Mục lục
[Dịch] Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên trong một văn phòng sang trọng rộng rãi, Long Hải Du đang ngồi trên một cái ghế dựa lớn, một ly rượu trong tay lấp loáng rượu vang đỏ. Đối diện hắn là một tấm màn trắng, trên tấm màn đó đang hiện lên hình ảnh từ cái máy chiếu ở đâu đó. Trên đó chỉ có một người, một nam tử trung niên, ngũ quan phân biệt, trên người ẩn hiện một khí tức làm người ta lạnh run, mắt của hắn rất lạnh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Long Hải Du đang ngồi ở trước video. Nếu Mười Một ở đây lúc này thì khẳng định sẽ phải chấn động, bởi vì đó chính là trung niên nam tử cực kỳ ấn tượng mà hắn đã giao thủ ở Indonesia.

Long Hải Du nâng ly rượu lên, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhìn nam tử trên màn hình, nhẹ giọng hỏi: “Gặp hắn rồi hả?"

“Hừ!” Trung niên nam tử hừ nhẹ một tiếng coi như trả lời.
Long Hải Du chẳng màng gì đến thái độ lạnh nhạt của hắn, hỏi: “Cảm giác thế nào?"

Trung niên nam tử lạnh lùng nói: “Cũng được."

“Hả?” Long Hải Du lộ ra nụ cười thâm trầm: “Rất ít khi nghe ngươi xưng tán người khác."

Trung niên nam tử liếc mắt nhìn hắn, nói: “Hắn có thực lực."

Long Hải Du khẽ gật đầu, lại hỏi: “Nói như vậy ngươi thấy hắn được không?"
“Còn thiếu chút nữa."
Long Hải Du bật cười nói: “Yêu cầu của ngươi cao quá."

Trung niên nam tử nói lạnh lùng: “Ta đã làm xong yêu cầu của ngươi, bây giờ không nợ ngươi gì cả."

“Không.” Long Hải Du cầm ly rượu, lộ ra ngón trỏ, nâng ly rượu lắc lắc nói: “Chuyện này là ngươi tự nguyện mà, ta đâu có yêu cầu ngươi nhất định phải lấy được nó. Do đó, món nợ nhân tình giữa chúng ta vẫn còn đó thôi."

Trong mắt trung niên nam tử đột nhiên bắn ra một ánh mắt băng giá, cho dù chỉ là thông qua video conference, cho dù hai người còn cách nhau cả ngàn dặm. Long Hải Du cũng cảm giác giống như bị hắn nhìn trực tiếp, bất giác run người lên.

Trong miệng trung niên nam tử nói gằn từng chữ băng giá: "Long Hải Du, ngươi nhớ kỹ, không ai có thể uy hiếp ta. Bởi vì những người nào dám uy hiếp ta, đều đã chết cả."

“Được rồi.” Long Hải Du nhấp một ngụm rượu nhỏ, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, buông ly rượu xuống nói: “Nói thế nào thì nói, chúng ta đều là huynh đệ, không cần phải so đo đúng sai?"

“Trước giờ ta không có huynh đệ."
Long Hải Du thở dài nói: “Trường Sinh… "
Trong mắt trung niên nam tử đột nhiên dũng xuất sát khí vô hạn, trầm giọng quát: “Không được gọi tên của ta!"

Long Hải Du giơ hai tay lên, cười khổ nói: "Được, ta không gọi. Không gọi là được rồi chứ gì? Ừm, ta đang nghĩ, ta nên gọi ngươi là cái gì đây?"
Trong mắt Long Hải Du hiện lên chút thần sắc đùa cợt, cười nói: “Có lẽ ta gọi ngươi là Vận Mệnh 13?"

Trời ạ! Tên trung niên nam tử này thật ra là Vận Mệnh 13 trong truyền thuyết sao? Tràn ngập sắc thái truyền kỳ, thần thoại bất bại trên chiến trường, là đối thủ cũng là bằng hữu cả đời Bố Lộ kính nể nhất, Vận Mệnh 13?

Hơn mười năm trước, bộ đội Vận Mệnh đột ngột quật khởi, mỗi lần chiến đấu đều dùng ít thắng nhiều, cuối cùng vẫn giành được thắng lợi. Còn trong số bộ đội Vận Mệnh, người được chú ý nhất chính là Vận Mệnh 13, hắn là một thần thoại. Nghe nói chỉ cần Vận Mệnh 13 tham dự chiến đấu tuyệt đối sẽ không thất bại. Nghe nói một mình Vận Mệnh 13 đủ để đánh bại một chi bộ đội đã được huấn luyện. Thuyết pháp này không khoa trương chút nào, bởi vì hắn có thực lực này, bởi vì hắn là Vận Mệnh 13, ông hoàng đánh thuê bất bại.

Chỉ đáng tiếc là Vận Mệnh bộ đội sau vài năm quật khởi bỗng đột nhiên thần bí biến mất, những câu chuyện mang tính truyền kỳ về Vận Mệnh 13 lưu truyền trong nhân gian cũng đồng thời biến mất. Mười năm qua đi, những câu chuyện kinh người của Vận Mệnh 13 trên chiến trường năm đó cũng không còn lưu lại trong đầu những người bình thường nữa. Có người đoán hắn đã bị trọng thương không thể khỏi được nên phải ẩn cư lánh thế, cũng có nhiều nhiều người cho là hắn đã chết. Nhưng thật không ngờ, Vận Mệnh 13 mất tích đã rất lâu rồi đột nhiên xuất hiện. Nhưng lại ra tay đại chiến với Mười Một một trận. Vượt hẳn sở liệu của người khác chính là Long Hải Du không chỉ biết Vận Mệnh 13, hơn nữa giữa bọn họ giữa tựa hồ còn tồn tại một quan hệ gì đó.

Vận Mệnh 13 lần này hề tức giận vì lời nói của Long Hải Du, hoặc là hắn cho rằng 13 mới là tên chính thức của mình, còn Trường Sinh, sớm đã là một người chết rồi.

Long Hải Du đột nhiên thở dài, ngữ khí đầy cảm thán hỏi: "Bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa tìm được hả?"

Đổi lại là người khác nghe câu này của Long Hải Du chắc sẽ làm cho người ta tưởng tượng ra một vị hòa thượng nói ra những đạo lý huyền diệu về chốn cửa thiên, nhưng Vận Mệnh 13 sau khi nghe vậy, rõ ràng thần sắc băng giá trong mắt đã giảm bớt rất nhiều, hiện ra một chút mờ mịt và thống khổ, lắc lắc đầu trầm giọng nói: “Không."

“Đã mấy năm rồi, có lẽ đã không còn ở nhân thế nữa rồi?"
Ánh mắt Vận Mệnh 13 thoáng chốc khôi phục vẻ băng giá, hừ mạnh một tiếng nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Long Hải Du cười khổ nói: “Ngươi chẳng thay đổi gì cả, vẫn chấp nhất y như vậy. Chẳng trách ông nội nói ngươi trời sinh đã là người luyện võ, chỉ có có người chấp nhất mới có thể đạt tới vũ cảnh tối cao."

Trên mặt Vận Mệnh 13 hiện lên vẻ giận dữ, trầm giọng nói: “Không được nhắc lại Long Gia!"

Long Hải Du cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ, hỏi: “Ngươi vẫn không chịu tha thứ cho bọn họ?"
Hai mắt băng giá Vận Mệnh 13 nhìn chằm chằm vào Long Hải Du, ngữ khí băng giá không hề thay đổi nói: “Nếu không phải là ngươi, ta đã sớm tiêu diệt cả Long gia rồi!"

"A, ta đây đúng là cảm thấy vinh hạnh. Trên đời này còn có người có thể làm cho ông hoàng đánh thuê đại danh đỉnh đỉnh không động thủ, chỉ sợ chỉ có một mình ta thôi."

"Long Hải Du, ngươi nhớ kỹ. Không phải ta không dám giết ngươi, nhưng trước khi giết ngươi nhất định ta phải trả món nợ tình cảm năm đó ta thiếu ngươi."

Long Hải Du khẽ gật đầu nói: “Ta hiểu mà.” Dừng một chút, hắn lại đổi đề tài nói: "13, chúng ta trở lại chuyện chính đi. Ngươi cảm thấy Mười Một có thích hợp không?"

Vận Mệnh 13 hừ nhẹ nói: "Có tiềm lực, nhưng chưa đạt tới yêu cầu."
Nếu để Mười Một nghe được câu này khẳng định sẽ dở khóc dở cười, Mười Một sớm đã bị “Ma Quỷ” coi là đối tượng truy sát suốt đời, đồng thời nằm trong danh sách bắt buộc phải giết của tất cả các nước lớn phương tây, cho dù chính phủ Trung Quốc bây giờ thập phần cố kỵ hắn, nhưng vẫn áp dụng chính sách không dùng được thì giết. Trước thì cố lung lạc hắn, một cái tên danh chấn tứ phương như thế mà Vận Mệnh 13 chỉ đánh giá là kha khá thôi, cũng đơn giản chỉ là có tiềm lực, chỉ sợ trên đời này chỉ có ông hoàng đánh thuê bất bại mới dám đánh giá như vậy với sát thủ vương danh chấn phương tây.

“Vậy phải làm sao mới tính là đạt yêu cầu của ngươi?"

Vận Mệnh 13 liếc mắt nhìn hắn nói: “Đó là việc của ta."

Long Hải Du một lần nữa nâng ly rượu nhấp một hơi nói: “Nhưng ta thấy, rất nhiều phương diện hắn còn xuất sắc hơn cả ngươi năm đó. Ít nhất khi ngươi vào tuổi hắn cũng không có được trình độ như hắn bây giờ. Không phải sao?"

Vận Mệnh 13 không ngại ngùng gì, gật đầu nói: “Đúng, nhưng ta đã không phải là ta năm đó."

Long Hải Du cười cười nói: “Được rồi. Đã nói hắn không đạt tới yêu cầu của ngươi, ngươi khẳng định sẽ không chủ động đi giúp hắn. Nói đi, rốt cuộc phải làm sao ngươi mới bằng lòng giúp hắn?"

Vận Mệnh 13 hỏi: “Tại sao ngươi muốn ta giúp hắn?"

Long Hải Du lắc đầu cười khổ nói: “Ta muốn giúp hắn, đơn giản như vậy thôi. 13, coi như giúp ta một lần, được không?"

Vận Mệnh 13 nheo mắt nhìn Long Hải Du, trầm giọng nói: “Trước giờ ngươi chỉ biết giúp người vì ích lợi của mình thôi."

"A, ngươi hiểu rõ ta quá. Đúng vậy, ta chỉ vì ích lợi, hắn sống sẽ rất có ích đối với ta. Đồng thời, ta cũng thật tâm muốn giúp hắn. Ngươi hài lòng với đáp án này chứ?” Vận Mệnh 13 hừ lạnh nói: “Rốt cuộc, ngươi nghĩ tới việc bò lên vị trí tộc trưởng."

“Ta lên làm tộc trưởng, cũng có lợi đối với ngươi."
“Có lợi?” Vận Mệnh 13 cười lạnh nói: “Một ngày nào đó ta sẽ tiêu diệt Long Gia."
Long Hải Du lắc đầu nói: “Đó là việc sau này, nhưng ít ra bây giờ ngươi sẽ không động thủ với Long gia, đúng không?"

Vận Mệnh 13 lạnh mặt nhìn hắn, đồng dạng Long Hải Du cũng không yếu thế chút nào trừng mắt nhìn lại. Nếu nói trên đời này còn có người dám dùng loại ánh mắt này nhìn Vận Mệnh 13, chỉ sợ cũng cũng chỉ có Long Hải Du mà thôi.

Một lúc lâu sau, Vận Mệnh 13 mới gằn giọng nói ra một chữ: “Nhân tình."

“Không, không.” Long Hải Du lắc lắc ngón trỏ cười nói: “Phần nhân tình đó ta muốn lưu lại để bảo vệ tánh mạng, mặc dù ta rất hâm mộ thanh niên này, nhưng mạng mình quan trọng hơn. Với lại, ta không muốn chết trong tay huynh đệ tốt nhất của mình."

“Ta không phải huynh đệ của ngươi."

Long Hải Du thở dài, nói đầy cảm khái: “Mặc kệ ngươi có thừa nhận không, từ thủy chí chung ta vẫn coi ngươi là huynh đệ tốt nhất cả đời này của ta. Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, mặc dù sau đó vì ngươi tập võ, còn ta bị đưa đi học mua bán, nhưng tình cảm giữa huynh đệ chúng ta vẫn tồn tại như trước. Do đó khi xảy ra sự kiện đó, ta là người thứ nhất mạo hiểm mang lấy cái tội phản bội gia tộc, liều mạng đi giúp người của ngươi."

Trên mặt băng giá của Vận Mệnh 13 cũng lộ ra vẻ hòa hoãn nói: "Đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa. Long Trường Sinh đã chết hơn hai mươi năm trước rồi, bây giờ chỉ có 13 còn sống thôi."

Lắc lắc đầu, Long Hải Du định nói gì đó, nhưng tới đây thì máy bộ đàm trên bàn hắn đột nhiên phát ra thanh âm tích tích.

Long Hải Du trầm sắc, ần cái nút lớn tiếng quát: “Ta đã nói rồi, bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy ta!"

Trong máy bộ đàm truyền ra thanh âm khiếp sợ của thư kí: "Tổng tài, là Nhị tiểu thư, nàng nói… "

Thư kí nói còn chưa nói xong, thanh âm đã biến đổi trong máy bộ đàm, truyền ra một giọng thiếu nữ ngọt ngào: "Ba, ba đang làm gì đó?"

Nghe thế thanh âm đó, sắc mặt Long Hải Du mới đỡ khó coi, nhẹ giọng nói: “Ta đang có video conference."

"Ba, ba ra ngoài đi, còn có việc tìm ba."
"Lệ nhi, đợi chút nữa, ba phải… "
“Con mặc kệ.”Long lệ làm nũng nói: “Một phút! Một phút nữa mà không thấy ba, con sẽ làm loạn đó!"

Long Hải Du còn chưa kịp nói gì, trong máy bộ đàm vang lên một tiếng "tích", đối phương đã dập máy rồi.

“Con gái thứ hai của ngươi hả?” Vận Mệnh 13 đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Long Hải Du cười khổ lắc lắc đầu nói: "Bị ta cưng quá hư rồi."

Vận Mệnh 13 nhìn hắn, nói: “Theo mấy lời này thì tính tình nó sớm muộn gì cũng có một ngày rước họa vào thân đó, ngươi tốt nhất quản nó, đừng đặt hết tâm tư vào việc tranh quyền đoạt vị nữa."

Long Hải Du nhìn nhìn 13 có vẻ quái lạ, nói: “Nguyên lai ngươi còn quan tâm tới ta hả?"

Vận Mệnh 13 không qụan tâm tới hắn nói gì, chỉ giống như đang nhớ lại cái gì, đột nhiên nói: “Nếu con của ta còn sống, hẳn là cũng cỡ tuổi nó."

Long Hải Du khẽ gật đầu, trầm mặc.

Vận Mệnh 13 lại nhìn về phía Long Hải Du, hỏi: “Nó tên là gì?"

"Long Lệ.” Long Hải Du khẽ cười cười nói: “Ngươi chắc đoán được, tại sao ta đặt tên đó cho nó."

Ánh mắt Vận Mệnh 13 lộ ra chút thần sắc khó hiểu, chỉ là thần sắc này được che dấu rất sâu, ít nhất Long Hải Du không thể nhìn ra. 13 khẽ gật đầu nói: “Cứ như vậy đi.” Không đợi Long Hải Du có phản ứng, đã ngắt cuộc video conference này.

Long Hải Du lẳng lặng nhìn vào màn hình đã trắng bạch này, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.

"Két……!” Vịt Bầu đạp thắng, bánh xe ma sát trên mặt đất rồi lướt ngang sang bên. Dựa vào kỹ thuật lái xe cao siêu của Vịt Bầu mới làm chiếc xe đứng lại được, hắn mở cửa xe, hướng về lão nhân vừa rồi đột nhiên xuất hiện chắn ngang đường quát: "Lão vương bát! Ngươi không muốn sống nữa hả!"

"Thôi!” Lãnh Dạ vỗ vai Vịt Bầu, ra hiệu hắn đừng gây chuyện.

Vịt Bầu quay đầu, không rõ Lãnh Dạ tại sao muốn ngăn cản hắn cho cái ông già ở đâu tự nhiên chạy ra một trận. Nếu không phải kỹ thuật của hắn quá cao siêu, chỉ sợ bây giờ không phải ông già bị xe chèn chết bẹp, thì cái xe hơi này lật tung lên rồi. Nhưng hắn phát hiện hai mắt Lãnh Dạ đang nhìn về lão nhân này, thần sắc trên mặt hắn có vẻ rất ngưng trọng.

"Ca! Ca!” Mười Một đang ở phía sau, và Lãnh Dạ đang ngồi ở ghế bên tài xế cơ hồ đồng thời mở cửa xe vọt ra, Vịt Bầu sửng sốt một chút cũng muốn nhảy xuống xe, Lãnh Dạ đột nhiên nói: “Vịt Bầu, đừng xuống."

Ngữ khí nói chuyện của Lãnh Dạ luôn luôn mang theo vẻ đùa giỡn, nhưng lúc này Vịt Bầu phát hiện lời nói của Lãnh Dạ lộ ra vẻ rất ngưng trọng.

Mười Một và Lãnh Dạ đi đến trước mặt lão nhân này, ba mắt lẳng lặng nhìn nhau.

Mười Một đột nhiên nói: “Sư phụ."

Sư phụ? Trên đời này, người mà Mười Một xưng là sư phụ chỉ có một thôi. Đó là cao thủ Long Hồn, thần kiếm Lục Dương. Như vậy cái lão già đột nhiên chạy ra ngăn xe bọn họ lại, tất nhiên phải là Lục Dương.

Lục Dương nhìn Mười Một, trầm giọng nói: “Theo ta.” Sau đó lại nhìn về phía Lãnh Dạ, bổ sung một câu: “Ngươi cũng thế."

Lãnh Dạ giật mình nói: “Tại sao?"

Lục Dương nhăn mày nói: “Sở Nguyên, ngươi gây ra đại họa rồi. Bây giờ Long Hồn ban lệnh truy nã đối với ngươi, tất cả thành viên Long Hồn chỉ cần nhìn thấy ngươi, mặc kệ chết sống nhất định phải mang ngươi trở về."

Lãnh Dạ nhíu mày nói: “Chúng ta chỉ là mất tích một thời gian, cũng đâu cần phải nghiêm trọng như vậy chứ?"

“Nghiêm trọng?” Lục Dương hừ nhẹ một tiếng nói: “Sở Nguyên dẫn người công kích căn cứ dị năng tổ Long Hồn, việc này có tính là nghiêm trọng không?"

“Cái gì!?” Lãnh Dạ thất thanh kêu to, đến cả Mười Một cũng cau mày.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK