Mười Một nói:
- Chuyện như thế này có thể tránh được sao?
- Không thể làm bậy được. Chúng ta còn thiếu việc để làm hay sao? Ta xin ngươi, cho ta thêm chút thời gian. Ta sẽ thu thập một số chứng cứ, sau đó giao lại cho Long Hồn xử lí, hoặc là chúng ta cũng kéo Từ Khiêm xuống nước để hắn cùng Dương gia chó cắn chó đi, có được hay không? Ngươi cũng đừng kích động quá, có chuyện gì cũng muốn giải quyết bằng vũ lực, nên nhớ tới tình cảnh hiện tại của ngươi.
- Hiện tại cái mà chúng ta thiếu nhất chính là thời gian.
Cuồng Triều ngồi day day trán, hắn cũng đang rất đau đầu. Dương gia chết tiệt này … Người nào không chọc lại đi chọc cái tên điên này chứ? Mười Một cũng đúng tiêu chuẩn là một kẻ điên, nếu ai dám chọc vào hắn, chắc chắn sẽ bị hắn điên cuồng đánh trả, thế nhưng lần này cũng quá mức điên cuồng. Một người mà dám nghĩ tới chuyện tiêu diệt cả Cuồng bang? Cuồng Triều càng nghĩ càng không hiểu tên điên này đang định làm gì.
Mười Một nói:
- Ngươi chuyển hết tư liệu về Cuồng bang qua cho ta. Thêm nữa, ngươi liên hệ Long Uy, nói với hắn là ta muốn tìm.
- Hả?
Cuồng Triều rốt cuộc cũng hiểu ra. Đúng vậy. Không phải là bọn hắn còn có một minh hữu sao? Minh hữu là gì? Chính là để lợi dụng khi cần thiết. Có minh hữu mà không lợi dụng không phải là quá lãng phí hay sao.
Huống hồ Cuồng Triều cũng biết, Mười Một làm như vậy cũng chính là muốn cho Dương gia một đòn phủ đầu kiêm lời cảnh cáo, hắn muốn cường ngạnh mà nhắc nhở Dương gia rằng, năm đó hắn có thể diệt Đao hội thì hôm nay hắn cũng có thể diệt Cuồng bang. Năm đó có thể hủy diệt Trần gia, hôm nay cũng có thể hủy diệt Dương gia của các người.
Nếu như Dương gia thực sự còn có chút suy nghĩ, hơn nữa nếu không phải là quá kích động, hẳn bọn họ cũng phải suy nghĩ kỹ một chút. Dù sao vụ việc Trần gia bị diệt sạch không còn một mống cũng rành rành ra đó, Dương gia bây giờ có thể lớn mạnh hơn Trần gia bao nhiêu? Hơn nữa năm đó sau lưng Trần gia còn có Ma Quỷ âm thầm hỗ trợ.
Hơn nữa, hiện tại Mười Một cũng không hề yếu, chí ít bên cạnh hắn còn có Vận Mệnh bộ đội. Chỉ cần hắn cùng Vận Mệnh còn là minh hữu, chỉ cần hắn đối với Vận Mệnh còn chút giá trị để lợi dụng, như vậy Vận Mệnh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi hắn.
Thở dài, Cuồng Triều rốt cuộc cũng bị Mười Một thuyết phục. Hắn cũng rõ ràng chuyện Dương gia cần phải giải quyết xong trong thời gian ngắn nhất, nếu không thì có lần đầu tiên khẳng định sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba. Lần đầu tiên cứu được Nguyễn Thanh Ngữ rõ ràng là may mắn, như vậy lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Vận khí không phải là lần nào cũng may mắn như vậy? Cuồng Triều thật sự không dám tưởng tượng, nếu là lần tới Nguyễn Thanh Ngữ hoặc là Trương Hân Hân, hoặc là Âu Dương Nguyệt Nhi, bất kỳ ai trong số bọn họ bị người ta đụng tới, lúc đó chắc chắn sẽ rất lớn chuyện. Đến lúc đó cho dù là Long Hồn ra tay chỉ sợ cũng không giải quyết được.
Tư liệu về Cuồng bang cũng không khó để tra ra, ở cục Cảnh sát cũng có hồ sơ về bọn chúng. Cuồng Triều cùng nhóm hacker hàng đầu thế giới liên thủ, hệ thống bảo vệ mạng của cục Cảnh sát rất nhanh đã bị phá tan. Sau khi dễ dàng tìm được tư liệu về Cuồng bang, Cuồng Triều liền tổng hợp lại và chuyển qua cho Mười Một.
Ước chừng mười phút sau, Cuồng Triều nói qua tai nghe:
- Đã liên lạc được rồi, ngươi nhận điện thoại luôn chứ?
- Ừm.
Mười Một gật đầu. Trong tai nghe truyền ra một tiếng “Tít” khe khẽ. Sau đó là một hồi âm thanh sột soạt ầm ĩ, một lúc lâu sau thì im lặng.
Mười Một biết đầu dây bên kia đã kết nối được, cũng biết ở bên kia chính là Mười Ba. Chỉ là hai người này tính tình cũng thật quá kì quái, không ai chịu mở miệng nói trước.
Hai phút sau, trong điện thoại vẫn im lặng như trước.
Năm phút sau, không khí vẫn trầm mặc …
Mười phút …
Mãi gần một tiếng đồng hồ sau, Mười Ba rốt cuộc mở miệng nói một từ, nhưng là: “Cúp.”
“A.” Mười Một đáp.
- Có việc gì?
- Muốn mượn ba người của ngươi.
- Những ai?
- Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi, Thiên Táng.
- Được.
Mười Ba không hỏi hắn mượn người để làm gì, rất dễ dàng trực tiếp đáp ứng.
Kế tiếp hai người cũng không nói thêm gì nữa, hơn nữa lại cùng rất ăn ý mà cùng cúp điện thoại.
Mười Ba vừa buông điện thoại, Lục Đạo ngồi ở đối diện lắc nhẹ ly rượu đỏ, cười nói:
- Hắn muốn ra tay.
- Ra tay với ai?
Lục Đạo nhún vai nói:
- Không biết. Có thể là Từ Khiêm, cũng có thể là Vương gia. Bất quá ta cho rằng khả năng này là không lớn. Mười Một vẫn có chút cố kỵ nếu phải ra tay với bọn họ vào thời điểm này. Có khả năng lớn nhất chính là vì vụ bắt cóc cô gái tên Nguyễn Thanh Ngữ kia.
- Là kẻ nào làm việc đó?
Mười Ba vẫn hỏi bằng giọng điệu thờ ơ.
Lục Đạo nhấp chút rượu trong ly, nói:
- Mười Một đã mượn người, rõ ràng hắn đã biết đối phương là ai, hơn nữa thế lực của đối phương rất lớn, lớn đến nỗi một mình hắn không thể đối phó được. Thế nhưng cũng không phải là thế lực quá lớn đến mức làm cho hắn phải cố kỵ, cho nên hắn muốn ra tay để cho đối phương một lời cảnh cáo. Tổng hợp những yếu tố này lại, ta cho rằng có khả năng nhất chính là … Dương gia.
Mười Ba khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Lục Đạo cười nói:
- Không biết Thiên Táng có muốn trả thù ta hay không, lần này chính là cơ hội để hắn trả thù.
Mười Ba nói:
- Hắn có thể cự tuyệt, ta cũng không ép.
Lục Đạo lắc đầu nói:
- Hắn chắn chắn sẽ không cự tuyệt. Huống hồ hắn vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện của Mười Một. Hợp tác với Mười Một lần này xem như là thỏa mãn tâm nguyện của hắn đi. Ha ha. Ái chà, ta quên mất là nha đầu Tuyết Linh Nhi kia hình như rất có thành kiến đối với Mười Một, không biết lần này có thể hết lòng giúp đỡ tên kia hay không.
- Hỏi ý nàng đi.
Lục Đạo thở dài nói:
- Cô bé Tuyết Linh Nhi này xử sự quá thiên về cảm tính. Làm công việc của chúng ta phải biết sống chết là chuyện bình thường, không được phép để tình cảm khống chế mới được.
Mười Ba đáp khẽ một tiếng “Ừm”, liền đứng dậy đi về phòng. Lục Đạo vẫn ngồi lại ở phòng khách, chậm rãi tận hưởng hương vị ly rượu đỏ. Chỉ là trong mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên quang mang, không biết là hắn lại có chủ ý gì. Cuối cùng hắn ngửa đầu uống một ngụm cạn hết ly rượu, vươn đầu lưỡi liếm môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
o0o
Trường cao đẳng Tân Thành, đây là nơi Trương Hân Hân đang theo học. Hàng năm có một bộ phận sĩ tử thi trượt đại học sẽ lựa chọn vào cao đẳng học, chờ hai năm sau thi lại đại học. Trương Hân Hân cũng chính là một trường hợp như vậy, mục tiêu của nàng là Kinh thủ đại học. Đáng tiếc Trương Hân Hân đã không trúng tuyển trong lần thi trước, cho nên nàng không cam lòng, dứt khoát bỏ qua trường mà nàng đã trúng tuyển nguyện vọng hai để theo học tại trường cao đẳng này hai năm. Thực ra thì cũng chỉ là một năm, bởi vì năm ngoái Trương Hân Hân bị thương đã nằm viện một năm rồi.
Giờ tan học buổi chiều, sau khi tiếng chuông vang lên không lâu, từng nhóm sinh viên từ trong trường đi ra cổng.
- Hân Hân.
Một tiếng kêu chói tai vang lên làm cho mọi người không khỏi hướng mắt nhìn qua.
Na Na cùng Lộ Lộ thở hổn hển chạy ra tới cổng trường mới đuổi kịp Trương Hân Hân. Na Na thở hổn hển, nhăn mũi trừng mắt hỏi:
- Sao mà bạn phải chạy thế? Bọn mình càng gọi bạn càng chạy.
Trương Hân Hân thấy không tránh được, gượng cười nói:
- Mình đâu có chạy. Bạn có gọi mình sao? Chắc là do ở đây ồn ào quá, mình không nghe thấy bạn gọi.
- Được rồi.
Na Na khoát khoát tay, nói:
- Mình muốn cùng bạn nói chuyện, được không?
Trương Hân Hân giả vờ kinh ngạc, nói:
- Có chuyện gì à?
Na Na buồn bực nói:
- Tiểu cô nương à. Buổi chiều mình nói với bạn rồi mà, tối nay bạn cùng ra ngoài đi ăn cơm với bọn mình.
- A, không được đâu, mình từ chối.
Lộ Lộ vội vàng ngắt lời nói:
- Bạn đừng như vậy nữa có được không? Lúc chiều bọn mình đã hỏi trước tối nay ba ngươi có về nhà không, bạn đã nói là không mà.
- Cái này …
Trương Hân Hân cười gượng nói:
- Là mình nhớ nhầm, tối nay ba mình có về nhà.
Na Na mặt méo xệch, nói:
- Được rồi, bọn mình cùng về nhà với bạn. Nếu như bạn dám gạt bọn mình, bạn chết chắc.
- Không được! Mình … mình còn phải ôn bài.
Na Na hừ hừ hai tiếng, mắt tỏ vẻ khinh thường, nói:
- Bạn mà ngoan ngoãn thế sao?
Trương Hân Hân thề như đinh đóng cột:
- Mình thật muốn ôn tập mà, lừa bạn làm gì. Năm nay là năm cuối cùng mình được dự thi, lần này mình nhất định phải thi đỗ Kinh thủ đại học mới được.
- Được rồi, không ôn tập một hai ngày thì cũng có sao đâu. Coi như bạn nể mặt bọn mình đi, tối nay ra ngoài ăn với bọn mình một bữa có được không?
Trương Hân Hân thở dài nói:
- Na Na, mấy bạn ngày nào cũng muốn mình ra ngoài ăn cơm là làm khó mình đó.
Na Na buồn bực nói:
- Chỉ tại bạn ngày nào cũng không ra nên bọn mình mới phải làm khó đó.
- Mình xin bạn, mình đối với anh chàng điển trai người lai kia thực sự không có chút hứng thú nào, các bạn hãy buông tha cho mình đi. Mình thực sự phải về nhà ôn tập.
Lộ Lộ nói:
- Được rồi, mình biết bạn là cô nương ngoan ngoãn. Như vậy đi, tối nay bạn ra ngoài ăn với bọn mình một lần. Đây cũng là lần cuối cùng, có được không?
Lúc này đến lượt Trương Hân Hân trợn trừng mắt:
- Mỗi ngày bạn đều nói là lần cuối cùng, thế thì lúc nào mới là lần cuối cùng đây?
Lộ Lộ ra vẻ tội nghiệp, nói như cầu xin:
-Bây giờ mình không gạt bạn nữa, thật sự sẽ là lần cuối cùng, được không?
Trương Hân Hân chu miệng nói:
- Mình không thích. Mình thật sự phải về nhà đọc sách.
Na Na nói:
- Nhưng bọn mình đã đáp ứng với người ta rồi.
- Đó là chuyện của các mấy bạn, mình vẫn không đồng ý.
Na Na cầm lấy cánh tay của Trương Hân Hân mà lắc lắc liên tục, đau khổ cầu xin:
- Hân Hân à, mình xin bạn đó, coi như giúp bọn mình một lần thôi mà.
Trương Hân Hân lại càng hoảng sợ, kêu lên:
- Đừng nói là mấy bạn lại đem mình ra mà cá cược nhé?
Na Na sửng sốt một chút, lập tức nhớ lại lần đầu tiên là phải bịa ra vụ đặt cược tiền với người ta mới lừa gạt được Trương Hân Hân ra ngoài ăn. Bất quá đó chỉ là nàng nói bừa, nếu Trương Hân Hân không nói ra thì nàng đã quên mất từ lâu rồi.
Na Na lập tức tùy cơ ứng biến, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Bạn định lừa gạt ai hả? Bạn cho rằng người ta sẽ ngu ngốc đến mức ngày nào cũng đưa tiền cho mấy bạn sao? Hay là mấy bạn cho rằng có thể lừa gạt người ta dễ dàng như thế?
Na Na trong lòng chửi thầm: “Chính ngươi mới là kẻ dễ bị lừa gạt.” Bất quá những lời này nàng không dám nói ra, chỉ cầm tay Hân Hân lắc lắc, đau khổ nói:
- Không phải lừa gạt gì đâu. Anh chàng đó có rất nhiều tiền, đã đưa trước một ít tiền đặt cọc. Ngày hôm nay nếu bạn không chịu đi cùng thì bọn mình thì bọn mình sẽ phải trả lại tiền, mà tiền thì bọn mình tiêu hết rồi, cho nên lần này bất kể như thế nào bạn cũng phải giúp bọn mình.
Trương Hân Hân nhìn vào bụng nàng, hỏi:
- Thế cái bụng của bạn đã giải quyết hay chưa?
“A?”
Na Na ngẩn người, lúc này mới nhớ lại chuyện nàng đã nói với Trương Hân Hân rằng bản thân nàng đang mang thai, mà kỳ thực trong bụng nàng làm gì có cái thai nào.
- Mình….
Na Na vừa mới mở miệng lập tức ngậm ngay lại. Bởi vì nàng thấy cô giáo của bọn họ đang đi qua chỗ này, chuyện như thế có là giả thì cũng tuyệt đối không dám nói ra trước mặt cô giáo.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK