Sau hơn hai giờ đồng hồ Mười Một đã xem hết đống tư liệu về Từ Khiêm, y ngồi dựa vào ghế, trầm tư. Quyền thế của Từ Khiêm quả thực rất lớn, tuy lão không tự mình trèo dần từng bước lên như Âu Dương Bác, nhưng dù là về mặt chính trị hay quân sự, sức ảnh hưởng của lão đều không thể coi thường.
Cha của Từ Khiêm vốn là một nông dân, trong thời kỳ đầu dựng nước đã hưởng ứng lời hiệu triệu mà gia nhập quân đội, tham gia kháng chiến chống Trùng tám năm, nhờ vào những chiến công dần tích lũy mà leo lên đến ghế đoàn trưởng. Từ Khiêm được sinh ra trong quân doanh, từ nhỏ đã được cha bồi dường trở theo hướng quân nhân, sau khi lão trưởng thành và nhập ngũ điều ấy đã mang đến rất nhiều giúp đỡ.
Được sự đề bạt của cha và một đám bạn già của ông ta, con đường tiến thân của Từ Khiêm vô cùng bằng phẳng. Thêm vào đó bản thân lão quả thực cũng nỗ lực, từng tham gia mấy chiến trường lớn, còn có biểu hiện đột xuất trong những lần ấy, cuối cùng đã trở thành tư lệnh của một quân khu. Khi ấy Âu Dương Bác vẫn còn rất trẻ, chỉ là một gã sĩ quan nhỏ như hạt vừng dưới quyền lão ta.
Nếu chỉ có như thế thì Từ Khiêm vẫn chưa có gì đáng sợ, nhưng mạng lưới quan hệ của lão, ngay cả Mười Một cũng phải cảm thấy đắn đo. Năm xưa Từ Khiêm ở trên chiến trường đã kết giao sinh tử với không ít người, hiện giờ ai nấy đều đã là quan to, cho dù bọn họ đã về hưu, nhưng con cái họ vẫn ở trên quan trường, hơn nữa quyền thế không nhỏ. Ngoài ra, trong giới quân sự và chính trị đều có không ít môn sinh của Từ Khiêm năm đó. Nói về môn sinh, thật ra là những người đã từng được lão đích thân đề bạt, Âu Dương Bác cũng là một trong số đó. Tuy nói quan hệ giữa Âu Dương Bác và Từ Khiêm hiện nay không tốt, nhưng mỗi lần gặp mặt, ông ta vẫn phải khách khí với Từ Khiêm vài phần. Ngoài ra, con cái của những người được gọi là môn sinh của Từ Khiêm kia phần lớn cũng đều là cán bộ tại kinh thành, có mạng lưới quan hệ như thế, chẳng trách Long Hồn vừa nghe tới tên Từ Khiêm liền cảm thấy đau đầu.
Mà điều khiến Long Hồn e ngại không chỉ là mạng lưới quan hệ này, còn là bởi Từ Khiêm có dính dáng đến Vương gia. Sau khi Trần gia bị trừ khử, vị trí của Tam đại gia tộc ở Long Quốc trở nên mẫn cảm vô cùng. Cái tâm tình thỏ chết thì cáo cũng buồn ấy ai cũng đều có cả, Tam đại gia tộc không thể không lo lắng chuyện mình sẽ lại giống như Trần gia. Do đó, bề ngoài Tam đại gia tộc có vẻ như không hợp, nhưng lại có xu thế ngầm bắt tay với nhau. Cho dù là Long Hồn hay chính phủ Long Quốc, tất cả đều không hy vọng phải dính dáng đến cả ba nhà này, nếu không sẽ gây ra một tai nạn mà chẳng ai chịu nổi.
Mười Một có thể khẳng định, Long Hồn sẽ không vì y mà đắc tội với Từ Khiêm và Vương gia, nhưng cũng tuyệt đối không để cho hai nhà Từ, Vương làm tổn thương đến y. Do đó, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là điều Mười Một đi xa, tránh cho hắn tiếp xúc với những người ấy.
Nhưng Mười Một sẽ không trốn tránh. Đây là cuộc chiến của y, cho dù là vì Nguyễn Thanh Ngữ hay là vì bản thân y, cuộc chiến này nhất định phải đánh tới cùng.
Trầm tư hồi lâu, Mười Một cất tiếng: “Cuồng Triều, đưa tư liệu về Vương gia cho ta.”
“Được.” Mấy phút sau, Cuồng Triều nói: “Tư liệu về Vương gia quá nhiều, cụ thể là ngươi cần về những phương diện nào? Ta sẽ chỉnh lý lại rồi giao cho ngươi.”
“Không cần đâu.” Mười Một thản nhiên nói: “Đưa hết đây.”
Cuồng Triều gượng cười nói: “Cho dù ngươi không làm gì mà xem tư liệu cả ngày, có lẽ cũng phải mất mấy tháng đó.”
Nói thì nói thế, nhưng cuối cùng Cuồng Triều vẫn gửi hết tư liệu về Vương gia tới cho Mười Một. Gã nói không sai, tư liệu quả thực quá nhiều, từ khi lập nước đến này, những chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở Vương gia, bao gồm cả việc bọn họ điều động nhân viên, phân chia thế lực, phát triển nghiệp vụ, tất tần tật đều có cả, thậm chí cả ngày giờ sinh đẻ sống chết của từng người trong Vương gia cũng đều có ghi lại rõ ràng, từng việc mà mỗi người làm trong đời cũng có hết.
Mười Một day day mắt, lại bắt đầu xem tư liệu về Vương gia. Tốc độ xem của y nhanh vô cùng, đồng thời còn có khả năng nhớ cực tốt, đều là nhờ huấn luyện doanh năm xưa.
Xem tới sáng sớm mà vẫn chưa được một phần năm mươi cái đống tư liệu, đây còn là đã lược bới một số thứ không cần thiết.
Lúc này, từ vách phía bên truyền tới một loạt tiếng động. Mười Một đưa mắt nhìn về phía ấy, chính là nhà của Nguyễn Thanh Ngữ, lúc này chắc nàng đã dậy rồi.
Mở phần mềm giám sát ra, trong màn hình Mười Một không tìm thấy bóng dáng Nguyễn Thanh Ngữ đâu, chỉ có mẹ nàng đang ở trong bếp nấu mỳ. Sau một lúc, chiếc camera đặt trong phòng khách mới xuất hiện hình ảnh Nguyễn Thanh Ngữ đang bưng cái chậu, bên trong đựng mấy bộ quần áo vừa giặt xong, nàng đi từ nhà về sinh lên thẳng ban công, phơi quần áo. Sau khi phơi xong quần áo nàng liền trở về phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó chạy đi kéo rèm cửa sổ.
“Khụ khụ!” Trong tai nghe vang lên mấy tiếng ho khan của Cuồng Triều, tiếp đó là những âm thanh rột roạt gì đó, gã nói: “Bên ta đã cắt đứt tất cả thiết bị kết nối với ngươi rồi, ta chẳng nhìn thấy gì hết đâu đấy.”
Mười Một không lên tiếng. Để tiện kiểm tra vừa đưa tư liệu về Vương gia tới, máy tính bên Cuồng Triều vẫn luôn khống chế chiếc máy tính của Mười Một từ xa, tất cả những thứ hiện ra trên màn hình Cuồng Triều đều có thể nhìn thấy. Cho nên khi nhìn thấy Nguyễn Thanh Ngữ định thay quần áo, Cuồng Triều lập tức biết điều tắt máy luôn. Nếu khiến cho Mười Một tức giận, dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ cho Mười Một giết.
Tuy trước nay Mười Một chưa từng thừa nhận, nhưng mỗi một thành viên trong Hắc Ám Thập Tự đều sớm đã coi Nguyễn Thanh Ngữ và Âu Dương Nguyệt Nhi là nữ nhân của hắn. Nữ nhân của lão đại, còn có ai dám nảy sinh chủ ý chứ?
Đang lúc Cuồng Triều nói chuyện, Nguyễn Thanh Ngữ lúc này đang đứng trước camera đã cởi chiếc áo ngủ của mình ra, để lộ làn da trắng muốt cùng thân hình thon thả. Nàng không hề biết Mười Một đã lắp camera trong phòng mình, cho nên chỉ mặc có áo ngực và quần lót, đi lại rất tự nhiên trong phòng. Mở tủ quần áo, nàng lấy ra một chiếc áo cộc và một chiếc quần bò, mặc vào. Mười Một đã nhận ra bộ quần áo này không ngờ vẫn là một trong mấy bộ mà y đã mua cho nàng ở đường Miếu Hoàng trong lần mới tới kinh thành. Ai cũng nói phụ nữ thay quần áo như cơm bữa là chuyện bình thường, thậm chí có rất nhiều cô gái mua quần áo xong chỉ mặc một mùa rồi vứt vào góc không để ý đến nữa. Nhưng quần áo của Nguyễn Thanh Ngữ mãi vẫn chỉ có mấy chiếc này thôi, hơn nữa còn là mặc mấy năm liền, có thể thấy nàng thường ngày tiết kiệm đến thế nào. May mà dung mạo của nàng tuy không được diễm lệ như Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng lại có khí chất xuất chúng. Những bộ quần áo đơn giản đó ở trên người nàng không những không hạ thấp thân phận, ngược lại càng làm tăng khí chất thanh tú.
Khí chất của Nguyễn Thanh Ngữ và Âu Dương Nguyệt Nhi rất khác nhau, Âu Dương Nguyệt Nhi thuộc về loại rất có phong vị phụ nữ, bất luận là mặc trang phục gì cũng đều toát lên khí chất mỹ nữ phương đông cao quý. Hơn nữa nàng còn được hun đúc trong giới âm nhạc suốt một thời gian dài, khí chất của bản thân lại có thêm một bậc thềm ngăn cách, khiến người ta chỉ dám ngước nhìn từ xa chứ không dám khinh nhờn, đó là một loại khí chất cao cao tại thượng, mỹ lệ tuyệt luân.
Nếu Âu Dương Nguyệt Nhi đem lại cho người ta cảm giác rất xa, rất hư ảo, Nguyễn Thanh Ngữ lại đem đến cảm giác rất gần gũi, rất chân thực. Tuy nàng không có được khí chất xuất chúng cùng dung mạo tuyệt sắc như Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng tính cách lại rất hiếu thuận và kiên cường, do đó mới khiến cho Mười Một đặc biệt tán thưởng nàng.
Trong màn hình, Nguyễn Thanh Ngữ lại lấy từ trong tủ ra một chiếc áo ngực, sau đó hai tay vòng ra sau lưng, chuẩn bị cởi chiếc nịt ngực trên người mình xuống. Mười Một đưa tay tắt luôn phần mềm giám sát, hắn chẳng phải một kẻ thích nhìn trộm con gái nhà người ta thay quần áo, lúc trước lắp mấy cái camera này chỉ để đề phòng mà thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK