Cuộc đời con người được ghép lại thành từ vô số mảnh vụn hồi ức. Từ khi còn bé thơ cho tới lúc trưởng thành, con người phải bỏ ra quá nửa thời gian để tạo ra hồi ức. Còn đến khi già, thứ còn lại cũng chỉ là những hồi ức ấy mà thôi.
Thường có câu, con người khi già rồi, cuộc sống chỉ gói gọn trong những hồi ức xưa cũ mà thôi. Phùng Đán Toàn cũng vậy, dù ông ta đã từng hô mưa gọi gió thế nào, dù ông ta đã từng là một truyền kỳ trên sát thủ bảng, từng là một Ảnh Tử Thích Khách khiến người ta nghe đến là kinh hãi. Nhưng theo thời gian, những thứ vinh quang phù phiếm ấy cùng với rất nhiều thứ khác đều trở thành hồi ức.
Thứ ông ta còn lại bây giờ cũng chỉ có hồi ức mà thôi.
Trong một gian phòng nhỏ, đèn đuốc tối om, Phùng Đán Toàn ngồi trước chiếc gương to bằng lòng bàn tay, nhìn khuôn mặt già nua của mình hiện ra bên trong đó.
Khuôn mặt này đã hơn sáu mươi tuổi, lớp da nhăn nheo đầy nếp nhăn. Vết sẹo nơi trán đã bị những nếp nhăn che mờ, chẳng còn vết tích gì nữa. Ngay cả khi nhìn khuôn mặt này cũng chẳng thể tìm nổi bóng dáng của Phùng Đán Toàn đâu. Bởi lẽ, đây là một khuôn mặt đã được dịch dung mất rồi.
Lúc này, hai mắt Phùng Đán Toàn tuy đang nhìn vào gương, nhưng tâm tư thì đã quay trở lại bốn mươi năm trước…
“Đợi anh, anh sẽ kiếm rất nhiều tiền rồi trở về cưới em.” Bốn mươi năm trước, Phùng Đán Toàn đang độ thanh niên, ông ta nhìn thiếu nữ trước mắt, nói một cách kiên định.
Thiếu nữ này chính là Lý Tú Châu, là tình yêu duy nhất của ông ta trong kiếp này. Lý Tú Châu hồi trẻ rất giống Dương Tư Vũ, dù là về dung mạo hay khí chất đều có mấy phần tương tự. Có điều, bà còn hơn Dương Tư Vũ ở một chút khí chất khuê nữ nhà giàu.
Tuy thần sắc Lý Tú Châu có chút lưu luyến không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười gật đầu với Phùng Đán Toàn, dịu dàng nói: “Em sẽ đợi anh. Dù là bao lâu, em đều sẽ đợi anh trở về.”
Cái ôm cuối cùng ấy, hai người ôm nhau rất chặt, như dính vào nhau, không ai nói gì.
Hôm ấy, trời đang mưa phùn nhè nhẹ…
Ngày thứ hai ông ta đã đi, không đến nói lời từ biệt với người yêu. Còn bà, cũng không đi tiễn. Bởi vì họ đều biết, nếu mình lại gặp nhau nữa, chỉ e sẽ càng thêm lưu luyến. Nhưng Phùng Đán Toàn không hề biết rằng, ngày hôm đó tại bến tàu Độ Luân, Lý Tú Châu vẫn không kìm nổi mà đi tới. Bà nấp trong đám người, gạt lệ nhìn theo bóng dáng ông lên tàu đi xa.
Dưới sự sắp xếp của phụ thân Lý Tú Châu, Phùng Đán Toàn cuối cùng đã rời khỏi quốc gia mà mình lớn lên từ nhỏ, cũng bắt đầu phải rời xa người yêu duy nhất trong cuộc đời mình. Tuy trong lòng ông rất lưu luyến, nhưng vì hạnh phúc của bản thân và Lý Tú Châu trong tương lai, ông vẫn kiên định bước lên con đường này.
Nhưng lúc đó ông không hề biết, bản thân đã đi lên một con đường không có lối về.
Trong ba năm xuất ngoại, Phùng Đán Toàn đã lưu lạc tới mấy quốc gia phương Tây, làm rất nhiều công việc thấp kém. Ông từng làm công nhân đào than, người quét rác, rửa bát, rửa nhà vệ sinh… Chỉ cần có thể kiếm được tiền, dù chỉ là một chút ông cũng đều làm hết. Mỗi ngày nhịn ăn nhịn tiêu, cắn mấy chiếc bánh khô lạnh ngắt, ngủ trên đường. Cứ như vậy, sau gần ba năm tích lũy, số tiền mà ông tằn tiện cũng chỉ đủ mua một chiếc vé tàu về nước. Mắt thấy kỳ hạn ba năm càng ngày càng gần, Phùng Đán Toàn không khỏi vô cùng lo lắng.
Cho đến một ngày, ông ta vô ý cứu được một người Long Quốc tên là A Hoa, từ đây số phận Phùng Đán Toàn đã thay đổi hoàn toàn.
Tên đầy đủ của A Hoa là gì, Phùng Đán Toàn không hề biết, trước nay ông ta chỉ gọi người đó là A Hoa. Bản lĩnh duy nhất của A Hoa là cái đầu tinh minh, hắn ta sinh ra trong gia đình sách vở nên từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách, mấy thứ như Binh pháp Tôn Tử, Tam thập lục kế, Tư chất thông giám, Hậu hắc học, toàn bộ hắn đều có thể đọc thuộc lòng như cháo chảy. Nếu sinh ra ở thời buổi này, ít nhiều gì hắn cũng có thể trở thành một tiểu thần động, nhưng đáng tiếc thời đại của hắn lại không thế, năm hắn mười bốn tuổi, nhà hắn đã bị coi như địa chủ và bị tịch thu gia sản. Cha mẹ và anh em A Hoa đều bị bắt, chỉ có một mình hắn trốn được, sau khi trốn tránh một quãng thời gian, rồi biết cha mẹ mình bị người ta dùng đá đập chết, người thiếu niên mười bốn tuổi ấy đã gạt nước mắt rời quê hương, sống đời phiêu lãng. Một năm sau, hắn lưu vong đến dị quốc tha hương, rồi vượt biên đến Ưng Quốc.
Một thiếu niên mười lăm tuổi, một mình sinh hoạt nơi dị quốc, cuộc sống quả thực rất gian khổ, đặc biệt đó lại là thời loạn, không quyền không thế thì người chẳng bằng chó.
Trải qua rất nhiều dày vò và kích thích của cuộc sống, A Hoa dần sinh ra khát vọng cực lớn với tiền bạc và quyền lực. Qua sự tiến cử của một người Long Quốc khác cũng lưu lạc đến nơi đây, hắn gia nhập vào một băng đảng xã hội đen ở Ưng Quốc, dựa vào cái đầu thông minh của mình mà bày mưu tính kế, giúp lão đại ở đó chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã gây dựng được một cơ nghiệp không nhỏ. Bấy giờ thân phận của lão đại đó ở Ưng Quốc không hề thấp, mà A Hoa thân là cẩu đầu quân sư tất nhiên cũng được trọng dụng. Nhưng cũng chính vì thế mà A Hoa đã đắc tội với rất nhiều người, bị kẻ thù truy đuổi khắp nơi.
Hôm ấy A Hoa lại bị một đám lưu manh truy sát, trên đường vừa khéo lại gặp được Phùng Đán Toàn, ông ta thấy A Hoa cũng là người Long Quốc như mình nên đã ra tay giúp đỡ, chỉ dựa vào hai nắm đấm mà đánh gục toàn bộ đám lưu manh đuổi theo kia. A Hoa thấy ông ta thân thủ phi phàm, lại cũng là người Long Quốc, thế là bèn để ông ta làm việc bên người mình, đồng thời giúp đỡ cho rất nhiều.
Nhưng Phùng Đán Toàn chẳng hề thỏa mãn với hiện trạng, ông rất cần một khoản tiền lớn để về nước cứu Lý Tú Châu.
Sau khi biết chuyện của Phùng Đán Toàn, A Hoa bèn giúp ông ta bày mưu vạch kế: “Nếu anh muốn kiếm được tiền trong thời gian ngắn nhất, chi bằng đi đánh hắc quyền.”
Câu này của A Hoa đã khiến cuộc đời Phùng Đán Toàn hoàn toàn thay đổi. Vì tiền nên ông ta vui vẻ đồng ý, dưới sự tiến cử của A Hoa đã đi đánh hắc quyền.
Nghĩ đến đó, Phùng Đán Toàn thoáng cười nhăn nhó, ông ta còn nhớ rõ tình hình khi mình lên lôi đài lần đầu tiên là như thế nào.
Đó là lần đầu tiên ông ta lên lôi đài, người phía dưới vô cùng đông đảo. Những kẻ này điên cuồng gào thét, vô cùng hỗn loạn. Đối thủ của Phùng Đán Toàn là một người da đen rất lực lưỡng, nhìn thấy thân hình gầy yếu của ông, hắn ta cười châm chọc: “Lại là một con lợn Long Quốc đến chịu chết.”
Nếu đổi lại là lúc ở trong nước, Phùng Đán Toàn căn bản chẳng thèm để một câu như thế này vào lòng, trong tim ông chưa hề có khái niệm quốc gia bao giờ. Nhưng sau khi sống ở nước ngoài được hơn hai năm, nỗi nhớ nhung Lý Tú Châu ở quê nhà càng ngày càng sâu đậm, đặc biệt là sau hơn hai năm mà vẫn chẳng kiếm được tiền, ông càng lúc càng sốt ruột, thế nên câu nói ấy đã trở thành một sự kích thích rất lớn.
Một quyền! Chỉ cần một quyền Phùng Đán Toàn đã đấm trúng vùng tim của đối thủ, đánh gục gã da đen đó. Nếu không phải cuối cùng ông còn nương tay, đối phương rất có thể đã sớm ngỏm rồi.
Khi ấy, cả đấu trường đều trở nên vô cùng tĩnh lặng, tất cả đều kinh hãi. Sau khi lặng yên chừng hơn mười giây, tiếng hò reo gầm rú kinh thiên động địa chợt vang ầm lên dữ dội!
Phùng Đán Toàn giống như một vị anh hùng khải hoàn trở về, được mấy người A Hoa vây quanh chặt chẽ mà rời khỏi đó. Lần chiến đấu đầu tiên đó của ông kết thúc như một vở kịch đẹp đẽ, nhưng trận chiến thứ hai sau đó thì ông không còn được may mắn như vậy nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK