Mục lục
[Dịch] Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 483: Kịch hay bắt đầu (hạ)

Dịch: vovong

Lúc này, lão Hắc dưới lầu đã tìm thấy mục tiêu. Nữ sinh vừa rồi bị hắn ôm eo vô cùng kinh hãi, hét toáng lên một tiếng rồi nấp vào sau lưng một nam sinh. Sắc mặt nam sinh đó cũng lập tức trở nên trắng bệch trông rất khó coi.
Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236&page=93
Lão Hắc đi tới trước mặt nam sinh đó, nhìn y từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu, sau đó hướng về phía nữ sinh kia hất hất hàm, nghiêm mặt lại hỏi: “Bồ của mày hả?”

Da thịt trên mặt nam sinh đó hơi co giật, cười khan hai tiếng rồi đáp: “Phải.”

Lão Hắc vung tay bảo: “Con hàng này không tồi, đêm nay nó là của tao.”

Nam sinh cười trừ nói: “Lão đại, nể mặt chút đi…”

“Bốp!” Một cái bạt tai giòn tan vang lên, nam sinh đó bị lão Hắc tát cho loạng choạng vài bước, ôm chặt một bên má.

Lão Hắc phẩy phẩy cổ tay, sau đó đưa tay lên ngoắc ngoắc gọi một gã tiểu đệ đến, gã đó liền lập tức chạy tới và đưa lên một cây côn sắt cực lớn. Lão Hắc cầm cây côn múa may một chút rồi hỏi: “Vừa rồi mày nói gì?”

Nam sinh nuốt ực một ngụm nước bọt, không dám nói gì nữa, vừa rồi bị ăn một phát tát, bây giờ mà nói có khi bị dính một côn không chừng.

Lão Hắc cầm cây côn sắt khẽ gõ xuống vai gã nam sinh hai cái rồi nói: “Tao nói là con bồ của mày đêm nay thuộc về tao, thế nào?”

Nam sinh đưa mắt nhìn cô bạn gái đang kêu gào khóc lóc nấp sau lưng mình, mặt mũi đỏ bừng nhưng lại không dám nói gì.

“Đồ bỏ đi!” Trên tầng hai, Phùng Đán Toàn hừ lạnh một tiếng: “Đến cả nữ nhân của mình mà cũng không bảo vệ được, còn làm nam nhân gì nữa, chẳng bằng chết quách đi cho gọn.”

Mười Một không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn màn “kịch” ở tầng dưới.

Phùng Đán Toàn nói: “Tiểu tử, sao ngươi không đi giúp đỡ?”

Mười Một thản nhiên đáp: “Liên quan gì đến tôi.”

Phùng Đán Toàn bèn châm chọc: “Long Hồn các ngươi không phải luôn tự xưng là quản hết mọi chuyện trong thiên hạ sao?”

“Tôi chẳng biết!” Mười Một quay sang nhìn Phùng Đán Toàn và nói: “Ông chính nghĩa như thế, sao không xuống giúp đi?”

“Ta già rồi, không thích hợp động đao động thượng. Loại chuyện như thế này đám người trẻ tuổi các ngươi ra mặt vẫn tốt hơn.”

Lắc lắc đầu, Mười Một nói: “Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu bị kẻ mạnh chèn ép, không đáng để thương hại.”

Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236
“Thế sao?” Phùng Đán Toàn cười nhạt: “Vậy đợi lát nữa sẽ có kẻ yếu đấy, hy vọng ngươi đừng có thương hại.”

Mười Một chẳng tỏ vẻ gì, vẫn lặng yên nhìn xuống dưới, chẳng biết là có hiểu ý của lão nhân hay không.

Lúc này, bên tầng dưới đột nhiên vang lên một tiếng kêu chói tai. Nữ sinh đang trốn sau lưng bạn trai kia đã bị lão Hắc kéo ra và đẩy cho đám tiểu đệ, một đám lưu manh như lang như hổ nhào đến người nàng, vô số những đôi tay sờ mọ loạn xạ. Thân thể thiếu nữ bị đè cho chẳng thể động đậy, chỉ có thể kêu lên không ngừng. Lúc này đang có gần hai trăm nam nhân ở đó, nhưng không ngờ lại chẳng có một ai dám đứng ra, ngay đến cả bạn trai nàng cũng nhắm mắt bịt tai, mặt mũi đỏ bừng không dám lên tiếng.

Lão Hắc mỉm cười vẻ hài lòng, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Đột nhiên, đôi mắt hắn sang lên, hắn chú ý tới Nguyễn Thanh Ngữ đang đứng nơi cửa cầu thang. Trông dáng vẻ hắn cứ như là không cố ý tìm Nguyễn Thanh Ngữ, mà là bị khí chất như hạc giữa bầy gà của nàng hấp dẫn vậy.

Lão Hắc thè lưỡi ra liếm liếm môi, khóe miệng toát lên một nụ cười dâm đãng, sau đó bước nhanh tới chỗ Nguyễn Thanh Ngữ.

Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236
Đúng vào lúc này, Từ Tử Dương đột nhiên đứng ra chắn trước mặt nàng, trừng mắt nhìn lão Hắc với vẻ đầy tức giận.

Lão Hắc nheo mắt lại quát: “Cút.”

Từ Tử Dương không hề sợ hãi, ưỡn ngực ra nói: “Muốn đụng đến nàng, phải hỏi ta trước.”

“Sao, nó là bồ của mày à?”

“Phải!” Từ Tử Dương lớn tiếng nói, sau đó dương dương đắc ý cảm nhận ánh mắt hâm mộ của những nữ sinh cùng ánh mắt đố kỵ của những nam sinh xung quanh. Đặc biệt là sau cảnh bạn trai phản bội để bạn gái phải chịu nhục vừa rồi, lúc này Từ Tử Dương đứng ra vì Nguyễn Thanh Ngữ, chỉ cần là nữ nhân thì sẽ đều cảm động đến mức lấy thân báo đáp.
Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236&page=93
Lão Hắc liếm liếm môi nói: “Con bồ của mày ngon lắm, đêm nay nó thuộc về tao.” Vừa nói hắn vừa đẩy Từ Tử Dương ra, nhưng Từ Tử Dương lại như mọc rễ dưới chân, không ngờ lại chẳng xê dịch chút nào.

Lão Hắc thẹn quá hóa giận, múa may cây côn sắt trong tay rồi hét lớn: “Con mẹ mày muốn chết rồi phỏng? Con hàng kia tao muốn rồi, mày, con mẹ mày cút ngay!”

Từ Tử Dương chỉ vào trán mình nói: “Đánh đi, có giỏi thì đánh xuống. Có hậu quả thế nào ngươi phải nghĩ cho kỹ đó.”

Lão Hắc cười lên ha hả, nói: “Có thể có hậu quả gì chứ? Những kẻ mà lão tử từng giết không đến mười thì cũng quá tám, thêm một thằng như mày có là chi?” Vừa nói lão Hắc vừa giơ cây côn lên chỉ vào mũi Từ Tử Dương, hung hăng nói: “Tiểu tử, hôm nay tâm tình tao tốt, con mẹ mày cút đi ngay, nếu không hôm nay lão tử đánh cho mày tàn phế đó.”

“Đừng, đừng!” Chu lão bản không biết chui ra từ chỗ nào, đột nhiên lao nhanh đến với tốc độ hoàn toàn không tương xứng với thân hình núc ních, hét lớn: “Đại ca à, không thể đánh Dương thiếu gia được! Không đánh được đâu!”

“Không được cái con mẹ mày!” Lão Hắc vung côn sắt lên, nện thẳng xuống vai Từ Tử Dương.

Từ Tử Dương đau đớn rống lớn một tiếng rồi ngã lăn ra đất, bên cạnh lập tức ồ lên. Thân phận của Từ Tử Dương là gì những người ở đây đều biết, trong đất kinh thành này không ngờ còn có người dám động thổ trên đầu Thái tuế, nhất thời có người kinh hãi kêu lên, có người hét lớn, đương nhiên cũng có người vui mừng vì tai họa của Từ Tử Dương. Thường ngày Từ Tử Dương ngươi hoành hành ngang ngược trong trường, thứ xe tốt nhất là ngươi đi, thứ đồ ăn tốt nhất cũng ngươi xơi, đến cả con hàng tốt nhất ngươi cũng phang nốt, giờ đây ông trời mở mắt, cuối cùng đã có người chịu đứng ra thu thập ngươi rồi.

Nhưng một côn kia đánh xuống, sắc mặt Chu lão bản lập tức trở nên trắng bệch, trán túa ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, rống lớn một tiếng như lợn bị chọc tiết rồi đẩy lão Hắc ra và liều mạng lao đến ôm Từ Tử Dương, không ngừng gọi: “Dương thiếu gia cậu không sao chứ? Dương thiếu gia...”


“Côn cao su phải không nhỉ? Làm cũng giống thật quá, tuy không tổn thương đến xương cốt nhưng chắc lần này vẫn rất đau đó.” Trên tầng hai, Phùng Đán Toàn cười nhạt bảo.

Mười Một nói tiếp: “Nhìn thì như toàn lực, thực ra chỉ có bảy tám phần, khi đánh lên người lại thu lại bốn năm phần, cuối cùng chỉ còn có ba phần, không bị thương được. Có điều da thịt đau đớn thì khó tránh.”

“Ha ha, thú vị lắm. Diễn kịch cũng phải diễn cho ra trò, không tôn trọng nghề nghiệp thế này thì không được rồi. Có điều nếu cây côn kia mà là côn sắt thật, nếu đánh toàn lực thì chắc tay gã họ Từ đã bị phế bỏ rồi.”

Bên dưới lầu, Từ Tử Dương đẩy Chu lão bản ra, lồm cồm bò dậy, cắn chặt răng nói: “Thanh Ngữ em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể chạm vào em được!”

Những nữ sinh bên cạnh đều cảm thấy ngây ngất, thế nào là nam nhân chứ? Có thể đứng ra vào lúc bạn cần nhất, như thế mới xứng gọi là nam nhân. Nam nhân vĩnh viễn đều chắn trước mặt nữ nhân, cho dù phía trước là mưa tên mưa đạn cũng không lùi một bước.

Có điều lần này khí khái nam nhân của Từ Tử Dương đã dùng sai chỗ, hắn đột nhiên cảm thấy không khí có chút khác thường, quay đầu nhìn lại, Nguyễn Thanh Ngữ không ngờ đã chẳng còn ở cửa cầu thang nữa rồi.

Từ Tử Dương giật nảy mình, lớn tiếng hét: “Thanh Ngữ!” Ngay sau đó bèn chỉ vào mũi lão Hắc, tức giận quát lớn: “Các ngươi đem Thanh Ngữ đi đâu rồi?”

Lão Hắc cũng ngẩn ra, có chút khó hiểu. Rõ ràng kịch bản không viết thế này, dựa theo kịch bản, con bé kia lúc này phải đang cảm động mà nhào vào lòng Dương thiếu gia mới đúng. Sau mà loáng cái đã mất hút đi đâu rồi? Tình hình đã vượt ra ngoài kịch bản, vở kịch này sao mà diễn tiếp đây?
Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236&page=93
Còn nữa...Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236
*********



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK