Nam từ kia nâng cằm người con gái lên, cẩn thận quan sát khuôn mặt nàng, không thể phủ nhận nữ tử này quả thật rất mê người, phải nói trong Phong Dã tổ mỗi nữ tử đều được tỉ mỉ tuyển chọn ra, mỗi người chỉ cần hé ra khuôn mặt cùng vóc người đã làm cho nam nhân rất khó mà cự tuyệt.
Nam tử cười tà dị, quay lại nói với nàng mấy câu. Tuy nhiên hắn nói không lớn tiếng, hơn nữa cùng với Mười Một có một đoạn khoàng cách, nhưng Mười Một cũng có thể nghe được vài chữ dứt đoạn. Nhưng vài chữ này hắn nghe đều không hiểu, bời vì người nam từ này nói bằng tiếng Tiểu Trùng
Bọn họ là người Tiểu Trùng quốc? chẳng phải Phong Dã tổ là tổ chức bí mật của chính phủ sao? Tại sao chó lại đi cắn chó? Hay nam tử kia cố ý nói bằng tiếng Tiểu Trùng?
Mười Một không khỏi đối với thân phận những người này cảm thấy tò mò, nhất là chứng kiến khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc phía sau kia, cũng đã gạt bỏ ý nghĩ việc ngoài thân trong đầu của hắn.
Người con gái đó cơ hồ bị thương rất nặng, mi mắt cố hết sức mới mở lên được, hai mắt vô thần nhìn nam nhân trước mặt một cái, sau khi lấy ánh mắt miệt thị nhìn bọn họ thì mi mắt lại một lần nữa khép lại.
Có thể là ánh mắt của nàng chọc giận tên nam tử, hắn hung hăn tát một cái trên mặt nàng. “Ba!” một tiếng rõ ràng vang vọng đến lỗ mọi người, ngay cả Mười Một cũng nghe được rõ ràng.
Nữ tử này bị đánh một cái tát thì đầu ngoẹo hẳn sang một bên, tóc dải đính đầy máu rủ xuống, một lần nữa dính trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Nhưng nam tử kia vẫn bất y bất nạo, lại trở tay tát một cái nữa, sau dó chỉ vào người con gái mở miệng mắng to. Lúc này Mười Một nghe được rõ ràng từng chữ của hắn, nhưng vẫn là tiếng Tiểu Trùng, hắn nghe không hiểu.
Chính ngay lúc này, Mười Một quết định ra tay, bởi vì hắn tò mò. Những người này là ai? Tại sao phải đuổi giết Phong Dã tổ? Nhân mã hai bên tại sao vừa đánh nhau đã tiến vào thâm sơn lão lâm?
Lúc này, nam nhân kia đang mắng chửi không ngớt, mặt khác ba tên kia trên mặt mang vẻ cười cợt nhìn về bên này. Người nào cũng không chú ý tới, phía sau bọn họ, không biết khi nào đã có nhiều hơn một người. Mà trong tay người này đang cầm một thanh chủy thủ cong cong đen nhánh.
Trảm Nguyệt đen nhánh lặng lẽ từ phía sau cổ một người đi ra ngoài, sau đó một tia chớp nhẹ nhàng xẹt qua, cổ người này bị cắt đứt đương trường. Tên này cũng không kịp hiểu chuyện gì, toàn thân liền mềm nhũn té trên mặt đất. Mà lúc này, Mười Một sớm đã lắc mình một cái. Chân đạp một bộ pháp phiêu hốt, cả người như bóng ma vọt đến giữa hai tên khác. Tạy phải nắm Trảm Nguyệt hướng hai bên chém ra một đao, bởi vì động tác của hắn thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi mắt thường khó nhận thấy xuất Trảm Nguyệt đầu tiên hướng về bên trái rồi về bên phải, chỉ thấy cổ hai người kia đồng thời phun ra một cổ kích tuyền, sau đó đổ gục thẳng xuống đống bùn đất phía trước.
Mà lúc này, tên nam tử đứng trước mặt cô gái rốt cuộc cũng nhận thấy phía sau có dị động, nhanh chóng xoay người lại. Nhưng khi hắn vừa xoay người thì cảm thấy có một vật cứng bén nhọn lạnh như băng “phốc!” một tiếng đâm vào trán. Mi tâm truyền đến một cảm giác đau nhức sao đó liền mất đi mọi cảm giác với bên ngoài, biến thành một cỗ thi thể. Khi hắn nằm trên mặt đất, trán cắm một cây băng trùy, hai mắt vẫn mở lớn, tựa hồ muốn cố gắng nhìn rõ xem là cái gì, đáng tiếc bốn người này đến chết vẫn không ai biết là người nào giết bọn họ.
Nhận huyệt, đó là thu hoạch lớn lao nhất mà Mười Một học được khi từ chỗ Kiếm tông Lão Cửu Lục Quán
Huyệt vị là nơi hệ thống thần kinh dày đặc hoặc chỗ các dây thần kinh đi qua, trên tổ chức cơ thể con người nơi giao hội thì tất có huyệt vị. Nơi kinh mạch tụ lại chính là yếu huyệt. nếu yếu huyệt bị thương, khí trệ huyết ứ, cơ thể có thể mất đi cơ năng của một bộ phận hay toàn bộ cơ thể, thậm chí có thể tử vong.
Quanh thân thể con người có chừng năm mươi hai huyệt đơn, ba trăm lẻ chín song huyệt, năm mươi kì huyệt ngoài kinh mạch, tổng cộng có bảy trăm hai mươi huyệt. Trong cơ thể, trong lục phủ ngũ tạng có mười hai sợi kinh lạc (cách gọi của đông y, chỉ thông lộ mà máu huyết trong cơ thể vận hành) của “chính kinh” (trên thực tế, trái phải hai bên đối xứng có hai mươi bốn sợi). Mặt khác, phía trước trung ương cơ thể có Nhâm mạch, ở giữa lưng có Đốc mạch, còn có những kinh lạc đặc thù, điều khiển toàn thân, trên mười bốn sợi kinh lạc này có những huyệt đạo khác nhau, gọi là “chính huyệt”,toàn bộ có ba trăm năm sáu huyệt.
Con người có một trăm linh tám huyệt yếu hại, trong đó có bảy mươi hai huyệt bình thường điểm trúng không nguy hiểm đến tính mạng, còn lại ba mươi sáu huyệt là huyệt trí mệnh, tục xưng “Tử huyệt”. Tử huyệt lại phân làm Nhuyễn Ma, Hôn Huyễn, Khinh cùng Trọng bốn huyệt, các chủng đều có chín huyệt, hợp lại thành ba mươi sáu huyệt trí mạng. Thông thường trong chiến đấu sinh tử, sử dụng làm đòn chí mạng.
Về tử huyệt còn có một câu ca: “Bách Hội đảo tại địa, Vĩ Lư bất hoàn hương. Chương Môn bị kích trúng, thập nhân cửu nhân vong. Thái Dương hòa Ách Môn, tất nhiên kiến diêm vương. Đoạn tích vô tiếp cốt,tất hạ cấp vong thân.”
Tử huyệt lấy thân thể chia làm yếu huyệt khu vực đầu có chín huyệt, gồm Bách Hội, Thần Đình, Thái Dương, Nhĩ Môn, Tình Minh, Nhân Trung, Ách Môn, Phong Trì, Nhân Nghênh. Yếu huyệt vùng ngực bụng có mười bốn huyệt, như Thiên Trung, Cự Khuyết, Cưu Vĩ, vân vân. Lưng eo có tám yếu huyệt, cùng với trên tay chân năm huyệt yếu hại khác. Ba mươi sáu huyệt vị này được xưng là tử huyệt, chỉ cần đánh trúng thì tám chín phần mười là dẫn tới tử vong.
Ngoại trừ ba mươi sáu tử huyệt ra, thân thể con người còn có mười một huyệt trí mệnh, một trăm linh ba huyệt có thể gây thương tổn, mỗi huyệt đạo đều tạo thành thương tổn bất đồng.
Mặc dù Mười Một tại “Ma Quỷ” đa từng học qua tri thức về phương diện huyệt vị, nhưng nếu so sánh với võ học thực sự của Long Quốc, thứ học được chỉ là phần lông da mà thôi. Nhất là Lục Quán nghiên cứu y học Long quốc và châm cứu chính là đại tông sư, đối với huyệt đạo thân thể con người càng đi tìm hiểu thấu triệt, cho nên đi tới Kiếm tông, nhận huyệt cũng chính là thu hoạch lớn nhất của Mười Một.
Tỷ như, trước kia khi Mười Một ở tại “Ma Quỷ”, chỉ biết là dùng dao cắt yết hầu của một người nào đó chính là chỗ trí mạng, cắt nơi nào thì tạo thành xuất huyết nhiều. Hoặc là chỉ biết dùng dao đâm trúng vị trí nào trên cánh tay một người sẽ làm toàn bộ cánh tay không thể nhúc nhích, có thể nói đây chỉ là sự hệ thống hóa tương đối qua loa, hắn chỉ biết lmà như vậy sẽ tạo ra thương tổn như thế nào, chứ không phải hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Chỉ sau khi tiếp xúc với Lục Quán rồi, hắn mới hiểu được rõ nguyên lai huyệt vị trên thân thể con người phức tạp như vậy, cái này mới là tri thức chân chánh, trừ tại Long quốc cái nơi phát xuất thế giới võ học này ra, những chỗ khác đều học không tới.
Hình như khi hắn từng trợ giúp Thanh Ngữ công kích ba tên hỗn hỗn, đánh một người trong đó tàn tật suốt đời. Trở lại trước kia, hắn chỉ biết đại khái là công kích vào bộ vị này sẽ tạo thành hậu quả như vậy, nhưng không hề hiểu rõ nguyên nhân, dù sao thì thân thể con người quá mức phức tạp. Chính là Lục Quán am hiểu nhận huyệt đã giãi thích rất rõ ràng, hắn công kích chính là chỗ sương sườn thứ mười hai, phần thân thể bên phải, xưng là huyết hải môn huyệt, sau khi đánh một đòn nghiêm trọng sẽ tàn tật. Tri thức này, cũng không phải là “Ma Quỷ” có khả năng dạy cho hắn được.
Cho nên bây giờ Mười Một ra tay so với trước kia bất đồng rất lớn, hắn không chỉ công kích vào vùng bộ vị yếu hại, mà là nhận huyệt rất rõ ràng. Trực tiếp đánh vào một điểm huyệt vị yếu hại. Cùng với trực tiếp công kích vào một khu vực không giống nhau, tương đối mà nói, nhận huyệt công kích càng thêm tinh chuẩn, cũng càng hiệu quả hơn.
Mười Một không hề liếc mắt tới bốn cỗ thi thể trên mặt đất, trực tiếp đi tới trước mặt người con gái kia, lạnh giọng nói: “Đã lâu không gặp, Ba Ti Miêu.”
Bởi vì mái tóc dài che hết khuôn mặt người con gái, nên không nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này. Chỉ là Mười Một càm giác được thân thể của nàng cứng nhắc một chút, nhất thời dễ dàng mềm mại ngã xuống, sau đó nàng khổ sở phát nói bằng thanh âm rất nhẹ nhàng: “Là ngươi? Mười Một.”
“Ngươi còn nhớ ta?”
“Đương nhiên…” Ba Ti Miêu hình như bị thương rất nặng, ngay cả nói chuyện cũng yếu ớt vô lực.
Mười Một nhìn hai mắt nàng, sau đó đi tới một người con gái khác bị trói trên cái cấy phía trước, vén mái tóc dài của nàng lên. Vẻ mặt của người con gái này cũng khá là xinh đẹp. nhưng Mười Một chưa hề gặp qua nàng. Giờ phút này nàng đã hôn mê rồi, hơi thở qua lỗ mũi cùng mong manh, hiển nhiên là sống không được bao lâu nữa.
Mười Một không thèm quản đến nàng, trở lại với Ba Ti Miêu bên này, tay phải vung lên, Trảm Nguyệt cắt dứt sợi dây. Ba Ti Miêu thân thể trầm xuống, được Mười Một vững vàng tiếp lấy, lại thả lên mặt đất, sau khi dựa lưng vào thân cây thì thở dốc một trận. Có thể là động tác vừa rồi đã kinh động đến vết thương của nàng. Nàng còn chưa ngồi vững lại ho khan vài tiếng. Nhưng cái ho vừa rồi lại như vô lực, chỉ là trong miệng ho ra một ngụm máu nhỏ, dính trên mặt trước ống tay áo của Mười Một.
Thở sâu vài cái, Ba Ti Miêu vô lực hỏi: “Tại sao, muốn cứu ta?”
Mười Một không đáp mà hỏi ngượi lại: “Bọn họ là ai?”
“A, người của chúng ta.”
“Ồ, chó cắn chó.”
“Hi…” Ba Ti Miêu muốn cười, rồi lại một lần nữa chấn động đến vết thương, nhất thời ho khan lên. Sau khi ho vài tiếng mới hào hển nói: “Chó cắn chó? Không khác nhiều lắm.”
“Tại sao bọn họ muốn giết ngươi?”
Ba Ti Miêu lắc lắc đầu, tựa hồ không muốn trả lời vấn đề này.
Mười Một cũng không hỏi ép, đứng dậy như muốn rời đi.
“Ngươi phải đi?” Ba Ti Miêu cố hết sức kêu lên.
“Đi, chuyện này cùng ta không có quan hệ.” Mười Một cũng không quay đầu lại nói.
“Không, có liên quan với ngươi.”
“Ồ?” Mười Một rốt cuộc cũng dừng lại, xoay người tò mò nhìn Ba Ti Miêu.
Ba Ti Miêu cố hết sức giơ một tay lên, nhẹ nhàng vén mái tóc dài che ở trước mặt lên, lộ ra khuôn mặt mê người kia. Trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sở, nhẹ giọng nói: “Bọn họ muốn giết Âu Dương Bác.”
Mười Một quay trở lại, một lần nữa ngồi xổm xuống phía trước nàng, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì… Khụ! Khụ!” Ba Ti Miêu mới vừa nói một câu lại ho khan lên, sau khi ho ra một búng máu, bộ dạng vô lực dựa vào thân cây thở hổn hển.
Mười Một cũng rất kiên nhẫn chờ, sau một thời gian, Ba Ti Miêu mới vô lực nói: “Tổ chức, muốn tiếp tục kế hoạch cơ nhân chiến sĩ…”
Mười Một sửng sốt môt chút: “Bọn họ lại muốn cùng Môi quốc hợp tác?
“Chưa, Môi quốc đã từ bỏ chúng ta. Bọn họ dùng những kĩ thuật còn sót lại, tự mình nghiên cứu. a, nhắc tới đây đều là ngươi ban tặng.”
“Sau đó thì sao? Bọn họ lại bắt đầu nghiên cứu?”
Ba Ti Miêu sắc mặt phát khổ, cười nói: “Đúng, bắt đầu. Bọn họ tiếp tục sử dụng người sống để thí nghiệm, hơn nữa lúc này đây thân thể thí nghiệm nhất định phải đạt tới tố chất thân thể chỉ định."
Mười Một gật đầu nói: “Quân nhân?”
Ba Ti Miêu lắc đầu nhẹ giọng nói: “Vừa bắt đầu đã định lấy từ quân đội, nhưng kết quả kiểm nghiệm tố chất thân thể của đại bộ phận quân nhân đều không đạt tới tiêu chuẩn kia. Hơn nữa bị ngươi một phen nháo nhào phía sau, Tiểu Trùng quốc lân vào khủng hoảng, đến bây giờ vẫn còn chưa thề khôi phục lại được. Cấp trên không đồng ý với kế hoạch này, sợ chuyện này truyền ra sẽ làm quân nhân nổi loạn."
Ba Ti Miêu nhắm mắt lại, giọng đầy đau khổ nói: “Ta biết ta không thể cự tuyệt mệnh lệnh của tổ chức, nhưng chúng ta thật sự không cam lòng. Cho dù để chúng ta mổ bụng tự vẫn, chúng ta cũng sẽ không nói một câu, nhưng… nhưng muốn chúng ta biến thành như vậy, quái vật như vậy, ta thật sự…”
Mười Một hiểu rõ ý nghĩ cùa Ba Ti Miêu. Nó thuộc về thiên tính của nữ nhân, có chết cũng muốn chết được đẹp. Các nàng có thể chết đi trong xinh đẹp, cũng tuyệt không muốn biến thành cái loại cơ nhân chiến sĩ không có da này, toàn thân huyết nhục mơ hồ, cũng không tự chủ mà có lối suy nghĩ cùa quái vật. Đừng nói là những người phụ nữ xinh đẹp này, đổi lại là bất cứ kẻ nào, tin rằng đều sẽ không nguyện ý tiếp nhận chuyện đó.
“Ngươi làm thế nào mà biết được?” Đây mới là chuyện Mười Một quan tâm nhất, theo lý thuyết công việc của Tiểu Trùng quốc không thể nào không có đầu óc mà đi lộ tin tức ra ngoài để cho các mỹ nữ của Phong Dã tổ này nghe được phong thanh rằng mình đã bị chọn trúng làm vật thí nghiệm trước như vậy. Hiển nhiên là có người báo cho các nàng biết.
“Có người nói cho ta.” Ba Ti Miêu cười nhạt nói: “Là giáo quan đồng thời là tình nhân của ta, Thượng Đằng Thanh Nguyên. Ngươi biết hắn là ai không?”
“Giáo quan kiêm tình nhân của ngươi.” Mười Một lặp lại.
Ba Ti Miêu cố nén cười, khóe miệng hé ra một chút, nhẹ giọng nói: “Hắn cũng là đặc vụ do Long quốc các ngươi bố trí, tên Long quốc của hắn là Trường Thanh.”
“Ngươi đã sớm biết?”
Ba Ti Miêu lắc đầu nói: “Sự việc đó sau này ta mới biết.” Thở dốc một hồi nàng lại nói: “Hắn vốn là giáo quan của chúng ta, phụ trách dạy chúng ta. Thân phận hắn cũng không có gì khả nghi, cha là du học sinh cùa Long quốc, mẹ là người Trùng quốc. Lúc cha hắn tại Trùng quốc cùng mẫu thân hắn sinh ra hắn, sau lại trở về, chỉ để lại mẫu thân hắn khổ cực nuôi lớn hắn, cho nên đời này hắn hận nhất chính là người Long Quốc. Hắn vốn chỉ là giáo quan cùa tổ chức phụ trách dạy chúng ta, sau vì kế hoạch xếp đặt vài người nhằm vào Long quốc. Trong đó bao gồm… Khụ khụ! Kế hoạch ám sát tổng tư lệnh ba quân Âu Dương Bác khiến cho tổ chức hoàn toàn tính nhiệm hắn, một tay đề bạt hắn lên. Chuyện này chính là hắn đi trước lộ ra phong thanh cho chúng ta biết. Chúng ta mới biết được nguyên lai chính mình bị chọn ra làm thí nghiệm phẩm, chính là thứ ghê tởm gì đó…”
Mười Một lẳng lặng nghe không hề cắt ngang, nhưng khi Ba Ti Miêu nói đến ám sát Âu Dương Bác, hắn lập tức nghĩ tới sự kiện vợ Âu Dương Bác bị lây căn bệnh độc địa kia.
Ba Ti Miêu tiếp tục nói: “Ta lúc ấy rất mông lung, không biết nên làm thế nào mới tốt. Ta cũng muốn chạy trốn, nhưng tổ chức đối với chuyện của bọn ta vô cùng rõ ràng, chúng ta trốn không thoát. Cuối cùng vận mệnh cũng là bị bắt trở lại, tiếp tục làm thí nghiệm phẩm ghê tởm kia. Ta cũng muốn tự vẫn, nhưng ta lại không cam lòng, ta vì bọn họ mà bán mạng cả đời, tại sao cuối cùng lại muốn bán đứng ta?”
Mười Một cũng đồng cảm gật đầu, đối với tâm tình cùa Ba Ti Miêu, hắn có thể hội sâu sắc. Năm đó hắn biết chính mình là sản phẩm thí nghiệm, cuối cùng mới phản bội trở thành kẻ thù của “Ma Quỷ”.
“Sau đó, Thượng Đằng nói cho chúng ta biết, chúng ta còn có cơ hội. Trong tổ chức, có một danh sách các nhân viên quân chính mà Huyết Mân côi cài vào Long quốc trong mấy chục năm qua, chỉ cần có thể lấy được danh sách này, chúng ta sẽ có cơ hội…khụ khụ! Có tiền vốn cùng bọn họ đối kháng, để cho bọn họ không dám đụng tới chúng ta nữa.” Ba Ti Miêu khổ sở cười nói: “Ta tưởng rằng Thượng Đằng hắn thật tâm yêu ta, mới có thể mạo hiểm suy nghĩ cho ta. Ta nghe theo hắn an bài, bí mật liên lạc với mấy tỷ muội bị chọn lựa, chúng ta, chúng ta rốt cục cũng lấy trộm được danh sách này. Ta đem nó giao cho Thượng Đằng giúp ta giữ, nhưng là ai biết…”
Trên gương mặt Ba Ti Miêu chảy xuống hai dòng lệ nóng, vừa cười khổ vừa nói: “Ai ngờ hắn lừa ta. Ta biết, người như chúng ta không thể có tình cảm chân chính, vậy mà ta còn ngốc nghếch tin tưởng rằng hắn yêu ta, cam tâm tình nguyện bị hắn đánh lừa.”
Mười Một hỏi: “Danh sách kia đâu?”
Ba Ti Miêu nhắm mắt lại nói: “Hắn sau khi có được danh sách kia, đã nhanh chóng chuyển tay cho Âu Dương Bác. Khi chúng ta biết thì đã muộn. Hắn nói cho ta biết, hắn tên là Liễu Trường Thanh, là đại tá Long quốc, cấp trên của hắn chính là Âu Dương Bác. Hắn còn nói, kì thật hắn không hận cha hắn, bởi vì cha hắn không đào tẩu, là bị người Trùng quốc giết chết, cho nên hắn hận chính là Trùng quốc. À, hắn còn nói, hắn thật sự yêu ta. Vậy thì có ích lợi gì? Ta còn ngu xuẩn bị hắn lợi dụng. Còn cái gì cùng hắn trở về Long quốc, sau đó có thể bắt đầu lại từ đầu. Hì, kì thật hắn biết, sự việc đó là không có khả năng, tổ chức sẽ không tha cho chúng ta. Cho nên, ta đã tự tay giết hắn.”
“Sau đó ngươi bỏ chạy đến Long quốc?”
Ba Ti Miêu gật đầu nói: “Còn các tỉ muội cùng ta tham dự chuyện này thừa dịp chuyện còn chưa bại lộ, đã cùng nhau trốn ra được. Nhưng có một tên phản đồ lại quay trở về, đem chân tướng việc này báo lên để cầu được sống. Sau đó tổ chức biết toàn bộ sự việc, lập tức phái người đến truy sát chúng ta.”
Mười Một bổ sung một câu: “Còn có Âu Dương Bác.”
“Đúng, bọn họ sẽ không tha cho Âu Dương Bác. Bản danh sách kia là thứ trọng đại, nếu không tìm lại được, kế hoạch tổ chức tỉ mỉ bày ra mấy chục năm đều mất hết. Cho nên, bọn họ khẳng định không tiếc bất kì thứ gì, phải lấy lại được bản danh sách kia.”
“Nhưng chuyện này với ta thì có quan hệ gì?”
“Đương nhiên có quan hệ rất lớn. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết là ai hãm hại ngươi sao?”
Hai mắt Mười Một sáng ngời: “Huyết Mân Côi?”
Thanh âm Ba Ti Miêu càng ngày càng nhẹ, mi mắt càng ngày càng vô lực, nhẹ giọng nói: “Ta còn chưa thể xác định, nhưng là bọn họ cùng không tránh khỏi có quan hệ… Khi ngươi vừa xuất hiện, tổ chức cũng rất chú ý chuyện cùa ngươi, cho nên ta nghĩ muốn… Khụ khụ!”
Sau khi Ba Ti Miêu ho nhẹ vài tiếng, nói: “Ta không được rồi…”
Mười Một không mang theo chút cảm tình nói: “Ta biết.”
“Giúp ta giết người…”
“Ta tại sao phải giúp ngươi?”
“Xem như ta nói cho ngươi chuyện này là chia sẻ… Xem như... giao dịch…”
Mười Một suy nghĩ một chút, hỏi: “Ai?”
“Băng Nhan.”
“Ngụy Băng Nhan?”
Ba Ti Miêu gật đầu.
“Nàng ta chính là phản đồ mà ngươi nói?”
Ba Ti Miêu vô lực gật đầu nhẹ giọng nói: “Ta vẫn luôn tín nhiệm tiểu muội nhất, chính là người đầu tiên phản bội ta. Rất tức cười đúng không? Ta cầu xin ngươi giúp ta đi giết ả, chỉ mong ngươi, nếu sau này gặp ả, giúp ta… giết ả…”
“Phải xem tình huống.”
Mặc dù Mười Một trảlời rất hàm hồ, nhưng Ba Ti Miêu vẫn mìm cười rất hài lòng, nói: “Cám ơn. Cuối cùng, xin ngươi giết ta đi.”
Mặt Mười Một không chút thay đổi nói: “Ngươi đã sắp chết.”
“Cho ta một chút thống khoái đi…”
*******
“Ngươi giết nàng?” Tửu Quỷ hỏi.
“Đúng.” Giọng nói Mười Một không có nửa tia ba động nào, phảng phất như hắn giết không phải con người, mà là một con gà.
Tửu Quỷ thở dài nói: “Thật sự là làm khó nàng rồi.”
“Nàng ta là địch nhân của ngươi.”
“Địch nhân cũng chia ra nhiều loại, có loại đáng kính có loại đáng khinh.” Tửu Quỷ cười cười, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, lại hỏi: “Theo như lời ngươi nói, Âu Dương Bác hẳn phải sớm có bản danh sách kia rồi, nhưng tại sao chúng ta vẫn không thể thu được tin tức? Hơn nữa tại sao hắn phải cố ý che dấu tin tức này?”
“Cái này không phải là việc ta lo lắng.”
“Có thề hắn có lý do của mình hoặc nỗi khổ chứ.” Tửu Quỷ lại hỏi: “Nói như vậy, ngươi đã trốn ở chỗ này được một đoạn thời gian sao?”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Sớm hơn so với các ngươi.”
“Có phát hiện gì không?”
Mười Một lắc đầu nói: “Không có gì.”
Tửu Quỷ suy nghĩ một chút, nói: “Có một điều ta rất khó hiểu, trên tay Âu Dương Bác không phải đã có bản danh sách kia hay sao chứ? Hắn hẳn là đã biết người bên mình ai là nội gian rồi sao? Tại sao ngươi lại bảo ta cẩn thận với người bên cạnh hắn?”
“Điều này thì khác.” Mười Một nói: “Bây giờ ngươi tốt nhất là trở về, canh giữ bên người hắn một bước không rời.”
“Cái này không cần ngươi nói, chúng ta cũng sẽ biết mà làm.”
“Không, bọn họ hẳn là buổi tối hôm nay sẽ động thủ. Ngươi canh giữ bên cạnh hắn, bất luận kẻ nào cũng không cho đến gần hắn.”
“Đêm nay?” Tửu Quỷ giật mình nói: “Không gấp như vậy chứ?”
“Đêm nay, là cơ hội tốt nhất.” Dừng một chút Mười Một còn nói: “Người ra tay, chắc chắn là bất kì ai cũng không nghĩ ra.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK