“Phụp!” Mảnh kim loại sắc bén đâm vào bụng trái Mười Một, sau đó xuyên hẳn qua phía sau. Còn đầu ngón tay Mười Một cũng đồng thời điểm mạnh vào huyệt đạo trên xương sống Thiết Tướng.
Thời gian dường như đã ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, hai người đều giữ nguyên tư thế không hề động đậy. Những mảnh kim loại bay loạn trong phòng cũng đều đứng im, treo lơ lửng giữa không trung.
Đột nhiên, tất cả kim loại động thời rơi xuống, phát ra những tiếng loảng xoảng chói tai. Thiết Tướng lảo đảo mấy cái, sau đó từ từ khép đôi mặt lại và đổ gục xuống. Mười Một nhanh chóng đỡ lấy y, sau đó dọn sạch một khoảng đất rồi mới nhẹ nhàng đặt Thiết Tướng xuống. Y không hề để ý đến vết thương của mình, lập tức vạch mí mắt Thiết Tướng ra kiểm tra.
Nghe thấy trong phòng đã trở nên tĩnh lặng, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu mới dám trở lại bên trong.
Lãnh Dạ lau mồ hôi trán hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Không biết.” Mười Một lắc lắc đầu, hắn cũng không rõ trên người Thiết Tướng này đã xảy ra chuyện gì. Dường như không giống đã bị khống chế, mà có vẻ như đã rơi vào trạng thái điên loạn.
Điên loạn là chỉ một người có tâm tình vô cùng phẫn nộ, khẩn trương hay sợ hãi, khiến cho tư tưởng rơi vào trạng thái bùng nổ không thể khống chế được nữa. Dưới trạng thái này ý thức đã trở nên mơ hồ, bọn họ hoàn toàn không quan tâm kẻ mình tấn công là bạn hay là địch, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt là sẽ đuổi giết không lưu tình, cho tới khi giết chết tất cả hay cạn sức thì mới chịu dừng lại. Đã từng có người trong lúc nằm mơ đã rơi vào trạng thái điên loạn, giết sạch cả nhà, sau khi không còn người nào để giết nữa hắn bắt đầu phá hoại tất cả mọi thứ trong nhà, cho đến khi cạn sức, mệt quá mà chết. Chuyện này đã từng khiến cho cả thế giới chấn động một hồi, được coi là một kỳ án. Rất nhiều nhà tâm lý học cũng vì vụ án này mà bắt đầu sinh ra hứng thú với trạng thái điên loạn này.
“Bây giờ làm thế nào?” Lãnh Dạ nhìn căn phòng bừa bộn mà không kìm nổi gượng cười. Sức phá hoại của người có dị năng thật là ghê gớm, không cần dùng đến đao thương mà cũng có thể giúp bạn dỡ cả căn phòng.
Mười Một suy nghĩ một chút, sau đó liền vỗ vỗ vào Thiết Tướng đã hôn mê, nói: “Đem bọn họ đi.”
“Đem đi ư?” Hỏa Điểu không khỏi tỏ vẻ khó khăn. Giữa hắn và Thiết Tướng với Mân Côi chẳng có quan hệ gì, hai người này sống hay chết cũng không liên quan tới hắn. Huống chi tình hình của ba người đã là ốc không mang nổi mình ốc rồi, còn có thể mang theo hai người đang hôn mê ư? Thế này có còn để cho người ta sống nữa không?
Lãnh Dạ thì không nói gì, trực tiếp dùng hành động biểu thị ủng hộ Mười Một, bước tới vác Thiết Tướng lên vai. Sau khi suy nghĩ một chút lại đem đến giao cho Hỏa Điểu, còn bản thân thì chạy tới ôm Mân Côi. Nói gì thì nói, ôm gái cũng sướng hơn ôm trai nhiều.
Thực ra Mười Một cũng biết lúc này mang theo Thiết Tướng và Mân Côi không có khả năng chiến đấu là một hành động không sáng suốt, nhưng y muốn tính về lâu về dài. Mười Một không hề quan tâm đến sự sống chết của Thiết Tướng và Mân Côi, hắn chỉ để ý tới lợi ích. Mạo hiểm mang hai người này ra ngoài, cùng với việc bỏ lại họ để tăng cao tỷ lệ sinh tồn của ba người mình, sau khi so sánh Mười Một đã lựa chọn mang người đi. Tuy bọn họ cũng có thể làm xong việc rồi quay trở lại cứu người, nhưng bây giờ mạo hiểm và xong việc rồi mới cứu, ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Lãnh Dạ thì không nghĩ nhiều như thế, hắn là một người rất suy nghĩ cho tổ quốc. Ngay từ việc hắn vì nước mà tham gia vào thế giới ngầm, sống trong súng đạn bao nhiêu năm như thế mà không có gì oán trách, có thể thấy được vị trí của tổ quốc trong lòng hắn cao đến thế nào. Đối mặt với hai thành viên của Long Hồn, cơ quan quan trọng nhất đối với Long Quốc, cho dù Mười Một nói muốn bỏ lại bọn họ, e rằng Lãnh Dạ hắn cũng sẽ nghĩ cách khuyên ngăn Mười Một. Giờ đây chính Mười Một đã đồng ý như vậy thì tất nhiên là càng tốt, cho nên Lãnh Dạ đương nhiên không có dị nghị gì.
Lãnh Dạ đi tới phía trước Mân Côi, nhẹ nhàng gạt đi những mảnh kim loại và thủy tinh vỡ dính đầy phía trên, nhân cơ hội ấy thưởng thức phong thái của vị mỹ nữ có gai này. Thân thể Mân Côi quả thực là rất tuyệt, nếu mặc loại quần áo bó sát, thân thể ấy chắc chắn sẽ khiến cho nam nhân nào cũng khó kìm nổi lòng.
Lãnh Dạ vừa thưởng thức cảnh đẹp này với tư tưởng bẩn thịu, vừa vô cùng cẩn thận khẽ gạt những mảnh thủy tinh và kim loại vụn trên thân thể Mân Côi.
Đúng vào lúc này, trong lỗ mũi Mân Côi đột nhiên phát ra một tiếng thở nhẹ nhàng, ngay sau đó mí mắt nàng khẽ chớp chớp. Đã có kinh nghiệm nên lúc này Lãnh Dạ lập tức nhảy sang một bên cảnh giác, chỉ sợ Mân Côi cũng đột nhiên cho mình một quyền. Hắn không có thân thủ nhạy bén như Mười Một, đối mắt với Long Hồn, hắn vẫn còn có một khoảng cách.
“Mẹ kiếp! Còn nữa sao?” Hỏa Điểu cũng giật nảy mình, nhất thời có vẻ như muốn chạy đi, hoặc có thể nói là rút lui chiến lược. Đối mặt với quái vật có thể khống chế kim loại này, hắn đánh cũng không đánh được, giết cũng không giết được, không chạy thì còn biết làm gì cơ chư?
Cặp mắt Mân Côi từ từ mở ra, bên trong cũng hằn đầy những tia máu, nhưng lại không có vẻ phẫn nộ và lạnh lùng như Thiết Tướng, bên trong ấy chỉ toàn là sự mơ màng.
Mười Một áp sát tới, khẽ gọi: “Mân Côi.”
Đôi mắt Mân Côi đảo qua đảo lại một chút, cuối cùng dừng lại trên mặt Mười Một. Đầu tiên là vẻ mơ màng, sau đó hồi phục lại chút thần phái, khẽ thì thào một tiếng: “Băng…” Ngay sau đó lại ngoẹo đầu sang, ngất đi.
Lãnh Dạ vỗ vỗ ngực nói: “May quá, ta còn cho rằng lại chuẩn bị nổi bão nữa cơ. Ài, sao nàng ta nhớ được ngươi còn Thiết Tướng thì không nhỉ?”
Mười Một lặng lẽ lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi thôi.”
“Ừm.” Lãnh Dạ vội vã bế Mân Côi không có sức uy hiếp lên, nhẹ nhàng theo sau lưng Mười Một đi ra ngoài.
Vừa tới cửa, Lãnh Dạ lại nhìn về phía mấy căn phòng nhỏ bên ngoài, đột nhiên hỏi: “Bọn Hầu Tử liệu có ở trong đó không nhỉ?”
“Đi xem xem.” Mười Một không dị nghị chút nào, quay đầu lại đi về hướng mấy căn phòng đó.
Hỏa Điểu thì lại tỏ ra buồn bực, cứu hai người đã là cực hạn rồi, nếu lại lòi ra hai người nữa, dứt khoát không cần cứu nữa, có mà ở lại chờ người khác cứu còn hơn.
Mở cửa căn phòng đá đầu tiên, lập tức có một mùi thối ghê tởm từ bên trong ào ra, Mười Một tiến vào trong đi khắp một vòng, rất nhanh đã đi ra, bên trong ấy không có người, chỉ có một chiếc giường với bãi nước bẩn nồng nặc mùi thối bên trên. Còn có mấy chiếc máy dùng để chữa trị vết thương, cùng với một chiếc giường, trên đó có treo mấy bình nước nho còn chưa mở.
Mở cửa căn phòng thứ hai, cũng hệt như thế, ngoài mấy chiếc mày không biết dùng để làm gì ra thì chẳng có người nào.
Cho đến khi mở cửa căn phòng thứ ba…
“Lạch cạch!” Khóa cửa đã được mở ra, Mười Một vừa đẩy cửa liền lập tức ngửi thấy mùi thối, rất giống căn phòng thứ nhất, nhưng lại có một chút khác biệt.
Gian phòng này tối om, không có chút ánh sáng nào, dựa vào mấy tia sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, Mười Một có thể nhìn thấy nơi góc tường có một người.
Người đó dường như đang ngồi xồm, lại cũng có vẻ như đang ngồi. Thân thể hắn ẩn trong bóng tối, nếu không phát giác thấy tiếng hô hấp yếu ớt kia, sợ rằng nhất thời Mười Một cũng chẳng chú ý đến góc đó.
Có thể là vì nghe thấy tiếng mửa cửa, người đang ở góc tường ấy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng sắc mặt Mười Một lại đột nhiên biến đổi.
Hết chương!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK