Đây là bệnh viện. Mười Một vừa tỉnh lại đã ngửi được ngay thứ mùi độc đáo của bệnh viện. Hắn mở mắt ra, quả nhiên trước mắt hắn là một màu trắng toát. Tường màu trắng, giường màu trắng, thứ duy nhất có thể đem lại sự ấm áp cho gian phòng chính là mấy bó hoa tươi ở trên bàn.
Mười Một khẽ nghiêng đầu, thấy một cô gái mặc quần áo bệnh nhân đang an tĩnh gục xuống mép giường hắn ngủ. Mái tóc dài óng mượt che khuất khuôn mặt nàng nhưng Mười Một vẫn nhận ra ngay cô gái này chính là Âu Dương Nguyệt Nhi. Nàng có thể ngủ gục bên giường mình thì có lẽ thân thể cũng không bị tổn thương gì, Mười Một không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mười Một nằm yên ở trên giường, cảm nhận trạng thái thân thể của mình. Cả người hắn vô cùng yếu ớt, trong cơ thể cũng trở nên trống không, chỉ có thể cảm nhận được một năng lượng rất yếu ớt. Với tình huống hiện tại thì muốn đi lại cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn vận động mạnh thì phải chờ một thời gian nữa.
Xem ra lần bị thương này còn nghiêm trọng hơn cả lần trước. Lần trước chỉ mất một đêm hắn đã đỡ được bảy tám phần, còn lần này hắn đã hôn mê không biết bao lâu rồi mà đến bây giờ vẫn chưa thể khỏi hoàn toàn.
Mười Một không hề biết rằng hắn đã phải đi dạo dưới lưỡi hái của tử thần, có điều với tính tình của hắn thì nếu biết hắn cũng chẳng để tâm. Đời này lưỡi hái tử thần lởn vởn trên đầu hắn cũng nhiều rồi, thêm một lần nữa có là gì?
Mười Một đưa tay lên giật mấy cái ống cắm ở trên người mình ra. Có lẽ động tác của hắn quá mạnh nên đã làm Âu Dương Nguyệt Nhi tỉnh giấc. Nàng dường như nhận ra thứ gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khi khuôn mặt quen thuộc đến cả trong mơ cũng xuất hiện rơi vào ánh mắt nàng, cô gái có vẻ khá mệt mỏi này lập tức ngây người.
Mười Một rút kim truyền dịch trên cánh tay ra, liếc nhìn nàng nhưng không nói gì.
Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ bị ngây người vì việc Mười Một tỉnh lại trong chốc lát, say đó niềm vui lập tức tràn ngập trên khuôn mặt nàng. Bỗng nhiên nàng nhào vào người Mười Một, ôm hắn thật chặt, vùi sâu mặt vào lồng ngực của hắn.
Mười Một khẽ nhíu mày, lãnh đạm nói: "Tránh ra, ngươi cản trở ta."
Hắn không thấy được khuôn mặt của Âu Dương Nguyệt Nhi. Nàng lắc đầu quầy quậy, vẫn ôm chặt lấy hắn, đôi vai nàng run run, hiển nhiên là mừng đến phát khóc khi Mười Một tỉnh lại.
Kể từ khi bác sĩ nói cho nàng biết rất có thể vì cứu nàng mà Mười Một sẽ trở thành người thực vật, suốt bốn ngày nay nàng không dám nhắm mắt, mỗi ngày đều cảm thấy tự trách và đau lòng. Sức khỏe vừa mới khá lên một chút thì nàng liền mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, khăng khăng muốn đích thân chăm sóc cho Mười Một. Ngay cả Âu Dương Bác cũng không nói gì về việc này mà chỉ khẽ thở dài.
Trong bốn ngày này, nàng đã chảy biết bao nước mắt, không ngừng cầu xin Thượng đế, chỉ cần Mười Một tỉnh lại thì nàng có chết cũng cam lòng.
Có lẽ lòng thành của nàng cuối cùng đã làm cho Thượng đế cảm động, trước sự chờ đợi và cầu nguyện của Nguyệt Nhi, Mười Một thực sự đã tỉnh lại.
Âu Dương Nguyệt Nhi ôm chặt Mười Một, chưa bao giờ nàng thấy hạnh phúc và vui vẻ như lúc này, hiện giờ nàng chỉ muốn thời gian ngừng mãi ở khoảnh khắc này, không bao giờ trôi nữa.
Nước mắt ấm áp thấm đẫm chiếc chăn mà Mười Một đang đắp, dù cách một lớp chăn Mười Một cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ đó. Hắn vươn tay, muốn đẩy Âu Dương Nguyệt Nhi ra, nhưng khi bàn tay hắn sắp chạm vào vai nàng thì bỗng nhiên lại dừng lại. Cuối cùng cánh tay hắn không đặt lên vai Âu Dương Nguyệt Nhi mà chậm rãi rụt lại.
Phòng bệnh trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng nức nở bé đến mức không thể nghe thấy của Âu Dương Nguyệt Nhi.
"Xin lỗi." Không biết Âu Dương Nguyệt Nhi đã khóc bao lâu, nàng vẫn chôn mặt trong ngực Mười Một, lẩm bẩm một câu.
Nàng không cần giải thích gì Mười Một cũng hiểu tại sao nàng lại nói xin lỗi. Khi trước ở sa mạc, hắn đã từng nói ghét nhất đám phụ nữ gặp chuyện thì chỉ biết khóc sướt mướt mà không có chút tỉnh táo nào.
Câu nói mà hắn thuận miệng nói ra được Âu Dương Nguyệt Nhi khắc ghi trong lòng đến tận bây giờ. Nàng luôn luôn ghi nhớ những lời này, vậy nên cho dù gặp phải khó khăn gì, cho dù gặp phải nguy hiểm gì, nàng vẫn luôn tự nhủ: Mười Một không thích những phụ nữ chỉ biết khóc.
Vậy nên, từ đó về sau, nàng rất ít khi khóc . Dù nàng gặp phải khó khăn, phải chịu ủy khuất, nàng cũng không muốn mềm yếu trước mặt Mười Một.
Nhưng khi Mười Một tỉnh lại nàng vẫn không nhịn được bật khóc. Mặc dù nàng đã cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn trào ra, có muốn ngăn lại cũng không được.
Vậy nên nàng mới nói xin lỗi, xin lỗi vì đã khóc trước mặt Mười Một.
"Ta đã hôn mê bao lâu?" Mười Một mở miệng hỏi.
"Sáu ngày ." Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn vùi mặt trong chăn, nức nở nói: "Em rất sợ anh không bao giờ tỉnh lại. Rất sợ..."
"Ngươi không sao chứ?"
Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu.
Mười Một khẽ nhíu mày, nói: "Ta muốn đi vệ sinh."
Lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi mới ngẩng đầu lên, nàng lau lau khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói: "Em đỡ anh đi."
"Không cần." Mười Một vén chăn lên, nhổ hai cái ống cuối cùng trên người ra.
Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng ngăn lại, nói: "Anh đừng tự làm, để em gọi bác sĩ." Nhưng nàng vừa mới dứt lời thì hắn đã nhổ cái ống cuối cùng ra.
Thấy Mười Một muốn xuống giường, nàng vội vàng đi vòng qua để đỡ hắn, nhưng Mười Một lại giơ tay ngăn lại, nói: "Không cần."
Âu Dương Nguyệt Nhi không dám ngăn hắn nữa, sợ làm cho hắn không vui, nàng chỉ có thể ủy khuất nhìn Mười Một yếu ớt đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi cửa phòng vệ sinh đóng lại, Âu Dương Nguyệt Nhi mới yếu ớt ngồi sụp xuống giường, bàn tay nàng cảm nhận sự ấp áp từ trong chăn, nước mắt lại lặng lẽ tuôn ra.
Trong phòng rửa tay, Mười Một chống hai tay lên bồn rửa mặt để nâng đỡ sức nặng toàn thân, hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của mình trong gương, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, kiên quyết.
Bảy tháng!
''Mười Một'' trong mộng cảnh không lừa hắn, sau khi tỉnh lại, hắn có thể cảm thấy thân thể mình kém xa lúc trước. Hơn nữa trực giác trong tiềm thức mách bảo hắn, dường như trong cơ thể hắn đã xuất hiện thứ gì đó vô cùng nguy hiểm và nó đang từ từ bộc phát.
Thật sự chỉ còn bảy tháng...
Mười Một mở vòi nước, vục nước lên ướt đẫm khuôn mặt, khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt Mười Một đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường thấy. Có điều giờ đây trong ánh mắt hắn ẩn chứa một thứ quyết tâm vô cùng kiên định.
Nếu chỉ còn lại bảy tháng, vậy thì trong bảy tháng này hắn phải làm hết tất cả để không còn gì phải tiếc nuối.
Mười Một sờ vào máy truyền tin da người trên tai mình, dù thứ này chỉ là sản phẩm không hoàn thiện mà tên điên làm ra nhưng nó vẫn rất vượt trội so với các sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện giờ. Khi các bác sỹ cứu chữa cho hắn cũng không phát hiện ra chiếc máy truyền tin này.
Máy truyền tin vừa bật lên thì giọng nói khàn khàn của Cuồng Triều vang lên, trong giọng nói có chút kinh ngạc: "Sở Nguyên?"
"Ừ." Mười Một đáp.
Cuồng Triều thở phào nhẹ nhõm, sau đó mừng rỡ nói: "Ngươi tỉnh rồi. Âu Dương Bác nói ngươi có thể sẽ bị sống thực vật làm chúng ta lo quá."
"Ta hôn mê bao lâu?"
"Sáu ngày." Cuồng Triều nói: "Hôm đó ngươi bảo Âu Dương Bác sáng hôm sau đến đón Âu Dương Nguyệt Nhi, hắn đợi đến tận trưa vẫn không thấy ngươi đâu bèn liên lạc với ta. Lúc ấy ta không liên lạc được với ngươi, đành phải liên lạc với Văn Vi, nhờ nàng vào xem xét tình hình. À, ngươi giỏi thật, không ngờ ''ăn'' luôn Âu Dương Nguyệt Nhi. May là ta bảo Văn Vi vào trước nếu không thì không biết bao nhiêu người sẽ được chiêm ngưỡng bộ dạng đó của các ngươi."
Mười Một chẳng quan tâm đến việc thân thể mình bị người khác nhìn thấy, người lớn lên trong trại huấn luyện như hắn không biết chữ thẹn là gì. Nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi thì khác, tin rằng nếu có gã đàn ông nào nhìn được cơ thể nàng thì nàng sẽ xấu hổ đến phát khóc. May là Cuồng Triều nhanh trí bảo Văn Vi vào trước thăm dò. Dù cảnh đó làm Văn Vi xấu hổ đến đỏ cả mặt, nhưng ít ra Âu Dương Nguyệt Nhi giữ được sự trong sạch. Văn Vi đỏ bừng cả mặt, giúp và Âu Dương Nguyệt Nhi và Mười Một mặc quần áo, sau đó Âu Dương Bác tự mình ôm Âu Dương Nguyệt Nhi ra, lúc đấy sắc mặt Âu Dương Bác xanh mét. Đến tận khi đưa hai người đến bệnh viện, bác sĩ nói trong máu Âu Dương Nguyệt Nhi có một thứ thuốc kích dục tên là Nhã Mã Tốn Tình Cô sắc mặt hắn mới hơi dịu xuống, không còn đáng sợ như trước.
Tình huống của Mười Một lúc đó không tốt, rất không tốt. Khi Văn Vi phát hiện ra hắn thì hắn đã ngừng thở, tim cũng ngừng đập. Nhưng Văn Vi không nhận ra điều đó, nàng vội vàng mặc quần áo cho hai người sau đó chạy ra gọi Âu Dương Bác vào. Âu Dương Bác tự mình đi vào thì mới phát hiện ra hắn đã tắt thở. Âu Dương Bác dùng xe của mình đưa họ đi bệnh viện, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ, bác sĩ thấy tình trạng của Mười Một cũng lắc đầu nói không thể cứu nổi. Nhưng Âu Dương Bác cứ kiên quyết yêu cầu nên bọn họ cũng đành thử cứu hắn. Nhưng không ai ngờ người đáng ra đã chết như Mười Một lại vẫn có thể cứu được, ngay cả các bác sỹ cũng không hiểu sao lại như vậy, cuối cùng chỉ có thể cho đó là kỳ tích. Nhưng các bác sỹ chẩn đoán não Mười Một đã thiếu không khí quá lâu, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại . Không ngờ mới qua mấy ngày mà Mười Một đã tỉnh lại. Nếu không phải họ e ngại Âu Dương Bác thì e rằng họ sẽ mổ xẻ Mười Một ra để nghiên cứu cũng nên. Có điều bọn họ không có cơ hội làm vậy, bởi vì Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi mới được đưa đến bệnh việc của Văn Cường được một lát thì đã có một đội quân y đến đảm nhiệm việc cứu chữa hai người.
Âu Dương Bác không yên tâm về trình độ của những bác sỹ trong bệnh viện nên mới phái quân y đến, các bác sỹ trong bệnh viện cũng không dám nói gì nhiều, chỉ vội vàng làm việc. Cũng chịu thôi, ai bảo người ta quyền cao chức trọng chứ. Nhưng Âu Dương Bác biết nhóm quân y này cũng không phải là người của hắn mà là người của Long Hồn. Thiên Hành không muốn bất kỳ tài liệu nào về cơ thể của Mười Một bị lộ ra, đồng thời hắn cũng muốn mượn việc này để quan sát rốt cuộc hai tư cặp nhiễm sắc thể của Mười Một rốt cuộc mạnh mẽ đến đâu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK