Những điều đó Dương Tư Vũ đã nghe Phùng Đán Toàn nói qua, còn Văn Vi cũng đã biết được từ cha mình, bởi vậy hai cô không mấy kinh ngạc. Chỉ có Nguyễn Thanh Ngữ, cô gái xưa nay sống trong tầng lớp bình dân thì ngay cả danh hiệu Long Hồn cũng chưa từng nghe qua. Khi nghe thấy Long Hồn là nơi tập trung toàn bộ cao thủ tuyệt đỉnh của Long Quốc, được coi là tổ chức mạnh nhất thế giới, lại liên tưởng đến việc Mười Một cũng là thành viên trong đó, trong lòng cô dấy lên cảm giác bải hoải đến kì lạ. Xem ra cự li giữa cô và Mười Một càng lúc càng xa. Hôm nay cô mới phát hiện ra rằng mình hiểu Mười Một thật ít đến thảm hại. Hoặc có thể nói rằng cô chưa từng chân chính hiểu được gã.
Vốn là hai con người sống trong hai thế giới, nói gì đến chuyện hiểu nhau đây?
“Tại Long Quốc, Long Hồn là tổ chức có địa vị siêu đẳng, không chịu sự hạn chế của bất kỳ một cơ cấu nhà nước nào, khi làm việc cũng không cần chịu trách nhiệm với bất kỳ ngành nào. Tổ chức này không có thực quyền. Bọn họ không thể điều động dù chỉ một đơn vị quân đội. Nhưng nếu xem xét trên phương diện khác, bọn họ có quyền lực rất lớn, được phép tùy lúc yêu cầu bất cứ ngành nào phối hợp. Hơn nữa…” Phùng Đán Toàn đưa ly trà cho Nguyễn Thanh Ngữ rồi nói tiếp: “Long Hồn có những đặc quyền mà các cô tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Chẳng hạn như khi giết người, tối đa bọn họ chỉ viết giấy báo cáo lên trên là xong, sẽ không có bất kỳ phiền hà nào. Bởi vậy cô khỏi cần lo cho tên tiểu tử đó.”
Nâng ly trà trong tay, Nguyễn Thanh Ngữ hỏi: “Theo như Phùng gia gia nói, phải chăng cháu có thể hiểu Long Hồn chính là thần bảo hộ Long Quốc, luôn luôn ẩn trong bóng tối để bảo vệ Long Quốc?”
Đang lần lượt đưa trà cho Dương Tư Vũ và Văn Vi, nghe vậy, Phùng Đán Toàn cười nói: “Cô có thể lý giải như vậy. Kì thật, nhiều quốc gia trên thế giới cũng bí mật xây dựng những tổ chức đặc biệt kiểu như Long Hồn. Chẳng qua bình dân không cách nào tiếp xúc và cơ bản là không biết đến sự tồn tại của những con người đó mà thôi. Các tổ chức đặc biệt của mỗi quốc gia đều cẩn mật tuyển chọn các cao thủ đỉnh cấp trong nước. Kỵ Sĩ của Ưng Quốc, Đặc Cảnh của Môi Quốc, Thần Sứ của Vactican, Thánh Chiến Sĩ của Hy Lạp là những tổ chức tương tự như Long Hồn. Và trong số các tổ chức đặc biệt trên toàn thế giới, xưa nay Long Hồn luôn được công nhận là mạnh nhất, kế đến là Đặc Cảnh của Môi Quốc và đứng thứ ba là Kỵ Sĩ của Ưng Quốc.”
Văn Vi nhẹ nhàng đặt li trà trên tay xuống bàn: “Cha cháu có nói: “Người trong Long Hồn đều là các cao thủ luyện võ. Có phải ba đại gia tộc võ học thế gia ở Long Quốc ta đều là người Long Hồn không?”
Ngồi xuống bên Dương Tư Vũ, Phùng Đán Toàn lắc đầu: “Không phải. Ba đại gia tộc chỉ là cách quốc gia lợi dụng thanh danh võ học thế gia của bọn họ để phát huy quảng bá tinh thần võ thuật khắp cả nước mà thôi. Cao thủ chân chính đều ẩn tàng trong dân gian, sau khi bị quốc gia phát hiện mới được triệu tập vào Long Hồn. Theo như ta biết, cho đến hiện nay, trong ba đại gia tộc, kể luôn cả Trần gia ngày trước, chưa từng có ai được triệu tập vào Long Hồn… À, mà không…”
Dường như chợt nhớ ra, Phùng Đán Toàn sửa lại: “Riêng Long gia từng có hai tuyệt đỉnh cao thủ. Tiếc là một người đã chết, một người bỏ đi, bằng không cả hai nhất định đã bị gọi vào Long Hồn.”
Dương Tư Vũ có chút ngây thơ hỏi: “Long Quốc đem bao nhiêu cao thủ như vậy tập trung lại để làm gì?”
Phùng Đán Toàn cười cười, âu yếm vỗ vỗ đầu cô gái nói: “Kì thật Long Hồn được thành lập rất sớm, ngay từ thời bắt đầu dựng nước. Mục đích ban đầu là vì kháng chiến. Sau khi chiến tranh kết thúc, Long Hồn không bị giải tán mà được ngầm chuyển thành cơ cấu bí mật. Công tác chủ yếu của bọn họ là xử lí những việc mà người thường không làm nổi.”
Dương Tư Vũ chớp chớp mắt hỏi: “Người thường không xử lí nổi là việc gì vậy?”
“Ví dụ như một số sự vật trong truyền thuyết là thứ mà người thường không xử lí được.”
Dương Tư Vũ hiếu kì hỏi tiếp: “Sự vật trong truyền thuyết là những việc nào cơ?”
Phùng Đán Toàn nâng li trà lên mũi hít hít mấy hơi, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống bàn, tiếp tục nói: “Nhiều lắm. Chẳng hạn như cương thi.”
“Cương thi?” Trên lầu hai quán bar Cổn Nhạc, Mười Một nhíu mày ngắm mấy tấm ảnh Vấn Thiên đưa cho. Ảnh chụp một khu vực lầy lội đầy cỏ hoang, trên mặt đất có mấy nhóm dấu chân hỗn loạn. Ngoài ra còn có một bệt máu.
Vấn Thiên cau có trừng mắt nhìn Tửu Quỷ, trách ông ta chưa rõ sự tình đã ăn nói lung tung.
Tửu Quỷ không chịu lép cũng trợn mắt nhìn lại, miệng nói: “Nhìn ta làm cái gì? Không phải thi biến (tử thi biến hóa - ND) thì người chết chạy đi đâu? Còn những dấu giày của người chết trên mặt đất nữa, phải giải thích thế nào?”
Vấn Thiên lắc đầu: “Phải hay không phải thi biến hiện chưa thể xác định. Bởi thế cấp trên muốn Long Hồn chúng ta gia nhập vụ điều tra bí mật này. Hơn nữa tuyệt không được tiết lộ sự việc, tránh dẫn đến dân chúng khủng hoảng.”
Nhìn kỹ mấy tấm ảnh, Mười Một hỏi: “Trên thế giới này có cương thi thật sao?”
Tửu Quỷ vỗ mạnh vai Mười Một: “Ngươi đã gặp qua Cửu vĩ hồ, nay nhảy ra một cương thi thì có gì lạ. Nhóc cà chớn, không phải bị dọa chết khiếp rồi chứ? Sợ thì cứ nói, chúng ta đổi người khác.”
Mười Một nhấp nhấp vai. Không phải gã bị Tửu Quỷ đánh đau mà là rất không ưa có người đứng sát bên. Trước kia Tửu Quỷ rất khoái vỗ vai hoặc vỗ đầu gã. Khi đó hai bên hơn kém nhau quá xa, không cách nào tránh được cũng là chuyện thường. Mà Tửu Quỷ khoái nhất là nhìn vẻ tức tối của Mười Một sau khi bị vỗ. Mỗi lần thấy Mười Một muốn tránh mà không nổi, lão sướng không thể tưởng. Có điều mấy năm nay công phu của Mười Một cao lên rất nhiều, thậm chí đối diện với loại siêu cấp cao thủ như Chiến Hồn cũng đủ sức chống cự, vậy mà vẫn không tránh được cái vỗ của Tửu Quỷ, khiến đánh giá của gã về Tửu Quỷ cao hẳn lên.
Vấn Thiên nhìn Mười Một hỏi: “Anh hiểu về cương thi thế nào?”
Mười Một lạnh nhạt trả lời: “Tôi chỉ biết mấy thứ đó là giả hết.” Mười Một từ nhỏ lớn lên giữa đám xác chết. Nếu như trên đời này quả thật có chuyện người chết sống lại biến thành cương thi thì hắn đã gặp cả trăm cả ngàn lần rồi. Vậy mà tới nay hắn chưa từng thấy có thi thể nào bò dậy nổi. Bởi vậy, trong tưởng tượng của Mười Một, cương thi chỉ là những sinh vật do điện ảnh và truyền hình hư cấu ra mà thôi.
Hết chương!
*********
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK