“Không sai! Đây chính là tiến hóa gen!” Tiến sĩ điên vỗ mạnh vào bàn khiến nó bật nảy cả lên, chỉ tay vào bộ phim “sinh hóa nguy cơ” chiếu trên chiếc máy tính trước mặt kêu lên. Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, không nói câu nào.
Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của tiến sĩ điên, tổ chức này cuối cùng đã phải đồng ý đưa Hàn Nguyệt Dung tới cho lão làm thí nghiệm, so với nghiên cứu tiến hóa gen, những cái khác rõ ràng là đều không quan trọng bằng. Mà tiến sĩ điên sau khi nhìn thấy Hàn Nguyệt Dung cũng chẳng làm gì khác thường, lập tức lao đầu vào thí nghiệm. Nhưng vô cùng bất bình thường, không biết vì nguyên nhân gì mà lão lại đi giảng cho Hàn Nguyệt Dung nghe những lí luận về tiến hóa gen. Ai ngờ Hàn Nguyệt Dung sau khi nghe xong liền cảm thấy cái được gọi là tiến hóa gen này rất giống virus T trong phim “sinh hóa nguy cơ” *. Người bình thường trong phim đều chẳng thể chịu nổi sự phản phệ (cắn trả) của virus T, chỉ có một nữ nhân vật chính không những chịu được virus T mà còn có một bước tiến hóa nhảy vọt, sau đó biểu hiện về sự tỉnh táo thân thủ, mẫn tiệp và một số phương diện khác của cô ta đều không giống một người bình thường nữa.
*Phim do Holiwood sản xuất dựa theo 1 game của Nhật Bản, tên tiếng Anh là Resident Evil - Thông tin chỉ mang tính tương đối, không dám chắc là chính xác!
Tiến sĩ điên trước nay chưa từng xem phim, trong tư tưởng của lão, lãng phí thời gian để xem những thứ vô bổ đó thì chẳng bằng đi nghiên cứu làm một vài nghiên cứu thí nghiệm còn hơn. Nhưng lần này lão lại không giống bình thường, trong lòng không ngại phiền phức mà cố gắng xem hết cả bộ phim này, tuy nhiên những chuyện tình cảm trong đó lão đều bỏ qua, cái lão xem chỉ là sự phá hoại của virus T và thân thủ của nhân vật chính mà thôi.
Tiến sĩ điên vẻ mặt có chút cuồng nhiệt nói: “Bộ phim này là do ai làm ra thế? Hắn khẳng định là biết chuyện tiến hóa gen.”
Hàn Nguyệt Dung trả lời: “Có thể chỉ là xảo hợp thôi.”
Tiến sĩ điên lớn tiếng hét lên: “Tuyệt không thể là xảo hợp, virus T này hoàn toàn giống với lí luận về tiến hóa gen. Nhưng bọn chúng thực quá nôn nóng, không chịu suy nghĩ đến cơ thể người có thích hợp hay không, cũng không chịu từng bước từng bước cải tạo vi quan. Việc cải tạo một lần sẽ khiến cho cơ thể con người quá tải, cuối cùng sẽ biến thành một loại sinh vật không có ý thức, chỉ giữ lại được những hành vi tự chủ. Ồ, nói như vậy thì rất giống với cơ nhân chiến sĩ mà trước đây Sở Nguyên đã mang về cho ta. Có điều lực công kích của cơ nhân chiến sĩ rất mạnh, nhưng những cỗ thi thể này rõ ràng là trừ biết cắn người ra thì chẳng có chút sức công kích nào. Trong đó rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?”
Thấy tiến sĩ điên hãm nhập vào khổ tư, Hàn Nguyệt Dung liền nhắc nhở: “Tiến sĩ, đây chỉ là điện ảnh thôi.”
Tiến sĩ điên trừng mắt nhìn nàng, nhưng lại không tức giận, chỉ hỏi: “Cái công ti Bảo Hộ Tán này có cơ cấu thế nào? Ồ, không được, nếu bắt hết những nhân viên nghiên cứu của bọn chúng về đây cho ta, hoặc là lấy tư liệu về virus T tới cũng được. Còn nữa, nữ nhân kia bắt đầu chỉ là một người bình thường, tại sao có thể chịu đựng được sự phản phệ của gen? Ừm, phải bắt cả nữ nhân đó về đây để ta nghiên cứu mới được.”
Hàn Nguyệt Dung lại một lần nữa nhắc nhở: “Tiến sĩ, đây chỉ là điện ảnh…”
Lần này tiến sĩ điên không để ý đến nàng mà đi đến một bên rồi ngồi xuống. Ôm lấy cái đầu tóc đã bạc trắng rồi khổ sở suy nghĩ gì đó.
Hàn Nguyệt Dung thở dài một hơi, nàng cuối cũng đã hiểu giữa mình và kẻ điên này chẳng có ngôn ngữ chung gì cả. Đương nhiên, người hiểu vậy không chỉ có mình nàng, khi tiến sĩ điên yêu cầu Các Lão đem tới tư liệu về virus T, còn cả chuyện bắt nữ nhân vật chính kia, cái tổ chức này cũng gần như hoàn toàn phát điên.
****************
Cùng lúc này, trong một căn biệt thự ở bên ngoài kinh thành Long Quốc.
Có ba nam tử đang ngồi bên bàn. Tuổi tác ba người cũng không giống nhau, người ngồi ở giữa nhìn khoảng chừng bốn chục, ngồi bên trái hắn là một người nước ngoài tóc trắng, tuổi tác chừng ngoài ba mươi, chỉ là người này mười ngón tay thon dài, trên ngón trỏ phải còn có những vết chai vừa dài vừa dày, nhìn cái là biết đây là một cao thủ dùng súng. Ngoài cùng bên trái là một nam tử Long Quốc, tuổi chừng hơn hai mươi gần ba mươi, mắt đeo kính, nhìn có vẻ rất là nhã nhặn lịch sự.
Đối diện với bọn họ là một chiếc màn hình phản quang, trong màn hình có ba chiếc máy tính đang vận hành, ngoài ra còn có một người tóc dài chẳng biết là nam hay nữ đang quay lưng ra ngoài, mười ngón tay lần lượt gõ lách cách lên ba chiếc bàn phím phía trước như bay. Mà từ chiếc màn hình này nhìn vào, những thứ hiển thị trên ba chiếc máy tính bên trong đều là các số liệu đang chạy như bay.
Nếu để bọn Cuồng Triều hay Nhược Từ nhìn thấy cảnh này thì khẳng định sẽ bị dọa dến nhảy dựng lên. Một người đồng thời khống chế ba chiếc máy tính, hơn nữa ba chiếc còn đang hoàn toàn ăn khớp với nhau ở tốc độ cao, điều này đồng nghĩa với việc một người đồng thời đảm nhận trách nhiệm của ba người. Sự phân công trong lĩnh vực hacker rất rõ là ràng, đặc biệ là những hacker có tính tổ chức, xâm thực thủ (xâm thực: ăn mòn) chỉ là xâm thực thủ, phòng ngự thủ cũng chỉ đảm nhận trách nhiệm phòng ngự, ngoài ra còn phá giải, đột phá… Mỗi một người đều phải phát huy sở trường của mình. Nhưng nếu có một người đã đảm dương chủ công, lại nhận trách nhiệm phòng ngự, bao quát phá giải… Như vậy thì người đó đơn giản là chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung. Người tóc dài trong màn hình này chính là loại biến thái như vậy. Người khác có thể khống chế tốt một chiếc máy tính của mình thì đã có thể xem như là không tồi rồi, y lại có thể đồng thời khống chế cả ba chiếc máy chủ, ngoài ra còn cả những thứ lặt vặt khác. Tuy Cuồng Triều cũng có thể làm được như vậy, nhưng tuyệt đối là không lợi hại như người kia, hơn nữa tốc độ khẳng định cũng phải thua một bậc. Với năng lực của Cuồng Triều đại khái chỉ khi khống chế được hai chiếc máy chủ thì tốc độ mới ngang bằng được với người kia.
Ban am nhân trong biệt thự đều không nói gì, tựa như trong lòng đều có tâm sự riêng vậy.
Sau một hồi lâu, nam tử ngồi giữa mới nói: “Lục Đạo, ngươi thấy sao?”
Lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của nam tử nọ. Người này không ngờ chính là nam tử trẻ tuổi trong có vẻ văn nhược đã từng giao thủ với Mười Một, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với Long Hải Du, trông hắn chẳng hề giống một người thường xuyên lăn lộn trong chiến hỏa, nhưng những người hiểu rõ hắn đều biết, tên Lục Đạo này tại một số phương diện thậm chí còn đáng sợ hơn cả Mười Ba.
Lục Đạo nhìn về phía màn hình đối diện hỏi: “Long Uy, có tin tức không?”
“Không có!” Trong gian phòng đột nhiên vang lên một thanh âm trung tính hơi có chút khàn khàn, chỉ nghe thanh âm thì chẳng thể nghe ra tuổi tác, không ngờ nó lại là do người đang đồng thời khống chế ba chiếc máy chủ trong màn hình kia phát ra. Mà người này, thật bất ngờ lại chính là Long Uy mà Cuồng Triều đã từng nhắc đến.
Long Uy tiếp tục nói: “Tên Cuồng Triều đó không đơn giản, lại thêm bên cạnh hắn còn có không ít hacker giúp đỡ, ta không dám cùng bọn chúng chính diện xung đột. Vừa phải đề phòng đám người và cơ cấu Long Quốc, vừa còn phải tìm người, độ khó rất lớn.” Lúc nói chuyện, tiếng gõ bàn phím của Long Uy chẳng hề giảm bớt đi chút nào.
Lục Đạo lại quay sang nam tử tóc trắng ngồi ngoài cùng bên phải hỏi: “Thiên Táng, ngươi thì sao?”
Thiên Táng trề môi nói: “Ta cũng không chú ý tới.”
Lục Đạo trầm ngâm: “Nếu theo lời Mười Ba nói, tên Sở Nguyên đó…”
Mười Ba đột nhiên nói: “Gọi hắn là Mười Một đi, loại người như chúng ta không có danh tự, chỉ có số hiệu.” Khi nói đến số Mười Một, trong mắt Mười Ba thoáng qua một tia thần sắc khó hiểu, còn về thâm ý trong đó thì cũng chỉ có mình hắn mới biết mà thôi.
Lục Đạo gật gật đầu tiếp tục nói: “Mười Một lúc đó chắc đã phải bị thương rất nặng. Nhưng sau đó lại đột nhiên không thấy nữa, đến cả vết máu trên đất của hắn cũng biết mất. Nếu nói như vậy, trừ khả năng được người khác cứu đi ra, ta thực không nghĩ ra còn có thể là nguyên nhân nào khác. Dù sao dựa theo trạng thái của hắn lúc đó, tuyệt đối chẳng thể vừa chạy vừa xử lí dấu vết được.”
Mười Ba hỏi: “Có thể là ai đây?”
Lục Đạo lắc lắc đầu nói: “Từ việc đối phương xử lí dấu vết rồi lại mang Mười Một đi có thể thấy, người này khẳng định là có đủ thời gian. Nói cách khác hắn biết trong khoảng thời gian ngắn truy binh phía sau khẳng định sẽ không đuổi tới. Là ai có thể hiểu biết kế hoạch này như vậy? Ngoài ra, hắn lợi dụng phương pháp gì để tiêu trừ đi mùi máu còn lưu lại trong không khí?”
Thiên Táng hỏi: “Ngươi nói là ‘hắn’, lẽ nào mang Mười Một đi chỉ có một người?”
Lục Đạo gật đầu đáp: “Khẳng định là chỉ có một người, hơn nữa hắn còn quen thuộc tất cả bố cục và kế hoạch, có thể từ trong tìm ra được lỗ hổng, sau đó dưới mắt của tất cả mọi người mang Mười Một đi. Người này, rất không đơn giản.”
Lục Đạo có chút lo lắng nói: “Hắn không chỉ tính toán tới Long Hồn, đến cả mấy nhân tố mà chúng ta chưa biết tới cũng tính hết vào trong rồi.”
Thiên Táng lại hỏi: “Ngươi định nói, người mang Mười Một đi đó, thậm chí cả chuyện chúng ta có thể xuất thủ cũng đã biết rồi?”
“Rất có khả năng này, nếu không sẽ không xảo hợp như vậy, khi Mười Ba ngăn cản Bá Đao lại hắn cũng đồng thời xuất thủ cứu Mười Một đi. Hơn nữa từ việc dễ dàng bày bố và xử lí dấu vết có thể thấy, hắn rõ ràng đã đoán được Mười Ba sẽ xuất thủ ngăn cản truy binh phía sau.”
Còn tiếp......
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK