Dùng cây cối làm trợ thủ che chắn đắc lực, y tiếp cận chiếc xe từ một hướng khác. Thông qua cửa kính xe đóng chặt, y thấy được ót của gã ngồi trong xe đang quay về phía mình. Mười Một quấn vải lên tay, rút khẩu súng lục lục được từ trong người gã trinh sát, dùng mắt đo chút khỏang cách, rồi lập tức nâng tay, không thèm nhắm mà bóp cò. "Đoàng!", với một vận tốc cực nhanh, viên đạn đã xuyên thủng kính xe, chui vào trong đầu gã trinh sát. Một đống dịch trắng đỏ lẫn lộn văng lên tung tóe, đầu gã trinh sát đó đã nở hoa.
Mười Một cấp tốc chạy lên mở cửa xe, vất súng lục vào trong, đọan mở nắp bình xăng rồi xé miếng vải quấn tay ra làm đôi, một nửa y nhét vào trong bình xăng, chỉ chừa lại một khúc ra bên ngoài, nửa còn lại quấn vào một cành cây nhặt được bên đường, châm vào xăng rồi đốt lên. Tiếp đó Mười Một chạy ra thật xa, tay phải đột nhiên vung lên, cành cây quấn vải đang bùng cháy vẽ một hình vòng cung rớt trúng vào nửa miếng vải đang móc vào trong bình xăng xe, đốm lửa lập tức nhanh chóng lan lên trên miếng vải và vào thẳng trong bình xăng.
"Ầm!" Chiếc xe con đó bất thình lình nổ tung. Đầu tiên ngọn lửa đỏ rực làm nổ tung tất cả kính xe, tiếp đó, cả chiếc xe dưới sức công phá khổng lồ nổ văng lên trời, đến khi rớt xuống, cả chiếc xe đều đã bao trùm trong ngọn lửa phừng phừng.
"Giải quyết xong rồi chứ?" Giọng nói của Cuồng Triều đột nhiên vang lên bên tai Mười Một.
Tiếp tục lẩn vào trong rừng ẩn náu, Mười Một cẩn thận dò xét chung quanh. Có điều, đừng nói là chiếc xe theo dõi còn lại kia, trên con đường hoang vu hẻo lánh lúc này không có lấy một bóng xe.
Mười Một khẽ giọng trả lời: "Vẫn còn ba tên."
"Bên phía ngươi không có camera giám sát mặt đường, ta không giúp được."
"Ừ."
Vừa chờ thêm một chút, cuối cùng một chiếc xe tải từ xa lắc lư chạy tới. Con đường nhỏ này hoàn toàn lát bằng đá vụn và đất sét, chiếc xe vận tải cồng kềnh đồ sộ này chạy trên đường cứ lắc lư không ngừng, như thể có thể lật nghiêng bất cứ lúc nào. Và đây cũng là nguyên nhân vì sao Mười Một lại cố ý dẫn dắt đối phương đến nơi này để ra tay.
Chiếc xe vận tải dường như đã phát hiện ra đống lửa, bèn dừng lại ở đằng xa. Từ trong ca-bin, một người nhảy xuống, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía bên này, sau một hồi lâu mới vội vã rút điện thoại di động ra gọi.
Mười Một nhíu mày, lặng lẽ rút vào trong rừng, rồi chạy ra khỏi khu rừng từ bên kia. Sau khi chạy đến một con đường khác, y phải đi dọc theo con đường hơn chục phúc mới gặp được một chiếc taxi tạt ngang qua, song trên xe đã chở sẵn một vị hành khách. Nghe nói Mười Một cũng đang đi chung đường vào nội thành, tài xế bèn vui vẻ đồng ý thuận đường chở thêm y.
Trên đường trở về nội thành, chiếc xe con màu trắng kia cũng không thấy xuất hiện nữa, và Mười Một cũng không còn phát hiện có ai đang theo dõi ở đằng sau. Mắt thấy taxi trên đường bắt đầu qua lại nhiều hơn, y liền trả tiền xuống xe, rồi sau đó gọi một chiếc xe trống khác chạy vào trung tâm thành phố.
Dọc đường, Mười Một không ngừng đổi xe, hơn nữa tuyến đường xe chạy cũng liên tục được thay đổi, cho dù phía sau thật sự có người bám theo cũng sớm đã bị y quay cho choáng váng rồi. Rốt cuộc sau bốn rưỡi, Mười Một đã chạy đến khu vực lân cận núi Ngụy Công nhưng thôi để nguyên ở phía tây ngoại ô.
Còn cách thời gian ước định hai mươi phút.
Mười Một xuống xe, thận trọng quan sát một vòng chung quanh, nhỏ giọng nói: "Cuồng Triều,đến rồi."
"Ừm." Bên trong máy bộ đàm vang lên tiếng nói: "Ba tiếng trước, cảnh sát nhận được một cú điện thoại, báo rằng ở ngoại ô đã xảy ra sự kiện một chiếc xe con bốc cháy. Cảnh sát chạy đến hiện trường điều tra, phát hiện đây cả thảy là vụ án phóng hỏa do con người gây ra. Trong xe, một người bị kẻ khác dùng súng bắn chết sau đó phóng hỏa hủy thi, hơn nữa tại khu vực lân cận hiện trường cảnh sát đã tìm thấy hai thi thể. Theo xác nhận sơ bộ, hai xác chết này và xác chết trong xe đều là quân nhân tại ngũ của quân khu Thành Xuyên. Tin tức này vừa được công bố lập tức đã dấy lên một hồi phong ba trong quân đội. Quân đội Long quốc cho rằng đây là hành vi khiêu khích của hung thủ đối với quân đội và yêu cầu phải nghiêm trị hung thủ. Trước mắt cảnh sát đã phong tỏa vành đai khu vực đó, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra sơ bộ."
Mười Một nhíu mày hỏi: "Tin tức này từ đâu truyền ra vậy?"
"Trên mạng." Cuồng Triều thở dài, đọan nói: "Cảnh sát còn chưa công bố tin này cho giới truyền thông, trên mạng lại đã lưu truyền ra ngoài."
"Có nội gián."
"Ừm, hơn nữa còn là cố ý."
Mười Một rảo bước trên đường, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Từ Khiêm à?"
"Không phải. Tin tức vừa lọt ra tôi đã lập tức bảo bọn Nhược Từ điều tra địa chỉ IP của kẻ đưa tin, rốt cuộc xác định nó được truyền ra từ một tiệm Net trong kinh thành. Người ngồi ở vị trí chiếc máy tính khi ấy, trên chứng minh thư đăng ký là Lý Trạch Hào. Tôi đã kiểm tra cái tên Lý Trạch Hào này, hắn chỉ là một sinh viên bình thường, nửa năm trước bị mất chứng minh thư, vả lại hắn cũng đã đăng cáo thị đánh rơi chứng minh thư."
"Chứng minh thư giả sao?" Mười Một lẩm bẩm, không hề lấy làm ngạc nhiên.
"Đúng vậy, có người đã sử dụng chứng minh thư bị thất lạc của tay Lý Trạch Hào này đến tiệm Net đăng ký lướt web, đồng thời phát tán tin tức này lên trên mạng."
"Có thể tra ra người này không?"
"Không thể." Cuồng Triều cười khổi nói: "Trong tiệm Net đó không có lắp camera giám sát, chỉ bằng vào một thân phận giả, ta cũng không cách nào tra ra là ai làm."
Mười Một suy nghĩ một chút, đọan hỏi: "Thế Từ Khiêm có phản ứng gì?"
"Tư Khiêm dường như cũng đang rất đau đầu. Hắn không thể thừa nhận quan hệ của mình với ba gã quân nhân đó, bằng không đã đủ khép vào tội danh lạm dụng chức quyền rồi. Có điều quân khu Thành Xuyên bên đó lại có truyền ra tin tức nói rằng vì bảo vệ an toàn cho Từ Khiêm, quân khu đặc biệt an bài một vài tay lính tinh nhuệ âm thầm bảo vệ bên người y." Ngừng một chút, Cuồng Triều nói tiếp: "Còn nữa, chiếc xe bị phóng hỏa đó là của công ty vận chuyển cho thuê, hơn nữa còn là cho thuê hai chiếc tổng cộng, người đứng tên đăng ký đúng là mang chứng nhận sĩ quan. Một người trong số đó đã chết, người còn lại đã bị đưa về quân khu, đang bị thẩm vấn."
Nói đến đây, Cuồng Triều có phần lo lắng nói: "Tiếc rằng khi đó ngươi không thể giết ba tên còn lại. Bây giờ ba tên đó đã bị đưa đi, bọn chúng sẽ không tiết lộ chuyện theo dõi ngươi chứ?"
"Sẽ không." Mười Một điềm nhiên nói: "Nếu bọn chúng khai ta ra, vậy chẳng khác nào khai ra Từ Khiêm, đến lúc đó ta cùng lắm sẽ bị thẩm tra một phen, song Từ Khiêm sẽ gặp rất nhiều phiền tóai. Lão sẽ không tự mang phiền phức đến cho mình đâu."
"Ừm. À Sở Nguyên, ngươi nói xem cái tin này có thể là do ai công bố vậy? Xem chừng hình như là đứng về phe của chúng ta."
"Cũng không hẳn." Mười Một ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Cũng có thể là Từ Khiêm và Vương gia tự biên tự diễn."
Cuồng Triều há hốc mồm, kinh ngạc hỏi: "Tại sao bọn họ phải làm như vậy?"
Mười Một không trả lời thẳng, chỉ buông ra một câu thật nhỏ: "Về rồi hẵng nói."
Lúc này y đã đến dưới chân núi Ngụy Công. Nơi này đã bắt đầu xuất hiện nhiều khách bộ hành. Mười Một không thể tiếp tục trò truyện với Cuồng Triều nữa, nếu không một người lẩm bẩm một mình sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất là kỳ quái.
Núi Ngụy Công là một ngọn núi nhỏ. Miếu Ngụy Vương nằm ngay giữa sườn của ngọn núi này. Nơi này không phải là địa điểm du lịch gì, vả lại nơi đây hoang vu hẻo lánh, vùng lân cận cũng chẳng có chỗ nào đáng để dạo chơi. Cho dùcó ngẫu nhiên bất cẩn liếc thấy ba cái chữ bé như con muỗi này trên bản đồ kinh thành cũng sẽ chỉ nhanh chóng mà bỏ qua thôi.
Thật ra, không chỉ thanh thiếu niên, cho dù là những người già biết miếu Ngụy Vương bình thường cũng sẽ không chú ý tới nơi này. Trong khu vực núi Ngụy Công, ngoại trừ đến thắp hương bái Phật ra, không còn chỗ nào khác có thể du ngọan. Nơi đây đã sớm bị người dân lân cận lấy làm chỗ tập thể dục buổi sáng, và bọn trẻ lấy làm nơi nô đùa. Chỉ có những bậc thang dọc theo chân núi kéo dài tới đến tòa kiến trúc cổ xưa đã trải qua biết bao mưa nắng dãi dầu là vẫn tiếp tục đứng vững đó mà thôi.
Thật ra, miếu Ngụy vương khi xưa vẫn được xem như có chút danh tiếng. Vùng lân cận núi Ngụy Công đến giờ vẫn còn lưu truyền một câu đồng dao như thế này: "Trên núi Ngụy Công có miếu Ngụy vương, trong miếu ngồi có ông Ngụy vương, Ngụy vương lúc sống thích Long Dương(*), chết rồi rảnh rỗi chiếm Ngụy Sơn.
Bên trong câu đồng dao không biết được lưu truyền từ khi nào này đã nêu rõ ra rằng trong ngôi miếu Ngụy Vương này, được thờ cúng chẳng phải là Ngụy vương Tào Tháo nổi tiếng với câu "thà ta phụ mọi người trong thiên hạ, quyết không để mọi người trong thiên hạ phụ ta", mà là vị Ngụy vương nghe đâu có "quan hệ" với Long Dương quân, có sở thích "mê Long Dương" (**) trong Chiến Quốc Thất Hùng đó. Còn về phần vị Ngụy Vương "mê Long Dương" đó sao lại lập miếu ở đây, cái đó không ai biết được. Cũng như ngay cả ông từ nơi này cũng chẳng nói rõ được lai lịch của ngôi miếu này, chỉ biết đại khái là nó bắt đầu được xây dựng từ cuối triều Tống mà thôi. Trong cuộc chiến lọan Tống - Nguyên, ngôi miếu Ngụy Vương này đã bị bỏ hoang trong một khỏang thời gian rất dài, mãi đến những năm Minh triều mới lại xuất hiện dấu chân người.
********************
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK