Mục lục
[Dịch] Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão nhân cũng không vì Mười Một đột ngột ra tay mà tức giận, ngược lại trong mắt còn hiện lên một tia tán thưởng. Lão thật sự tán thưởng thanh niên này. Đủ ngoan độc, đủ quyết đoán, cũng đủ đê tiện cực kỳ, giống hệt như lão thời trẻ.

Nếu năm đó lão không quyết đoán dùng thủ đoạn đê tiện, thừa dịp Thiên Tiêu đang nói chuyện phân thần mà ra tay đánh lén thì Thiên Tiêu có lẽ vẫn còn sống đến tận nay. Dĩ nhiên lúc ấy nếu Thiên Tiêu không bị trọng thương, có lẽ cũng không tĩnh tâm nghe lão kể chuyện xưa. Vậy thì mọi chuyện hôm nay đã phải sửa lại, Đán Đao lão sẽ còn phải ở trong Hổ tổ của Long Hồn, hao phí hết ba mươi năm trời.

Rất nhiều sự việc bé nhỏ không đáng kể, lại có thể thay đổi cả lịch sử.

Tuy lão nhân rất tán thưởng hành động của Mười Một, nhưng ra tay tất nhiên cũng không nhân nhượng. Lão nhanh chóng mang Dương Tử Vũ còn đang mờ mờ mịt mịt kéo ra phía sau, đồng thời đánh một chưởng về phía ngực Mười Một.

Đang ở giữa không trung, Mười Một bỗng cấp tốc xoay người bốc lên. Chưởng lực của lão nhân mới đụng tới chéo áo của hắn đã tan biến hơn phân nửa, cuối cùng đánh lên người hắn chỉ còn một chút khí lực không đáng kể, chỉ đủ gây đau đớn nhưng không tạo ra tổn hại gì to lớn có thể uy hiếp.

Lúc này Trảm Nguyệt trong tay Mười Một lại thay đổi quỹ tích, từ bên cạnh cắt vào cổ họng lão nhân. Một đao này lão nhân dù muốn cũng không kịp tránh, hơn nữa dù muốn tránh cũng không thể làm, vì Dương Tử Vũ đang ở ngay sau lưng lão. Nếu lão né tránh, đao khí của Mười Một vạch ra đủ để gây thương tích cho nàng.

Lão nhân không muốn, mà cũng không thể để cho Tử Vũ bị thương dù chỉ một chút, cho nên lão chỉ có thể chính diện nghênh đón đao thế mang góc độ quỷ dị của Mười Một đang bổ tới.

“Cách!”

Một tiếng đao va chạm trong trẻo vang lên vang lên, như rồng ngâm chấn động lòng người. Tinh thần Mười Một không khỏi run lên, tốc độ lão nhân xuất đao nhanh đến chóng mặt, mắt thường không thể nhận thấy rõ. Xuất đao, chắn đao, thu đao,… động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Mười Một ngay cả đao trong tay lão cũng chưa nhìn rõ, Trảm Nguyệt đã bị chặn đứng, mà đao trong tay lão nhân cũng biến mất không tung tích.

Hai tay vẫn trống trơn như trước, lão nhân đứng đó, dáng vẻ nhàn nhã như chưa từng xuất thủ.

Mười Một lùi lại cách lão hơn hai thước, nhíu mày nhìn vào đôi tay trống không.

Quá nhanh!

Mười Một tin chắc nếu vừa rồi không phải lão nhân xuất đao để chặn, mà để trực tiếp tấn công hắn, thì bây giờ không chết cũng chắc chắn thụ thương. Đây là thực lực của Đán Đao sao?

Nhìn Mười Một, lão nhân khẽ thở dài nói: “Ngươi không cần phải nản lòng, ba mươi năm nay, ngươi là người thứ hai ép ta phải xuất đao, chỉ với điều đó cũng đủ cho ngươi kiêu ngạo rồi.”

Dừng lại một chút, lão vừa như giáo huấn, vừa như tự nhủ: “Đao, là bách binh chi hoàng, một đao xuất ra khí thế không gì cản nổi, không ai sánh bằng, ngươi đã chọn dùng đao, sẽ không lưu tâm đến giữ mạng, sợ đầu sợ đuôi chính là tối kỵ trong phép dùng đao. Ở điểm này, ngươi làm rất tốt. Khuyết điểm duy nhất của ngươi chính là tốc độ xuất đao.”

Không lưu tâm đến những ánh mắt nghi hoặc của Mười Một cũng như vẻ khác thường của Dương Tử Vũ, lão nhân từ tốn nói: “Ba tuổi cha ta đã đưa ta đến chỗ sư phụ để học nghệ, mãi cho đến năm bảy tuổi ta vẫn chưa từng tiếp xúc chút võ nghệ nào. Mỗi ngày sư phụ đều bắt ta cầm đao đi bổ củi. Lúc mới bắt đầu, ta mất nửa giờ mới bổ được một cây gỗ. Tới năm bảy tuổi, ta mới có được khả năng một hơi bổ được mười cây. Không ngờ như thế sư phụ của ta vẫn chưa hài lòng. Năm đó sư phụ có nói một câu: ’Đao, chú trọng ở khí thế liều mình, ngươi đã lựa chọn đao, sẽ không được chú tâm giữ mạng, nếu không cả đời ngươi cũng không thể đạt tới chí cảnh. Nhưng chỉ có quyết tâm liều mình không thôi vẫn chưa đủ, cao thủ quyết đấu thường chỉ trong nháy mắt, ra tay nhanh hơn là có thể quyết định sinh tử’. A! Năm đó ta còn nhỏ tuổi không hiểu ý nghĩa những lời này, mãi đến khi ta ra nước ngoài, sau đó mới dần dần hiểu được dụng tâm của sư phụ. Người trẻ tuổi, hôm nay ta đem câu nói ấy chuyển tặng lại cho ngươi, ngươi có hiểu không?”

Mười Một khẽ gật đầu, vẫn giữ vẻ lạnh lùng: ”Đa tạ!”

Lão nhân vui mừng nói: “Không cần cảm ơn ta, ngươi còn trẻ, tiềm lực rất lớn còn chưa phát huy, không nên lãng phí một thân thiên phú.”

Lão bỗng nhìn Dương Tư Vũ, sau đó tự nhiên lại có chút hứng thú nói với Mười Một: “Ngươi đi đi, ngươi nên biết chính mình còn có chênh lệch với ta. Muốn giết ta, có lẽ vài năm nữa sẽ có khả năng. Nhưng hiện tại ngươi còn chưa làm được đâu.”

Mười Một cũng không làm điệu bộ nào, chậm rãi thu hồi Trảm Nguyệt. Hắn biết rất rõ rằng bản thân còn chênh lệch với Đán Đao. Hai lần giao thủ, kỳ chiêu cũng đã dùng hết, vậy mà một sợi tóc của Đán Đao cũng không đụng được, thậm chí đao của lão ta còn chưa kịp nhận ra đã bị đánh lui.

Bề ngoài có vẻ như cân tài cân sức, nhưng Mười Một hiểu rõ hắn thua, thua hoàn toàn. Nếu không phải Đán Đao có ý nhường hắn, có lẽ cơ hội xuất đao hắn cũng không có. Đán Đao không như các cao thủ Long Hồn, cho dù mạnh mẽ như Chiến Hồn lúc xuất chiêu cũng có khả năng nhận ra, còn đao của Đán Đao thật sự là vô hình vô ảnh, đao của lão thật sự quá nhanh!
Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236&page=93
Hơn nữa, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, có lưu lại cũng chỉ chuốc lấy nhục nhã. Mười Một là một sát thủ, sát thủ giết người không cần quang minh chính đại, cũng không đến nơi khiêu chiến. Nếu như muốn giết Đán Đao, hắn còn rất nhiều biện pháp, việc gì phải liều mạng làm chuyện khó.

Mười Một chẳng ừ hữ gì, lặng lẽ bỏ đi. Lúc đi ngang lão nhân và Dương Tư Vũ, khi hắn cầm tay cửa, lão nhân đột nhiên hỏi: “Long Hồn phái ngươi đến nhằm mục đích gì? Không phải là muốn giết ta chứ? Nếu thật sự là vậy, lần này tới đây không phải ngươi mà là một đám cao thủ. Vậy là bọn họ cử ngươi tới để thăm dò thực hư của ta?”

Mười Một đứng quay lưng lại hai người, nghiêng người lãnh đạm nói: “Đúng.”

“A! Bọn họ cũng dám đặt cược quá nhỉ, có điều lần này tiền cược khá lớn đây. Người trẻ tuổi, nhờ cậu thay ta chuyển lời cho bọn họ rằng ta sẽ ở lại đây một tuần, sau đó ta sẽ vĩnh viễn rời đi. Nếu muốn tìm ta, hãy tận dụng thời gian này đi, để lâu không tốt đâu.”

“Lời sẽ được chuyển.” Mười Một nói xong lập tức mở cửa đi ra.

Cửa phòng khẽ đóng, Dương Tử Vũ vẫn còn nhìn đến ngẩn người. Trong đầu nàng vẫn còn lưu lại bong dáng vừa rời đi. Quả thật rất giống với những gì Văn Vi đã miêu tả, lời nói cũng giống, nhìn bóng dáng của hắn, luôn đem lại cho người ta một loại cảm giác tang thương khó hiểu.
Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236&page=93
“Tư Vũ.” Lão nhân khẽ gọi.

”Dạ.” Dương Tư Vũ lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời: “Phùng gia gia.”

“Ha ha, suy nghĩ gì mà thất thần vậy?

Dương Tư Vũ lắc đầu: “Không có, hà, chỉ là không ngờ công phu của Phùng gia gia lợi hại đến như vậy. Bà lúc trước có nói với con, công phu của Phùng gia gia so với cao thủ Dương gia còn lợi hại hơn vô số lần. Lúc đó con còn chưa tin, nhưng bây giờ thì rốt cục đã nhận thấy thì ra bàkhông hề nói dối con.”

“Dương gia? Hừ!” Lão nhân cười lạnh: “Dương gia công phu căn bản không đáng kể. Với ta mà nói, trong tứ đại gia tộc chỉ có dương cương nội công của Long tộc mới đáng để ý chút đỉnh. Mà không đúng, hiện giờ chỉ còn tam đại gia tộc, Trần gia sớm đã mất dạng rồi, ha ha!”

Dương Tư Vũ nhìn nụ cươi của lão nhân, không khỏi thở dài. Nàng biết lão mỉm cười ngoài mặt với nàng, kỳ thật bên trong không có một chút tiếu ý nào. Suốt ba mươi năm qua, lão chưa từng cười lấy một lần.
Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236
Hết chương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK