Chương 527: Fan hâm mộ “cỡ bự” của Nguyệt Nhi
Dịch: Oải Hương
Máy bay trực thăng thả xuống một sợi dây, Vấn Thiên theo sợi dây mà xuống, ông ta tháo dây bảo hiểm quanh người, vẫy tay lên trên ra hiệu. Máy bay thu hồi lại sợi dây và bắt đầu cất cánh.
Vấn Thiên nhìn mặt Yêu Linh rồi lại nhìn sang vẻ mặt đang đắc ý của Thổ Phỉ, lắc đầu nói: “Yêu Linh, mặc quần áo lại đi.”
“À...” Yêu Linh hướng về phía Thủy Nhu nói: “Thủy Nhu, cô có thể xoay người đi được không?”
Thổ Phỉ cười hắc hắc: “Có phải là chưa từng nhìn thấy ngươi trần truồng đâu, ở căn cứ ngươi thường như thế suốt, ai mà chẳng biết hết rồi.”
Yêu Linh căm giận nhìn trừng trừng, nghiến răng nói: “Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ cho hàng ngàn vạn người nhìn thấy cảnh ngươi đang tắm.”
Thổ Phỉ bĩu môi: “Nếu thực sự có ngày đó, ta tin rằng một ngàn nam nhân nhìn thấy thân thể ta đều phải xấu hổ mà tự sát vì mặc cảm thua kém. Nam nhân trên toàn thế giới sẽ vì bức hình chụp trộm này của ngươi mà giảm đi mất chín mươi chín phần trăm đó. Có điều nói đi thì phải nói lại, ngươi có khả năng mang theo máy chụp ảnh bên mình lúc xuyên tường sao?”
“Hừ.” Yêu Linh hừ mũi một tiếng, nhìn thấy Thủy Nhu tuy đã quay người đi nhưng hai vai không ngừng rung rung đích xác là đang cười thầm. Yêu Linh cắn răng, chui lên khỏi mặt đất nhặt lại quần áo của mình.
Thổ Phỉ làm ra vẻ khẩn trương kêu lên: “Ấy chết, Tiểu Yêu, ngươi có mang theo kính lúp không? Sao ta không nhìn thấy “tiểu huynh đệ” của ngươi đâu cả? Nhanh lấy kính cho ta nhìn xem nào.”
“Thổ Phỉ” Yêu Linh hung hăng vò tóc giận dữ.
“Ngươi định làm gì?”
Yêu Linh chỉ vào mặt Thổ Phỉ, nghiến răng: “Ta khuyên ngươi đừng bao giờ dại dột để dao trong phòng ngủ, nếu không sớm hay muộn cũng có một ngày thừa dịp ngươi đang ngủ, ta sẽ một đao cắt phăng của quý của ngươi đấy.”
“He he. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.” Thổ Phỉ vỗ vỗ ngực giả bộ thở phào một hơi: “May mà ta chỉ thích dùng súng, không thích dùng dao.”
Yêu Linh vứt bịch đống quần áo xuống đất, giơ hai tay lên trời, hét lớn: “A! Ta điên mất thôi.”
Thổ Phỉ dài giọng nói: “Ấm ức thì cứ thét to lên, để trong lòng không tốt đâu.”
“Đủ rồi.”
Vấn Thiên đành phải giàn hòa: “Hai người đừng đùa nữa, lo việc chính đi. Yêu Linh, lấy quần áo mặc vào.”
Đích thân tổ trưởng Vấn Thiên trấn chỉnh, Yêu Linh mới nhặt lại quần áo nhưng vẫn không cam lòng trừng trừng mắt nhìn Thổ Phỉ hận không thể mang hắn ra mà đánh đập một trận. Ngẫm lại, thấy không yên tâm hắn dang chân ra cúi đầu kiểm tra lại vị “tiểu huynh đệ” của mình.
(Đến chết với mấy đoạn như này )
Thổ Phỉ đưa hai ngón tay giả làm chiếc kính lúp để trước mắt ngắm nghía.
Yêu Linh giơ một ngón tay giữa lên. (Một cử chỉ biểu hiện sự bậy bạ - Oải Hương)
Thổ Phỉ không chịu yếu thế cũng giơ lại một ngón tay giữa hồi đáp.
Vấn Thiên thở dài không thèm quản hai tên nữa, ông ta hướng về phía mấy người Âu Dương Nguyệt Nhi đang ngủ, nhìn nhìn rồi hỏi: “Thủy Nhu, Băng đi đâu?”
Thủy Nhu vẫn đang quay lưng lại phía ba người, nghe vậy liền đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, anh ấy đi được khoảng bốn tiếng rồi, vẫn chưa thấy trở lại.”
Vấn Thiên nhíu mày, ông ta mở nắp cái đồng hồ, nhẹ nhàng ấn vào cái nút nhỏ bên cạnh, sau một thanh âm vang lên, bên trong đồng hồ nhô lên một vật nhọn bằng kim loại. Vật nhọn này từ từ nhô lên và tự động xòe rộng thành hình một radar (radio angle detection and ranging) thu nhỏ đang chậm rãi chuyển động.
Vấn Thiên hướng về phía đồng hồ gọi: “Tổng đài.”
Từ đồng hồ truyền ra một giọng nữ trong trẻo: “Dạ, Vấn Thiên tiên sinh.”
“Hãy liên lạc với Băng.”
“Xin vui lòng chờ.” Chưa đến một giây, âm thanh ngọt ngào một lần nữa cất lên: “Đã tìm thấy, tiên sinh có yêu cầu nói chuyện không?”
“Không cần đâu.” Vấn Thiên lắc đầu: “Tra vị trí hiện tại của Băng.”
“Xin vui lòng chờ.” Một lát sau, giọng nữ lại vang lên: “Vệ tinh dò thấy tín hiệu đang di chuyển. Vị trí hiện tại của Băng là 39 độ về phía Đông Nam, khoảng cách là 4,7 km.”
Vấn Thiên gật đầu: “Được rồi.”
Đang chuẩn bị tắt giao tiếp, giọng nữ trong trẻo lại vang lên: “Vấn Thiên tiên sinh, lúc trước, tín hiệu của Băng bị gián đoạn vào 4h03’, mười sáu phút sau mới lại xuất hiện.”
“Gián đoạn?” Vấn Thiên nhíu mày hỏi: “Là do tác động của con người hay do thiết bị?”
“Là do bị mất tín hiệu.”
Sắc mặt Vấn Thiên hơi thay đổi, có chút khó coi: “Có thể tra được tín hiệu cuối cùng trước khi biến mất là ở đâu và mười sáu phút sau xuất hiện ở điểm nào không?”
“Lần cuối cùng trước khi biến mất và lần xuất hiện gần nhất đều ở hướng Đông Nam, khoảng cách 23 km. Đó là khu vực vách đá đen dọc bờ biển.”
“Trước khi biến mất, tín hiệu ở trạng thái như thế nào?”
“Căn cứ vào bộ nhớ được lưu lại, trước khi biến mất ở vị trí 20 km, tín hiệu di chuyển với tốc độ cực nhanh.”
“Được rồi.” Vấn Thiên đóng lại nắp đồng hồ, sắc mặt trở nên âm trầm, trong đôi mắt lóe lên tinh quang nhàn nhạt.
Thủy Nhu thận trọng hỏi: “Băng đang trở lại phải không?”
“Ừm.” Vấn Thiên gật đầu, chuyển cái nhìn sang cánh tay có vẻ không tự nhiên của Thủy Nhu. Mặc dù nàng cố tình giấu diếm nhưng có lẽ chỉ Thổ Phỉ và Yêu Linh không phát hiện ra chứ với kinh nghiệm của Vấn Thiên, chỉ liếc mắt là biết tay nàng đã bị thương.
Vấn Thiên cầm cánh tay nàng đưa lên hỏi: “Tay cô bị làm sao?”
Thủy Nhu lè lưỡi: “Không sao cả, đánh nhau với cơ nhân chiến sỹ nên bị gẫy xương. Vấn Thiên tiên sinh, ông đừng nói với ông tôi nhé.”
Vấn Thiên cười cười: “Cho dù ta không nói, sau khi cô trở về ông ấy cũng biết thôi.”
Thủy Nhu chớp chớp mắt, nói: “Tôi khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, Đông Hải lại rất thú vị, dù sao tôi cũng nên ở lại vài ngày. Vả lại tay của tôi cũng đã hồi phục rất nhanh mà, có được không?”
Vấn Thiên vẫn lắc đầu.
Vẻ mặt Thủy Nhu buồn bã, giọng nàng như sắp khóc: “Vấn Thiên tiên sinh, tôi cầu xin ông...”
“Thôi được rồi, ta không biết cũng không nhìn thấy gì cả.”
Thủy Nhu vụt tươi tỉnh nói: “Cảm ơn ông.”
Vấn Thiên giả bộ ngạc nhiên hỏi: “Ta có làm gì đâu mà cảm ơn?”
Thủy Nhu nheo mắt cười nói: “Không làm gì nhưng dù sao vẫn muốn cảm ơn ông.”
“Ồ, con bé này thật là....” Vấn Thiên lắc đầu, sắc mặt nghiêm trang nói:
“Được rồi, Thủy Nhu, nói cho ta biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua .”
“Dạ, được.” Thủy Nhu dẫn Vấn Thiên đến ngồi cạnh đống lửa rồi tháo cái vòng đeo cổ xuống đưa cho ông ta.
Cái vòng đeo cổ này là một thiết bị đặc biệt, nó bao gồm chức năng thu âm, quay phim và chụp ảnh, dung lượng của bộ nhớ rất lớn có thể sử dụng quay và chụp liên tục trong 24h.
Trong hai ngày qua tất cả những sự việc xảy ra đều được Thủy Nhu ghi nhớ lại trên chiếc vòng cổ. Đến lúc này nàng mới sắp xếp lại rồi mang hết sự việc xảy ra từ lúc bắt đầu vào Đông Hải kể lại sự tình.
Trong lúc đó, Yêu Linh đã mặc xong quần áo đang khoác tay Thổ Phỉ, hai tên cùng cười nói vui vẻ đi về phía đống lửa. Không còn dấu hiệu nào cho thấy lúc trước Yêu Linh mặt đỏ tía tai, nhăn mày trợn mắt gây chuyện với Thổ Phỉ.
Đi đến gần đống lửa, đột nhiên một chân Yêu Linh đang bước bỗng lơ lửng trên không trung như bị đóng băng không thể hạ xuống. Miệng hắn há hốc, trên nét mặt biểu hiện sự kinh ngạc và hoài nghi đến cực độ.
Các bạn vui lòng vào link dưới đây để báo lỗi cho NGBK nhé. Đừng tám ở đây không là
Các bạn vào topic thảo luận truyện nào
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK