Mục lục
[Dịch] Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kịch chiến trong đầm lầy một lúc, Mười Một vẫn không rời đi, hắn trét đầy phân bọ hung lên toàn thân rồi lẳng lặng trốn sang một bên. Rất nhanh, cuộc chiến đấu toàn diện bắt đầu, đạn bay như mưa. Mười Một ẩn mình rất tốt, đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra hắn.

Số người tử vong không ngừng tăng lên, lượng người gia nhập chiến đấu càng ngày càng nhiều, những người lùi bước lại tương đối ít. Thẻ bài chỉ là một trong các nhiệm vụ, huống chi còn có thời gian ba ngày, mọi người cũng không phải quá gấp. Nhưng phân bọ hung thì cần phải có ngay, mắt thấy trời càng ngày càng tối, một khi tới ban đêm, không có phân bọ hung thì sẽ rất dễ trúng độc. Ngoại trừ phân bọ hung ra còn có phân hoặc máu của vài loại động vật có thể ngừa muỗi đến quấy nhiễu, nhưng những sinh vật này số lượng không nhiều bằng bọ hung, thành ra phân bọ hung cung không đủ cầu, hơn nữa lại không dễ thấy. Bọ hung bình thường đều tụ tập gần nguồn nước, nói một cách tương đối, nơi đó là dễ tìm thấy phân bọ hung nhất.

Giờ phút này Mười Một đang tập trung nhìn chăm chăm về không xa phía trước, nơi đó đang có một tiểu đội sáu người, bọn họ rõ ràng chỉ là một tiểu đội tạm thời, đang toàn lực chống cự những công kích xung quanh. Kịch chiến không bao lâu, sáu người đã có bốn người trúng đạn, trong đó ba người tử vong tại chỗ, chỉ còn lại có hai người còn đang ngoan cố chiến đấu.

Mười Một quan sát chung quanh một chút, thấy xung quanh không có người nào xuất hiện, mới lặng lẽ lấy ra bộ phận giảm thanh lắm vào khẩu M4A1.

“Sưu!” Đầu một tên trong đó lập tức nở hỏa, có lẽ gã đồng đội kia cho rằng hắn bị đạn lạc bắn trúng nên cũng không chú ý tới phía sau. Chỉ là còn lại có mình hắn, cũng chẳng còn được bao nhiêu đạn nữa rồi. Học viên này quyết định lập tức ngưng công kích, lấy năm thẻ bài đồng bọn, định lặng lẽ rút lui khỏi. Dù sao hắn cũng đã đủ năm thẻ bài, nhiệm vụ đã chấm dứt, còn lại chỉ là an toàn trong ba ngày, chuyện rời khỏi là vấn đề khác.

Mười Một không rõ gã học viên kia như thế nào, không có phân bọ hung, hắn ngay cả buổi tối hôm nay cũng không qua khỏi chứ đừng nói là ba ngày. Bất quá Mười Một không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa, hắn trực tiếp dùng khẩu M4A1 tặng cho tên học viên còn lại một nhát vào đầu.

Sau khi xác định xung quanh không có ai, Mười Một từ rừng đi ra, nhanh chóng đi tới bên cạnh sáu cỗ thi thể, lục lấy sáu cái thẻ bài. Bây giờ trên người hắn trừ thẻ bài số 11, đã có chín (nguyên văn là tám, nhưng Mười Một có 3 cái lúc trước, lấy của tên vừa giết 6 cái - vandai79) cái thẻ bài khác, nhiệm vụ đã hoàn thành. Mười Một lại kiểm tra vũ khí của những người này một chút, đều là các loại súng tiểu liên và súng bán tự động, ngoài ra còn có một khẩu súng lục. Mười Một đưa tay cầm lấy khẩu súng lục và ba băng đạn, còn ba khẩu tiểu liên và những khẩu súng còn lại không cần đến, chỉ lấy đạn đi, đem đến chỗ an toàn và tiêu hủy. Súng không có đạn, người khác cầm cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với hắn.

Khi Mười Một chuẩn bị rời đi, trên mặt đất phát ra một tiếng rên rĩ yếu ớt. Mười Một quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy một cô gái bị thương còn chưa chết. Cô gái vẻ mặt cầu khẩn nhìn Mười Một, có lẽ nàng trúng đạn, viên đạn đã phá hủy dây thanh quản, khiến cô ta không thể phát ra thanh âm.

Mười Một liếc nhìn nàng một cái rồi liền lấy súng lục ra, nhằm ngay vào trán nàng.

Cô gái nhắm mặt lại, vẻ mặt bình tĩnh như được giải thoát.

“Bùm!” Sau một tiếng súng vang lên, trên trán cô gái xuất hiện một lỗ máu, trên mặt cô gái cũng không có vẻ gì tức giận.

Mười Một thu hồi khẩu súng, sau đó nhanh chóng rời khỏi chiến trường, trong rừng tiếng súng vẫn không ngừng vang lên, nhưng tất cả đã chẳng còn quan hệ với Mười Một nữa. Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, vẫn đề còn lại chỉ là tìm được thức ăn và bình yên vô sự vượt qua ba ngày này.

Dọc theo đường đi cẩn thận đi về phía địa điểm cuối cùng, trên đoạn đường này Mười Một đã thấy qua ba học viên. Cũng không phải hắn tâm địa thiện lương không giết bọn chúng, chỉ là hắn không muốn chiến đấu vô ích. Chỉ cần bọn chúng không đụng chạm tới mình, hắn cũng sẽ không ra tay. Một sát thủ chỉ cần giết mục tiêu, người khác hắn sẽ không giết lung tung. Chuyện lãng phí đạn, lãng phí tinh lực chưa nói, nếu bị đối phương phản kích thì còn phải tốn thời gian. Cái Mười Một muốn bây giờ chính là đừng cho đối phương phát hiện ra mình.

Trái cây trong rừng rất nhiều,nhưng cũng không thể ăn bậy, không trải qua huấn luyện đặc thù thì chẳng thể nhận ra chúng có độc hay không. Nhưng ‘Ma Quỷ’ huấn luyện doanh rất chú trọng dạy những học viên kỹ xảo sinh tồn nơi hoang dã, đối với những tri thức về phương diện này đều truyền rất nhiều, cho nên những học viên này vừa đến bên trong đã đi tìm ngay thổ sản ‘phòng trùng dược thủy’ (nước thuốc để phòng côn trùng)

Mười Một rất dễ dàng tìm được hai quả lớn, sau đó leo lên trên một cây đại thụ tương đối rậm rạp, cành lá có thể ẩn giấu cơ thể, hắn định ở đó ba ngày.

Khi màn đêm buông xuống, rừng rậm là thế giới của những sinh vật nhỏ xíu, muỗi bay đầy trời. Cũng may Mười Một có phân bọ hung, muỗi chỉ bay quanh bên người hắn chứ không có một con nào đậu lên trên người. Bất quá, phía xa thỉnh thoảng truyền đến những tiếng chửi rủa, còn có tiếng kêu lớn, có lẽ đều là do chưa kịp trét phân bọ hung lên người, lọt vào vòng vây của côn trùng. Bị muỗi chích thật ra cũng không có cảm giác gì, chỉ là thoáng nhói một chút thôi, nhưng nếu bị đẻ trứng vào trong thì sẽ chẳng dễ chịu gì, càng huống chi cuối cùng những con trùng đó còn phá da thịt bay ra, những người đó sẽ phải nhìn vết thương của mình không ngừng thối rữa, cuối cùng toàn thân đều bị phân hủy mà chết. Loại hành hạ này không phải thứ con người có khả năng chịu được, cho nên một khi có người không thể kịp thời trị liệu xong, bình thường đều sẽ lựa chọn tự sát chứ không muốn nhìn thân thể mình bị phân hủy từng chút từng chút một.

Mười Một lẩn trốn trên cây, đột nhiên nhận thấy khí tức nguy hiểm. Hắn nghiêng đầu xem ra sau, nhìn thấy một con đại mãng xà đang quấn vào thân cây mà bò tới phía hắn. Mười Một lấy khẩu súng lục ra, nhắm ngay đầu mãng xà định bắn, nhưng con mãng xà vẫn tựa như chẳng có cảm giác gì tiếp tục bò về phía hắn.

Đúng vào lúc này, dưới tán cây truyền đến những tiếng nói chuyện rất nhỏ, Mười Một nhìn qua khe hở xuống phía dưới, nhìn thấy hai nam hai nữ bốn người đang đi về phía hắn.

Thế này thật là hay, phía trước có rắn, phía dưới có thứ so với rắn còn kinh khủng hơn. Nếu Mười Một phát ra một tia thanh âm, tin rằng người phía dưới sẽ không do dự xả đạn về bên này, đến lúc đó cho dù Mười một có ẩn tàng tốt đến đâu cũng chắc chắn sẽ biến thành tổ ong. Ở trên nhánh cây này chẳng có chỗ nào để né tránh cả.

Mãng xà bò thẳng tới, người phía dưới cũng càng ngày càng đi tới gần. Mười Một bị kẹt ở giữa, hai bên đều không thể động.

Bốn người này chắc là đều đã bôi qua “phòng trùng dược thủy” nên muỗi cũng không thể xâm nhập vào. Bọn họ đi thẳng tới chỗ Mười Một, một cô gái trong đó đặt mông ngồi xuống ngay dưới tán lá cây nói: “Hãy nghỉ ngơi một chút trước đi nhé!”

Một thiếu niên nhìn quanh bốn phía rồi nói:”Cũng tốt, xung quanh chắc không có nguy hiểm gì. Ngươi cùng 669 nghỉ ngơi trước một chút, 874, chúng ta đi chung quanh xem xem.”

Thiếu niên mang mã số 874 kia gật đầu, hai cô gái cùng ngồi một chỗ dưới tán cây.

Mười Một trốn ở trên cây, cố gắng hết sức không phát ra âm thanh, nhưng mãng xà cách hắn càng ngày càng gần, hắn tựa hồ đã ngửi được mùi hôi tanh từ trên thân mãng xà toát ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK