồ kia, nói không chừng còn có thể có oan giải oan, có cừu oán báo thù, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, cái kia chính mình thật sự là ăn trộm gà bất thành lại đem đổ hết thóc đi. Nghĩ tới đây, Hướng Thành vẻ mặt đau khổ không khỏi thở dài, nghĩ thầm:

- Tên Hai Lúa Tần Nhị Bảo thật khó nắm bắt.

Đang lúc Hướng Thành vẻ mặt đau khổ buồn bã thở dài, có một nam tử xấu xí đi tới trước mặt của hắn:

- Thành ca, nghe nói anyh ngày hôm qua ở cửa trường học, mất hết mặt mũi rồi hả?

Hướng Thành nghe xong lời này, lập tức cảm thấy mặt đen sạm, ngọn lửa vô danh lại hừng hực thiêu đốt trong lòng, cũng không hỏi người tới, chửi ầm lên nói:

- Ồng mày mất mặt hay không, liên quan chó gì đến mày? Tao đéo cần biết mày là thằng nào, cút ngay cho tao, càng xa càng đỡ thối.

- Thành ca, là em! Hầu Ba!

- Hầu Ba bị Hướng Thành mắng như vậy, không giận ngược lại cười nói:

- Ta đặc biệt qua đây giúp anh đấy.

- Chú tới giúp anh thật sao?

Hướng Thành nhìn qua Hầu Ba, mặt tràn ngập vẻ không tin hỏi:

- Tại sao chú lại giúp anh?

- Không phải là báo thù thôi sao.

Hầu Ba cười nói:

- Chỉ cần anh đưa tiền, em đảm bảo với anh, tâm tưởng sự thành.

- Tiền không là vấn đề.

Hướng Thành nghe Hầu Ba nói như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chỉ cần có thể thay anh mày xả được cục tức này.

Hầu Ba thấy Hướng Thành như thế thuận ý, con mắt không khỏi sáng ngời, đi ra phía trước, phụ ở bên tai của hắn bắt đầu nói ....

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK