Mục lục
[Dịch] Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Thiên Tiêu và Vấn Thiên đang đuổi theo Đán Đao, tại khu vực phụ cận ngoại ô phía nam kinh thành, một ông lão tuổi quá năm chục với cái lưng hơi còng tập tễnh đi vào một quán cơm.

Khi một chân của ông lão vừa bước vào cửa quán cơm, bên trong lập tức có mười mấy ánh mắt đổ dồn tới. Thấy chỉ là một ông lão bình thường, mười mấy ánh mắt đó lại mau chóng thu về.

Mấy ngày nay kinh thành đã bị Phùng Đán Toàn và Tứ đại gia tộc làm cho ngập tràn sóng gió, đến mức mọi người người đều sợ bóng sợ gió, bất luận đi tới đâu người ta cũng đề phòng những khuôn mặt lạ.

Ông lão chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống, gọi một bát cơm trắng và hai món ăn rất rẻ. Cơm và thức ăn rất nhanh đã được đưa tới, ông lão bưng bát cơm, chậm rãi và từng miếng.

“Các ngươi nói xem tên Phùng Đán Toàn này có phải là có ba đầu sáu tay không? Lùng bắt bao nhiêu ngày như thế, đừng nói là người, ngay cả cái bóng cũng chẳng nhìn thấy. Tứ đại gia tộc này thường ngày phong quang biết bao, vậy mà khi gặp chuyện lại hèn kém thế này.” Ở bàn bên cạnh chợt vang lại tiếng nói chuyện rì rầm, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng khi lọt vào tai ông lão kia lại rất rõ ràng.

“Xuỵt!” Một người cùng bàn đưa tay khẽ để lên môi, tỏ ý bảo hắn đừng nói.

“Sợ cái ch*m gì.” Kẻ đó xua xua tay nói: “Lão tử một thân một mình với cái mạng rẻ mạt, có gì phải sợ chứ.”

Miệng tuy nói không sợ, nhưng giọng nói của hắn vẫn nhỏ đi, lúc nói còn nhìn sang mất bàn xung quanh, không biết là vô tình hay hữu ý.

Một kẻ khác cùng bàn cũng nhỏ giọng nói: “Nhưng tay Phùng Đán Toàn này cũng thật lợi hại, một mình khiêu chiển cả Dương gia chưa nói, giờ còn dám dây với Tứ đại gia tộc. Nghe nói cao thủ của Tứ đại gia tộc đã chết trong tay hắn mất mấy trăm rồi, nhưng đến bây giờ ngay cả cái bóng của hắn còn chưa thấy. Tứ đại gia tộc đã đồng thời phát ra tin tức treo thường, nói ai phát hiện ra Phùng Đán Toàn sẽ đều được trọng thưởng.”

“Thưởng cái l*n, muốn được thưởng cũng phải còn mạng đã.” Kẻ vừa nói lúc đầu cười bảo: “Phùng Đán Toàn nổi tiếng là có thù tất báo. Ban đầu các bằng hữu trên giang hồ còn nể mặt bốn nhà đó mà đến giúp, muốn nhân cơ hội kiếm lấy chút lợi. Các ngươi nhìn xem, bây giờ còn có ai dám ra mặt tiếp tục giúp Tứ đại gia tộc? Những người đó đều đã bị Phùng Đán Toàn làm cho sợ rồi, Thiết hội, Trương Gia bang, Tiểu Đao đường, Nghĩa Khí đường, lão đại của mấy bang phái này trong một đêm đều đã bị Phùng Đán Toàn giết cả nhà. Các bang phái khác hiện giờ chỉ cần có chút đầu óc là đều rút lui sạch không dám lưu lại chút nào nữa, những kẻ đang tiếp tục tìm hắn không phải nghèo quá hóa rồ thì cũng là có chút quan hệ với Dương gia.”

Một người khác tỏ vẻ đồng cảm nói: “Tên Phùng Đán Toàn này cũng tàn độc thật. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, Tứ đại gia tộc kia liệu có phải là thật sự không có bản lĩnh không? Thường ngày cứ được nghe bọn họ hò hét là dùng võ để đề cao quốc gia, phục hưng quốc thuật, đến khi thật sự gặp phải một cao thủ như Phùng Đán Toàn, cũng chỉ có thể giống như trẻ con, không đủ cho người ta chém.”

Người cất tiếng đầu tiên nói với vẻ khinh thường: “Tứ đại gia tộc thì có bản lĩnh gì đâu!” Vừa nói hắn vừa nhìn sang xung quanh, hạ thấp giọng rồi tiếp:
“Ta nói cho các ngươi biết nhé, như Phùng Đán Toàn mới là bản lĩnh thật sự. Biệt hiệu của hắn là Đán Đao, được người ta gọi là Ảnh Tử Thích Khách. Mấy năm trước hắn đã ra nước ngoài, một người một đao đánh giết cho đám quỷ tây dương kia kêu cha khóc mẹ. Ta còn nghe nói, hắn đã giết chết cả mấy tên hoàng đế của đám nước ngoài kia, đám tướng quân tay nắm binh quyền thì bị hắn giết nhiều vô số kể. Đám người nước ngoài đều nói hắn là đệ nhất cao thủ trên cái bảng gì đó, đó là thiên hạ đệ nhất cao thủ đấy nhé. Tứ đại gia tộc ở trước mặt chúng ta giở trò thì còn được, nhưng khi gặp phải tên thiên hạ đệ nhất cao thủ như Phùng Đán Toàn thì chẳng đáng nói tới.”

Những người ngồi cùng bàn đều ngạc nhiên hỏi: “Thật hay giả thế, tin tức này ngươi nghe nói từ đâu?”

Người đó dương dương đắc ý nói: “Ta có một người anh họ làm việc trong Thanh bang, Thanh bang đó thường xuyên làm ăn ở nước ngoài, tra rõ lai lịch của một nhân vật dễ dàng vô cùng.”

Vừa nghe nói là tin tức truyền ra từ thanh bang, những người khác lập tức trịnh trọng gật đầu. Thanh bang Hồng môn, trong mắt những nhân vật thuộc tầng lớp tam giáo cửu lưu này, đó là một sự tồn tại giống như thần tiên, cao cao tại thượng.

Lại có một người cùng bàn nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi nói xem, Phùng Đán Toàn này đã lợi hại như thế, tại sao lại có khúc mắc với Dương gia? Chẳng lẽ thật sự là nhìn trúng vợ lẽ của Dương tam thiếu gia, muốn…?”

“Không phải đâu.” Kẻ nói thứ ba vừa nãy trợn trừng mắt lên khẽ nói: “Ta nói cho ngươi biết nhé, mấy tin đồn khốn nạn của Dương gia đều là giả đó. Tình huống thật sự là Dương tam thiếu gia cướp tình nhân cũ của Phùng Đán Toàn, do đó Phùng Đán Toàn mới đến giết hắn.”

“Dương tam thiếu gia ư? Chính là Dương Thiên Minh hả? Hắn cũng ghê vãi nhỉ? Ngay cả nữ nhân của thiên hạ đệ nhất cao thủ mà cũng dám cướp? Chẳng lẽ tên Phùng Đán Toàn này muốn chơi đến cùng với Dương gia sao?”

“Đúng rồi, nghe nói nữ nhân đó phình bụng ra rồi mới vào Dương gia, đứa con sinh ra không phải là của Dương tam thiếu gia.”

“Vậy đứa nhỏ đó là của Phùng Đán Toàn sao?”

“Thảo nào, ta nói này, bên ngoài chỉ biết Dương Thiên Minh có một vợ cả, nhưng lại chưa có ia nhìn thấy vợ cả của hắn trông như thế nào. Chắc là vì bị cắm sừng nên Dương gia đã nhốt cô ta lại rồi nhỉ.”

Tiếng nói rì rầm của mấy người với nhau, ông lão ngồi ở bàn bên đều nghe rõ cả. Nhưng ông ta chỉ chú ý ăn cơm, thỉnh thoảng cúi đầu xuống gắp thức ăn, trong đôi mắt vô thần ấy bất chợt lại lóe qua những tia lạnh ngắt.

Đột nhiên những người ở bàn bên đều câm miệng lại, cả quán cơm cũng lập tức im lặng như tờ. Ông lão ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy bốn người của Trần gia nghênh ngang tiến vào. Khóe miệng ông ta thoáng hiện một nụ cười mỉm tàn bạo, có điều chỉ sau nháy mắt đã lại trở lại bình thường, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Bốn cao thủ của Trần gia ngồi xuống quanh một chiếc bàn, gọi chút cơm rượu, nói chuyện như chốn không người, chủ đề không gì khác ngoài Phùng Đán Toàn. Có điều trong lời của bọn chúng Phùng Đán Toàn đã biến thành một con rùa rụt đầu, một tên tiểu nhân bỉ ổi. Những câu nói của chúng toàn là những lời mắng chửi thậm tệ, người bên cạnh câm tịt không dám lên tiếng, sau khi ăn vội một chút liền mau chóng rời khỏi.

Hôm nay khẩu vị của ông lão kia dường như không tồi, chậm rãi ăn hết hai bát cơm trắng mới no, sau khi ngồi lại một lúc cho tiêu cơm rồi mới tính tiền. Sau khi ông lão ra ngoài, bốn tên cao thủ của Trần gia cũng hét lớn đòi tính tiền, sau đó vừa chửi mắng Phùng Đán Toàn vừa đi ra ngoài. Ông lão kia chưa đi được bao xa thì đã vòng lại một vòng về phía sau bốn kẻ kia, không đó thản nhiên giữ một khoảng cách.

Bốn người này có thể đã nghe nói những người chết trong hai ngày nay đều được phát hiện trong hang cùng ngõ hẻm, do đó trên đường đều cẩn thận lựa chỗ đông người, cũng không có chuyện bất ngờ gì xảy ra. Trên đường chúng lại gặp được hai nhóm người cũng đang đi tìm tung tích Phùng Đán Toàn, mọi người chào nhau một tiếng, hàn huyên vài câu, sau đó chia tay.

Ông lão tiếp tục bám theo bốn kẻ kia từ xa, trong đôi mắt vô thần thoáng hiện sát khí. Ông ta vốn có thể không tính toán gì với bốn kẻ này, nhưng một trong mấy kẻ đó đã chửi một câu “vợ của tên Dương tam thiếu gia kia chính là một con đê tiện”. Kết quả là vì câu nói vô tâm này mà đã dẫn tới họa sát thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK