Từ đó Long Quốc cũng được nhẹ nhàng vui vẻ, dù sao lần này họ cũng bội thu. Còn về Đại Quyển sau khi giao nộp vũ khí và được giải đi thì bị xử lý thế nào? Dương như đã bị bỏ mặc, chẳng truyền ra chút tin tức nào. Nhưng người có lòng rất nhanh đã chú ý tới, mấy người của Đại Quyển hôm đó bị quân đội dẫn đi, bao gồm cả mấy bọn Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang trong đó, mấy ngày sau đã lại xuất hiện ở Tam Giác Vàng và tiếp tục làm thổ hoàng đế tiêu dao khoái hoạt của bọn họ. Mệnh Vận thì sau chiến dịch này gẫn như đã bốc hơi, còn Long Hồn sau khi có được phương thức chế tạo gien sứa và trải qua sự chứng thực của Sở Phàm cùng các chuyên gia di truyền khác, cuối cùng đã triệt tiêu lệnh đuổi bắt Mười Một, đồng thời tiếp tục thừa nhận Mười Một vẫn là một thành viên của tổ Dị năng trong Long Hồn.
Đồng thời, hôm nay cũng là một ngày vui của Âu Dương gia, Âu Dương Lâm mất tích đã lâu cuối cùng đã bình an trở về, cả nhà có thể không vui được sao?
Khi Âu Dương Bác và Âu Dương Lâm cùng xuất hiện ở cửa, Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đã sớm có được tin tức nên cùng chạy ào ra, ba anh em ôm lấy nhau mà vừa cười vừa khóc. Mẫu thân bọn họ tuy mặt toàn nét cười, nhưng trong mắt vấn thoáng ẩn chứa giọt lệ bận lòng của người mẹ.
“Mẹ.” Âu Dương Lâm đi tới trước mặt mẹ, đứng nghiêm chào theo kiểu quân nhân.
Dương Lâm lén lau giọt lệ bên khóe mắt, cười mắng: “Được rồi, về đến nhà rồi thì đừng giả vờ nghiêm chỉnh nữa, thật giống với thằng cha mày.”
Âu Dương Lâm cười hì hì hai tiếng rồi nói: “Con xin lỗi, đã để mẹ phải lo lắng rồi.”
Dương Lâm thở dài một hơi, gật đầu mỉm cười bảo: “Trở về là tốt rồi, bình an trở về là tốt rồi. Vào đi, đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà cả đi, cùng ăn bữa cơm đoàn viên nào.”
Cả nhà đều vui vẻ bước vào trong, quây quanh chiếc bàn thưởng thức bữa ăn thịnh soạn. Âu Dương Bác tuy vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, những giữa trán đã không còn vẻ sầu lo, hơn nữa còn lộ ra một nét cười hiếm có. Con gái bình an trở về, con trai cũng bình an trở về, mối lo lớn nhất của Long Quốc cũng đã được trừ bỏ, làm gì mà chả khiến cho vị Thượng tướng luôn một lòng vì nước vì dân này vui vẻ cơ chứ?
“Anh, anh ở đó phải chịu rất nhiều khổ cực đúng không?” Âu Dương Nguyệt Nhi chú ý tới những vết thương trên người Âu Dương Lâm, có chút đau lòng hỏi.
Âu Dương Lâm kéo kéo cổ áo che đi vết thương sau gáy, cười đáp: “Không sao, chưa từng chịu khổ sao mà làm đại gia được.”
Âu Dương Ninh trợn mắt lên nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới việc làm đại gia chứ? Mà này anh, làm sao anh trốn ra được thế, có phải là cha dẫn theo cánh quân thần dũng tới cứu anh ra không?” Âu Dương Ninh vừa nói vừa phải bật cười khúc khích vì mấy lời của mình, trải qua một quãng thời gian nghỉ ngơi, nàng đã hồi phục lại khỏi sự ám ảnh lần trước, bây giờ đã thực sự trở lại hình thái một tiểu ma nữ mà ai thấy cũng phải đau đầu.
“Không phải đâu, là Sở Nguyên… Ặc, gì thế?” Âu Dương Lâm vừa mới nói thế, không khí trên bàn tiệc lập tức biến đổi hẳn. Âu Dương Nguyệt Nhi Lập tức mở to mắt nhìn gi, Âu Dương Ninh thì đầy vẻ tò mò, Dương Lâm thì tràn ngập sự mờ mịt khó hiểu. Chỉ có Âu Dương Bác đã biết hết mọi chuyện là chẳng tỏ vẻ gì.
Âu Dương Nguyệt Nhi hơi run giọng hỏi: “Anh nói là Sở Nguyên đã cứu anh sao?”
“Ặc…ừ.” Âu Dương Lâm gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn đáp lại một tiếng.
“Anh ấy cứu anh như thế nào vậy?”
“Cái này…” Âu Dương Lâm đưa mắt cầu cứu cha mình, y hận không thể tát mình một cái, ai mà không biết Nguyệt Nhi vẫn luôn có tình cảm với Sở Nguyên, tự nhiên nói tới những chuyện này trước mặt nó lại không khiến nó lo lắng sao, đúng là mình tự tìm lấy khổ rồi.
Âu Dương Bác mặt vẫn chẳng tỏ vẻ gì như trước, chỉ chú tâm gắp rau ăn, thỉnh thoảng còn nhấp chút rượu trắng.
Âu Dương Lâm không có viện quân, lại bị ánh mắt khẩn cầu của Nguyệt Nhi làm cho phát hoảng, chỉ đành hạ quyết tâm, uống cạn một ly rượu rồi nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối ra.
Âu Dương Lâm biết trái tim em gái mình vẫn luôn hướng về Sở Nguyên, cho nên đối với quãng thời gian mình bị bắt giam chỉ nói sơ qua, chủ yếu nhấn mạnh vào quãng Sở Nguyên cứu mình.
Khi mọi người nghe thấy chuyện căn cứ bị người ta công phá, Các lão muốn đem mấy tù binh bọn Âu Dương Lâm đi, đều không khỏi có chút lo lắng.
Lúc này, Âu Dương Lâm vung tay nói lớn: “Đột nhiên, lão già ấy nhảy qua một bên, lớn tiếng nói: ‘Ai? Ra đây cho ta!’ Lúc ấy anh bị dọa cho giật nảy mình, phía sau chẳng phải là không có ai ư? Lão ta đang hét với ai đây nhỉ? Có phải lão điên rồi chăng? Nhưng mọi người đoán xem sau đó thế nào nào? Đúng thật có một người nhảy ra nhé, lúc anh thấy người đó cũng bị dọa cho giật nảy mình nhé, trong lòng thầm nghĩ sao tên tiểu tử này lại tới đây nhỉ?”
Âu Dương Nguyệt Nhi vô cùng khẩn trương hỏi: “Là Sở Nguyên sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt con gái, Dương Lâm nghi hoặc một hồi, sau đó lại quay sang nhìn Âu Dương Bác đang im lặng chẳng nói gì, cuối cùng nở nụ cười vẻ hiểu ý.
“Không phải hắn thì còn là ai được chứ.” Âu Dương Lâm lại cạn một chén nữa rồi nói.
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?” Âu Dương Ninh kéo áo Âu Dương Lâm đòi kể tiếp.
Âu Dương Lâm lại kể hết những chuyện sau đó ra, tài kể chuyện của y cũng chẳng ra gì, nhưng mọi người vẫn đều cảm thấy vô cùng nhập tâm, nghe đến đoạn Mười Một xông lên trong làn mưa đạn, Âu Dương Nguyệt Nhi thậm chí còn thất thanh kêu lên.
Sau đó thì là một trường đại chiến, nói đến đoạn Mười Một nhân lúc hỗn loạn bắt chết hết đám binh sỹ bên cạnh Các lão, cho dù Âu Dương Bác đã biết hết rồI, khi nghe lại lần nữa vẫn phải lộ ra vẻ tán thưởng.
Đủ độc ác! Đủ quyết đoán! Cũng đủ tâm cơ!
Khi Âu Dương Lâm nói đến đoạn Mười Một đuổi được Các lão đi, mọi người mới thở phào một hơi. Nhưng cái miệng Âu Dương Lâm vẫn như súng liên thanh, một khi bắt đầu là không dừng lại được, lại lôi hết cả đoạn sau đó Mười Một thổ máu đương trường kể ra.
Âu Dương Nguyệt Nhi lập tức biến sắc, khuôn mặt trắng bệch vội vã hỏi: “Anh ấy thổ ra máu ư? Anh ấy có sao không? Giờ anh ấy ở đâu?”
“Ặc…” Âu Dương Lâm lại một lần nữa hận không thể cho mình phát tát, kể chuyện thì cứ kể thôi, tự nhiên hâm hấp đi kể nhập tâm đến thế làm gì chứ.
“Anh!” Âu Dương Nguyệt Nhi thấy Âu Dương Lâm không nói gì, bèn lo lắng đến phát khóc ra, hỏi dồn: “Em đang hỏi anh kìa, anh ấy có sao không?”
“Hắn không sao, hắn không sao.” Âu Dương Lâm vội vã cười trừ nói: “Em cũng biết con người hắn rồi còn gì, một tên quái vật đánh không chết, sao có thể có chuyện gì được chứ. Anh thấy em ấy à, cứ phải lo lắng cho tay Các lão kia ấy, lão ta bị Sở Nguyên đánh cho rất thảm, cuối cùng còn phải ôm đầu chạy trốn như chuột nữa kìa.”
Cho dù biết rõ Âu Dương Lâm đang trêu cho mình vui rồi chuyển chủ đề, nhưng Nguyệt Nhi vẫn không nhịn được nói: “Em quan tâm đến hắn làm chi.”
“Ồ, không quan tâm đến Sở Nguyên hả?”
“Không phải, ý em là, em không quan tâm đến tay Các lão kia.” Lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi mới phát hiện trên mặt anh trai mình đầy vẻ cười vui, bèn không nhịn được trừng mắt một cái rồi hỏi tiếp: “Thế Sở Nguyên đâu? Có phải anh ấy đã ra ngoài cùng anh không?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta cùng cứu mấy người kia ra ngoài, sau đó thì đi.”
“Thế người đâu? Bây giờ ở đâu?”
“Ặc, cái này thì anh cũng chịu.”
Âu Dương Nguyệt Nhi hờn trách: “Sao anh có thể không biết chứ? Không phải anh vẫn luôn đi cùng anh ấy sao?”
Âu Dương Lâm lập tức kêu oan: “Anh thật sự không biết mà, sau khi ra ngoài thì cha dã dẫn quân đến, hắn bảo anh trở về tìm cha, còn hắn dẫn những người kia đi rồi.”
Âu Dương Nguyệt Vi lại vội hỏi: “Sao anh có thể không để ý tới anh ấy chứ? Anh ấy vì cứu anh mà đã nôn cả ra máu, sao anh có thể chạy một mình như thế, thật quá vô tình vô nghĩa mà!”
“Ôi trời, em, rốt cuộc em hướng về ai thế?”
“Em…” Âu Dương Nguyệt Nhi còn muốn nói nữa, nhưng liếc thấy thần thái trên mặt mẹ mình, mới chợt nghĩ ra nói ở đây không thích hợp, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Được rồi, đừng cãi nhau vì chuyện này nữa.” Âu Dương Bác vẫn luôn im lặng cuối cùng đã mở miệng: “Ta có thể đảm bảo Sở Nguyên không việc gì cả.”
Âu Dương Lâm lặng lẽ đánh mắt với Âu Dương Nguyệt Nhi, cười nói: “Em xem kìa, cha cũng đảm bảo rồi đó nhé.”
Âu Dương Nguyệt Nhi liền tức giận trừng mắt nhìn y.
Bữa cơm này quả thực rất vui vẻ, sau khi ăn uống tán gẫu xong mọi người mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ngủ, Dương Lâm mới đưa ra thắc mắc vẫn luôn nén trong lòng: “Sở Nguyên rốt cuộc là ai?”
Âu Dương Bác cười cười đáp: “Anh cũng chẳng thể nói rõ nó rốt cuộc là người tốt hay người xấu nữa.”
Dương Lâm có chút lo lắng bảo: “Em xem biểu hiện của Nguyệt Nhi hôm nay, dường như rất lo lắng cho người đó. Anh hãy thử tra rõ xem nó làm nghề gì, lý lịch có trong sạch không? Nhà chúng ta cũng chẳng cần đại phú đại quý gì, chỉ cần có lý lịch trong sạch, đối tốt với Nguyệt Nhi, và Nguyệt Nhi cũng thích nữa, thế là em yên tâm rồi.”
Âu Dương Bác cười đáp: “Chuyện này anh không quản được, để cho bọn trẻ tự giải quyết đi. Muộn rồi, em cũng mệt cả một ngày, ngủ sớm chút đi.”
Dương Lâm thở dài một hơi, bà biết Âu Dương Bác nói như thế là ý rằng ông đã tiếp nhận cái người tên Sở Nguyên kia. Bà biết tầm mắt của chồng mình trước nay vốn rất cao, người có thể khiến chồng mình tiếp nhận như thế thì chắc chắn là rất ưu tú. Nhưng hôm nay nghe Lâm nhi nói, dường như hắn cứ một mực đánh đánh giết giết, cuộc sống như thế liệu có thể đảm bảo cho tương lai của Nguyệt Nhi không đây?
Chuyện mà phụ nữ nghĩ thường khá nhiều, Dương Lâm trằn trọc cả một đêm mà vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là chuyện liên quan tới Âu Dương Lâm và Âu Dương Nguyệt Nhi.
Cùng không ngủ được còn có Âu Dương Bác, ông cũng đang nghĩ tới chuyện của Mười Một. Ngay từ đầu, Mười Một đã từng cứu Dương Lâm vợ ông, tuy nói lần đó chỉ là cuộc giao dịch ngầm giữa hai người, nhưng Âu Dương Bác vẫn rất cảm kích vì chuyện này. Sau đó Mười Một lại cứu luôn cả Âu Dương Bác, nếu không nhờ Mười Một hiến kế, e rằng vị Thượng tướng Long Quốc đã sớm không còn tồn tại rồi. Sau đó Mười Một lại cứu Nguyệt Nhi đã bị bắt cóc đi, giờ lại một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm để cứu Âu Dương Lâm. Rốt cuộc là nhà họ Âu Dương nợ Mười Một hắn, hay là kiếp trước Mười Một đã nợ Âu Dương gia điều gì?
Nguồn: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=17236
Hết chương!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK