Phùng Đán Toàn chỉ vào Lý Tú Châu, lớn tiếng chất vấn: “Nàng có chỗ nào không giữ đạo làm vợ?”
Một tên trưởng lão hơn sáu mươi tuổi cười lạnh nói: “Trong bụng ngươi tự rõ.”
“Ngươi đánh rắm!”
“Ngươi…” Tên trưởng lão đó đỏ bừng mặt chỉ vào Phùng Đán Toàn, nhưng khi nhìn đôi mắt tràn ngập sát khí của ông, những lời phía sau hắn không làm sao nói ra được.
Phùng Đán Toàn cười lạnh hai tiếng, nói: “Có gian díu với ta sao? Ta nhổ vào!”
Ông nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất, tức giận mắng: “Cái đám lão bất tử các ngươi đều bị phân chó che mờ hết mắt rồi sao? Nếu nàng có gì với ta, liệu có còn vào Dương gia các ngươi không? Tú Châu cũng chẳng tham gì mấy đồng bạc rách của các ngươi! Dương gia các ngươi có là cái thứ gì!”
Không đợi người khác phản bác, ông lại chỉ vào Dương tam thiếu gia đang run rẩy, quát lên: “Ngươi tự nói xem! Tấm thân thanh bạch của Tú Châu có phải bị ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi đoạt lấy không?”
Dương tam thiếu gia há miệng ra, nhưng lại không dám nói gì.
“Đủ rồi!” Lão tộc trưởng tức giận quát lên: “Phùng Đán Toàn! Chúng ta kính phục một thân công phu của ngươi nên mới nói chuyện khách khí, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tưởng rằng Dương gia ta sợ ngươi chắc!”
Phùng Đán Toàn cười lạnh hai tiếng. Lý Tú Châu đang ngồi trong góc, mặt đầy nước mắt, nhìn ông lắc đầu, ý bảo ông đừng nói tiếp nữa.
Lão tộc trưởng thấy động tác này của Lý Tú Châu, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, hừ lạnh nói: “Đồ chó chết ăn cây táo rào cây sung.”
Phùng Đán Toàn vốn nể mặt Lý Tú Châu nên không muốn tranh cãi nữa, nhưng câu nói này của lão tộc trưởng đã đụng vào nỗi đau sâu nhất trong lòng ông. Ông bước lên một bước, đôi mắt bừng sáng nhìn chằm chằm vào lão tộc trưởng, miệng nói gằn từng chữ qua kẽ răng: “Thằng chó già, có giỏi mày nói lại lần nữa xem nào!”
Cơ thịt bên mắt lão tộc trưởng co giật mấy cái, thằng chó giá? Từ khi lão sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có kẻ dám chửi lão như thế. Câu này đã khiến lão hoàn toàn nổi giận, một quyền đấm thẳng xuống chiếc bàn hồng mộc, cơn giận ào lên, lão quát: “Bắt lấy!”
Đám đệ tử đang vây quanh Phùng Đán Toàn tức thì nhào lên. Nhưng Phùng Đán Toàn còn nhanh hơn, khi nắm đấm của lão tộc trưởng còn chưa đấm xuống bàn, ông đã như một con sói đói nhào vào giữa bầy dê.
Xuyên Lưu lướt qua, máu văng tung tóe, nhẹ nhàng lấy đi hai tính mạng. Bước chân Phùng Đán Toàn không dừng lại, lập tức luồn qua giữa hai thi thể còn chưa ngã xuống, đồng thời vung ra hai đao, lập tức lấy đi hai sinh mạng nữa. Mà lúc này, câu “bắt lấy” của lão tộc trưởng mới vừa vẳng ra.
Ngay sau đó, bất luật là lão tộc trưởng hay là đám trưởng lão đang tràn đầy tự tin ở bên cạnh theo dõi cuộc chiến đều nhìn thấy cảnh mà cả đời chúng đều khó mà quên được.
Phùng Đán Toàn như một con bướm lượn giữa vườn hoa, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, không ngừng xuyên qua giữa đám người, chẳng có một ai ngăn nổi bước chân ông dù chỉ trong giây lát. Mà điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là thanh đao của Phùng Đán Toàn, từ đầu tới cuối chưa có ai có thể nhìn rõ bộ dạng thanh đao trong tay ông thế nào, chỉ mơ hồ nhận ra đó là một mảnh sáng trắng, mang theo tia máu đỏ tươi, sau đó ánh sáng trắng lại biến mất trong tầm mắt bọn họ. Khi nó tiếp tục xuất hiện, đồng nghĩa rằng lại có một sinh mệnh nữa bị gọi đi.
Nhanh quá! Lần đầu tiên lão tộc trưởng nhìn thấy có người dùng đao nhanh đến mức như thế này, tốc độ xuất đao và thu đao không ngờ còn không tới nửa của nửa giây, khi còn chưa nhìn rõ thanh đao nó tròn méo ra sao thì người đã chết rồi.
Một loạt tiếng kêu gào thảm thiết khiến lão tộc trưởng tỉnh ra, lão phát hiện sau lưng mình không ngờ đã lạnh ngắt. Vốn lão còn tràn ngập tự tin cho rằng bao nhiêu người thế kia đủ để giữ Phùng Đán Toàn lại. Nhưng giờ lão phát hiện mình đã sai, hơn nữa còn sai rất ghê gớm.
Nhìn động tác của Phùng Đán Toàn càng lúc càng nhanh, mà đám đệ tử thì càng ngày càng ít, cơ thịt trên mặt lão tộc trưởng co giật từng hồi. Lão biết hôm nay ở đây đã không còn ai có thể giữ Phùng Đán Toàn lại, dù đám già cóc đế bọn lão đích thân ra tay thì kết quả cũng vẫn là như thế kia.
Ánh mắt nhìn lướt qua đám trưởng lão phía dưới, lão tộc trưởng phát hiện sắc mặt bọn họ đều khó coi đến đáng sợ.
Trong cuộc chiến đang xảy ra, Phùng Đán Toàn như con sói đói lọt vào giữa bầy dê, còn đám đệ tử Dương gia kia thường ngày chỉ biết luyện chút võ công căn bản không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, lúc này hệt như những con dê non không có sức phản kháng. Dưới nanh vuốt hung ác của con sói, dê non dù có cường tráng đến đâu đi chăng nữa chỉ cũng chỉ có thể kinh hoàng né tránh mà thôi. Đám gà mờ chưa từng thấy máu này vừa tiếp xúc với đao của Phùng Đán Toàn thì đã run bắn rồi, lúc ấy bọn họ đã chẳng còn nghĩ gì đến việc chấp hành mệnh lệnh của tộc trưởng, mà chỉ nghĩ xem làm thế nào mới có thể sống sót ra khỏi gian đại sảnh ngập tràn máu tanh này.
Loạn rồi, loạn hết rồi!
Đám đệ tử Dương gia kia thường ngày khi luyện võ đều rất có bài bản, hôm nay gặp phải một nhân vật như Phùng Đán Toàn liền lập tức bị đánh cho rối loạn, cả đám người chỉ biết kêu gào, cố gắng hết sức tránh xa khỏi ông. Tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng hét chói tai, tiếng rên rỉ, rồi lại hòa cùng với máu tươi đầy đấy. Phùng Đán Toàn như sứ giả bắt hồn ở dưới chín tầng địa ngục, lạnh lùng, tàn khốc, chẳng hề có chút nương tay, lấy đi từng sinh mạng.
Một cuộc chiến đấu không có gì phải đắn đo, hoàn toàn là vũ đài cho Phùng Đán Toàn độc diễn.
“Dừng tay!” Lão tộc trưởng hét lớn một tiếng, nhưng Phùng Đán Toàn vẫn chẳng coi đó là gì, vẫn tiếp tục điên cuồng giết chóc. Mỗi một đao là lại kéo theo một sinh mạng, sau nháy mắt đã có thêm vài thi thể chết không nhắm mắt.
Lão tộc trưởng mặt mũi tím tái nhưng lại không có sức ngăn cản, đột nhiên lão nhìn thấy Lý Tú Châu vẫn còn nằm ngã trên đây, vẻ mặt kinh hãi đến tuyệt vọng nhìn Phùng Đán Toàn. Lão ta cắn răng, nhảy về phía Lý Tú Châu. Tuy lão bị sự tàn nhẫn của Phùng Đán Toàn làm cho kinh sợ, nhưng lão không thể không ra tay, nếu không, để cho Phùng Đán Toàn giết sạch các đệ tử nơi đây, ngày mai vị trí của Dương gia trong Tứ đại gia tộc nhất định sẽ bị thay thế mất.
“Thằng chó già mày dám!” Phùng Đán Toàn lập tức hét lớn một tiếng, một tia sáng màu bạc bay ra từ tay ông, lao thẳng đến lão tộc trưởng đang áp sát Lý Tú Châu.
Lão tộc trưởng cả kinh, không hề do dự chút nào lập tức dừng động tác lại, đồng thời thân thể ngả về phía sau. “Đinh!” Một thanh đao dài chừng bốn mươi phân, rộng bốn phân ghim trên mặt đất ngay trước mặt lão tộc trưởng. Thanh đao cắm sâu vào nền đá, phần thân đao lộ ra ngoài vẫn còn đang khẽ rung lên, phát ra tiếng oong oong. Lão tộc trưởng không khỏi kinh hãi đến đổ mồ hôi lạnh, nếu lão không dứt khoát mà còn cố tiến lên, thanh đao này giờ đã đâm xuyên qua thân thể lão rồi. Trước giờ lão chưa từng cảm thấy cái chết lại ở gần mình như thế, sống lưng lão lạnh ngắt, một hơi khí lạnh như xộc thẳng vào đầu.
Đúng vào lúc lão tộc trưởng điếng người, Phùng Đán Toàn đã lao lên, đồng thời vung quyền đấm thẳng tới ngực lão. Một quyền này cuối cùng đã khiến lão tộc trưởng biến sắc, vừa rồi lão ở bên ngoài cũng chỉ có thể dùng mắt thường nhìn thấy Phùng Đán Toàn tốc độ nhanh, lưỡi đao tàn nhẫn, lúc này khi thật sự đối mặt với nắm đấm của Phùng Đán Toàn, lão mới thật sự cảm nhận được sự kinh khủng trong đó. Tuy trong tay Phùng Đán Toàn không có đao, nhưng không đao còn hơn có đao! Quyền còn chưa tới, một luồng bá khí dữ dội gần như vô địch đã ập đến khiến lão tộc trưởng sợ run.
Đối mặt với nắm đầm không thể ngăn cản kia, lão tộc trưởng chỉ đành đưa hai tay nên miễn cường chặn lấy. “Bình” một tiếng vang lên, một quyền của Phùng Đán Toàn đã nện xuống tay lão tộc trưởng, nhưng quyền kình vẫn xuyên qua tay lão mà đi thẳng tới vùng ngực. Lão tộc trưởng rú lên một tiếng, cả người ngã bay về phía sau. Thân thể đè vỡ nát một cái ghế. Sau đó lão giang tay giang chân nằm trên mặt đất, khóe miện rỉ ra một dòng máu tươi, thở dốc, ánh mắt có chút rệu rã. Đôi tay lão còn truyền đến cảm giác tê dại, không thể nhấc lên được.
Kinh hãi, trong mắt tất cả mọi người đều tràn ngập một sự kinh hãi sâu sắc, không ai ngoại lệ.
Lão tộc trưởng tuy không phải là cao thủ mạnh nhất của Dương gia, nhưng tuyệt đối cũng thuộc vào những người đứng đầu, đặc biệt là công lực đã khổ luyện quá nửa đời người thâm sâu khôn lường. Nhưng Phùng Đán Toàn mới được bao nhiêu tuổi? Nhìn bộ dạng kia thì cũng lắm cũng chỉ trên hai mươi không tới ba mươi, cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ thì công lực cũng không thể sánh với lão tộc trưởng được. Nhưng chuyện xảy ra thực tế thì sao? Phùng Đán Toàn không ngờ chỉ dùng một quyền đá đánh bay lão tộc trưởng, còn khiến lão đo đất không bò dậy nổi.
Ánh mắt tất cả mọi người khi nhìn Phùng Đán Toàn đều lộ vẻ khiếp sợ, bởi lẽ người này khiến họ liên tưởng tới tổ chức thần bí nhất của Long Quốc, Long Hồn, tổ chức trong truyền thuyết mà dù là Tứ đại gia tộc cũng chỉ biết ngẩng mặt ngước nhìn.
Không có ai dám nói gì, người của Dương gia tuy tự đại nhưng không hề ngốc, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức biết rõ là sẽ chết mà vẫn nhảy ra. Nhiệt huyết ư, cái thứ này chắc chỉ có trong đầu cái đám người trẻ tuổi u mê mà thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK