• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Hải đang định mở miệng nói gì đó thì Nguyễn Thu Hà lên tiếng cắt đứt, thân hình to lớn cũng không biết đã chắn trước mặt Trương Linh Tuyền từ bao giờ:

- Cậu đi ra ngoài trước đi đã! Vào phòng con gái người ta lúc chưa mặc quần áo mà không biết xấu hổ à?

Cả Trương Linh Tuyền và Trương Hải bây giờ mới sực tỉnh. Trương Linh Tuyền đỏ rực cả mặt lên, cắn cắn môi núp sau lưng Nguyễn Thu Hà, Trương Hải cũng gãi gãi đầu quay mặt đi, nhưng không khỏi cố chống chế một câu:

- Người ta chính chủ còn chưa nói, cậu vội cái gì chứ?

Tuy rằng câu lẩm bẩm kia khá nhỏ, Nguyễn Thu Hà không nghe thấy nhưng Trương Linh Tuyền lại nghe được, sắc mặt nàng bây giờ đã tím lại vì tức, nàng nghiến răng quát lên:

- Cút!

Đồng thời, Trương Linh Tuyền lại nhanh như chớp vượt qua người Nguyễn Thu Hà, tung một cước đạp thẳng vào mông Trương Hải, làm hắn bay vọt ra ngoài, cắm mặt xuống đất, cạp vào miệng ít nhất vài lạng cỏ, thậm chí còn vì tránh ma sát cái cằm xuống đất mà phải nhấc cao lên, vô tình nhai nhai mất mấy phát.

“Cỏ đắng vãi cả #$%^, chát vãi cả $%^&*!” Trương Hải chửi bậy một một câu. Không biết vị đắng mà hắn nói là đắng do cỏ, hay là do sự chát chúa khi bị bắt nạt nữa!

“Mẫu bạo long… mẫu bạo long đáng ghét! Nguyền rủa chị cả đời không lấy được chồng!” Trương Hải ác động nguyền rủa chính “cô họ” của mình.

Một lúc sau, giọng nói có phần bực bội, cáu kỉnh của Trương Linh Tuyền truyền đến:

- Vào đây nói chuyện!

Tuy rằng nàng đang buồn bực muốn chết, thằng nhãi này mấy hôm trước dám… dám khinh bạc mình, hôm nay lại dám làm thế thêm hai lần nữa. Nhưng nàng cũng biết Trương Hải đang có chuyện cần nói, có vẻ cũng khá là nghiêm túc, vì thế đành phải gác chuyện kia sang một bên.

Trương Hải cũng chẳng nghĩ nhiều, bây giờ chuyện có người theo dõi này quan trọng hơn. Cũng chẳng biết cái số mình thế nào, bị người ta lén lút đi theo cũng đã ba lần rồi, có ít ỏi gì đâu chứ? Mặc dù mục tiêu lần này rất có thể là Kỳ, nhưng điều đó cũng làm cho hắn thấy nghi hoặc.

Trương Hải vào trong căn phòng đó, nhìn lại sương khói vẫn hơi mờ ảo phía trong phòng, mùi hương thơm ngào ngạt làm hắn không nhịn nổi mà hít thêm vài hơi. Miệng không khỏi thốt lên một câu khen ngợi:

- Thơm quá!

Trương Linh Tuyền cũng lườm hắn một cái, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng. Xem ra thảo dược của con bé Hà đúng là hàng tốt nha, vừa nãy nàng chỉ dùng hàng bình thường còn dư lại, thứ thượng phẩm mới chế này còn chưa thử, không biết đến lúc đó sẽ có mùi hương thế nào.

Mặc dù là mẫu bạo long, nhưng ai dám bảo rằng Trương Linh Tuyền không thích đẹp, không thích nổi bật chứ? Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi, nói ra thì đúng là tuổi thanh xuân còn dồi dào chán. Đối với người tu luyện như nàng, nếu có thể tăng tu vi nhanh chóng thì đến năm mươi sáu mươi tuổi, thậm chí hàng trăm tuổi thì vẫn là thanh xuân, Liên Hương Nhu chính là một ví dụ điển hình nhất. Còn mấy vị thần tiên… quên đi, có khi họ đã đến cả vạn tuổi, triệu tuổi cũng không biết chừng.

Còn Nguyễn Thu Hà, nàng đã đi gọi mấy người còn lại lại đây. Điều này cũng là do Trương Hải vừa nãy đã ra hiệu. Tổ đặc biệt đã làm việc với nhau vài tháng, mấy ký hiệu như thế là không thể thiếu được.

Lúc này tuy rằng đã là buổi tối nhưng mấy người kia vẫn chưa ngủ. Con gái thì có một lô một lốc chuyện để buôn, còn con trai như hai thằng con trai kia thì có rất nhiều điều về con gái để nói với nhau.

Mấy người kia kéo đến thì vẫn còn đang tán chuyện rôm rả, nhưng thấy sắc mặt có vẻ nghiêm túc của Trương Hải thì cũng thu lại câu chuyện của mình, ngồi xuống nghe thử xem hắn muốn nói cái gì.

- Hôm nay có kẻ đột nhập vào trong căn viện này! - Trương Hải nói nhanh cho nó vuông.

Thần sắc của mấy người kia hơi động, nhưng vẫn im lặng. Mặc dù nghe được tin này, nhưng vẫn phải nghe Trương Hải nói rõ đầu cua tai nheo ra sao đã chứ.

- Người đó muốn đột nhập vào phòng của Kỳ, nhưng cô ấy không có trong đó. Chỉ có mình ngồi đó và nhận ra được mà thôi. Theo suy đoán, mục tiêu rất có thể là Kỳ.

- Có biết ai làm không? - Dương Thanh Kỳ nghe thấy có người muốn đến tìm mình, thần sắc trở nên hơi nặng nề, nhưng trong lòng cũng nghi hoặc không thôi. Kỳ còn chưa kịp hỏi thì Phạm Đình Phương đã lên tiếng hỏi trước.

- Không chắc! Nhưng kẻ đó bị mình đuổi bắt, cuối cùng vứt một con rắn ra để dụ mình đuổi theo, sau đó thì rơi vào phòng của chị Tuyền rồi bị giết. Con rắn này được xác định là Hoảng Tâm Xà, là loại rắn đặc trưng của tộc Tanys ở Bình quốc. Tuy rằng không loại trừ khả năng là kẻ khác lấy Hoảng Tâm Xà để giá họa, hoặc là kẻ đó cũng chỉ mua Hoảng Tâm Xà ở đâu đó, nhưng nếu kết hợp với đối tượng của kẻ đó thì…

- Thì có thể gần như chắc chắn, đó là tộc Tanys, còn mục tiêu là em phải không? - Dương Thanh Kỳ ngắt lời. Trương Hải gật đầu, cũng chẳng cần giữ ý. Giữa hắn và Kỳ có gì thì cứ nói thẳng, không cần câu nệ nhiều như vậy. Sắc mặt của Dương Thanh Kỳ cũng hơi nặng nề.

Có lẽ, nàng đã đoán ra cái gì đó…

Thái độ của nàng coi như là chấp nhận rằng người kia đến vì mình. Trương Hải cũng biết, nàng có thể đã đoán ra một số điều. Nhưng nhìn sắc mặt do dự, lúng túng của Dương Thanh Kỳ, hắn thật sự không nỡ. Thở dài một hơi rồi nói:

- Thôi được rồi. Em không muốn nói thì thôi! Nếu kẻ kia đã đến vì Kỳ, vậy thì chắc cũng không dễ dàng bỏ qua như thế. Bây giờ sắp đến thời gian truyền thừa rồi, tin chắc kẻ đó cũng không còn nhiều thời gian, mấy ngày sau, cô Tuyền hãy cho người bảo vệ kỹ nơi này, đừng cho ai vào. Chỉ cần Kỳ vào được không gian truyền thừa thì không còn sợ những kẻ đó nữa…

Mọi người cùng gật đầu đồng ý. Trương Linh Tuyền cũng cảm thấy tức giận trong lòng, kẻ nào mà lại dám ra tay ngay trong nhà mình như thế chứ? Đúng là không coi ai ra gì!

Ngay trong tối hôm đó, Trương Linh Tuyền đã điều động người đến bảo vệ, tăng cường phòng bị một cách nghiêm ngặt. Dù sao đây cũng là viện của nàng, thân phận nàng lại khá quan trọng, trong dòng họ cũng có không ít người quan tâm, điều động thêm vài người cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Chỉ là… hai ngày sau thì Trương Hải đột nhiên mất tích.

Trương Linh Tuyền tìm cuống cả lên, nhưng mãi vẫn không có tin tức gì. Điều này làm nàng cực kỳ buồn bực, cũng cực kỳ lo lắng. Mấy người trong tổ đặc biệt cũng cảm thấy không khác gì Trương Linh Tuyền, chỉ ngoại trừ một người, đó chính là Dương Thanh Kỳ.

Trước đêm đó, Trương Hải đã đến tìm nàng, nói cho nàng một số toan tính.

Hắn không muốn vào không gian truyền thừa kia. Giống như mẹ đã nói, hắn vào đó cũng không có ích lợi gì. Mặc dù trong tay hắn đang nắm giữ chiếc số hiệu 4196, cũng là một nửa của một chiếc chìa khóa thần điện, đủ tư cách đi vào bên trong. Nhưng ai mà biết được Trương Thái Sơn có lần theo manh mối này để chờ hắn vào bẫy hay không?

Mà bây giờ nếu nói cho Trương Linh Tuyền thì lại không thể nào giải thích rõ, có một số chuyện khó mà nói nên lời. Vì thế tốt nhất là nên lặng lẽ rời đi, cứ cho là mình bị “mất tích” đi.

Trương Hải cũng đã lĩnh ngộ được một số ảo diệu trong cách thức ẩn thân của Đỗ Kim Hoa, bây giờ hắn rất tự tin về khả năng ẩn nấp của mình. Theo hắn nghĩ, nếu mình cứ ở bên Kỳ như vậy thì chỉ có thể bị động mà bảo vệ nàng, nếu mình lẻn vào trong tối, lén quan sát một số thứ, vậy thì lại có điều dễ dàng hơn, nắm được thế chủ động trong tay.

Và quả đúng như Trương Hải tính toán, mỗi một ngày, lũ người kia đều đến quấy rối. Lần này không chỉ là một người, hai người mà là cả chục người. Tuy rằng tu vi của chúng không cao, hầu hết là Tự Giác cảnh, có vài tên Phản Tổ cảnh nhưng đều bị người của Trương Linh Tuyền ngăn cản.

Khi mấy kẻ kia rút đi, bọn chúng không hề biết rằng có kẻ đã động tay động chân ở trong sân viện, lưu lại dấu vết trên người mình. Sau đó âm thầm bám theo.

Nếu như Trương Hải vẫn còn ở bên Trương Linh Tuyền, chắc chắn nàng sẽ ngăn cản đủ điều. Nếu như Trương Hải muốn đi thì sẽ phải giải thích rất nhiều thứ, không có lợi một chút nào. Bây giờ tách ra như thế sẽ tiện lợi cho hắn hành sự hơn.

Trương Hải đã lĩnh ngộ được loại bùa chú ẩn thân của Đỗ Kim Hoa, thậm chí vận dụng còn có phần tinh diệu hơn bà. Đó là tác dụng của đôi mắt phân tích kia cùng với khả năng tưởng tượng bằng tinh thần lực siêu việt. Hơn nữa, khi truy tung hắn luôn sử dụng “quá hải bộ” kia, hoàn toàn che giấu được hành tung khi đi theo mấy kẻ đó.

Tất nhiên, hắn cũng không tự cao tự đại mà đi sát bên người bọn chúng, mà chỉ đi từ xa xa, thỉnh thoảng dùng thần thức trong dây chuyền để xác định phương hướng đôi chút mà thôi. Nếu tiến tới quá gần thì bọn người kia có thể phát hiện ra hắn bất cứ lúc nào.

Theo được một giờ, mấy tên kia chợt dừng lại, chui vào bên trong một căn nhà tranh rách nát.

Bên trong đó đã có một người ngồi sẵn. Đó là một người đàn ông, nhìn khá là anh tuấn, điển trai, nhưng khuôn mặt lại có vẻ âm trầm, âm hiểm, âm sâm. Nếu Trương Hải ở đây thì có thể nhận ra ngay, tên này chính là tên phế vật “họ hàng” của Trương Linh Tuyền, là kẻ mà Trương Hải muốn giết, nhưng lại bị mấy người bạn của mình cản lại.

Hắn tên là Trương Đàm Tú, ừ… đúng là một “thiếu gia” nhà họ Trương.

Từ khi bị Trương Hải suýt nữa sát hại, hắn đã nảy sinh tâm tư độc ác, muốn báo thù. Hắn cũng không ngu lắm, đặt hết nghi vấn lên người Dương Thanh Kỳ và thằng ẻo lả vừa gặp trước đó. Nhưng khi hắn quay lại quán trọ Quý Tộc thì đã không còn thấy người đâu nữa rồi. Điều này làm cho hắn càng thêm nghi ngờ hai kẻ kia.

Ức chế vô cùng, tên này tìm họa sư vẽ lại hình của hai người kia, lại thuê mấy thằng côn đồ trong thành đi dò la tin tức. Cuối cùng thế nào mà bọn đó lại gặp đám người này, bị bọn họ dò hỏi xem đã thấy người này ở đâu? Tìm làm gì? Tất nhiên là bọn côn đồ không biết, và ngọn lửa đó đã dẫn lên người Trương Đàm Tú.

Mấy người kia tra hỏi hắn đủ điều, về xuất thân, về hành động, về tất cả những gì hắn nói. Sau đó, cả một bọn truy tìm dấu vết, kết hợp tin tức, lại nghi ngờ chính những kẻ cứu Trương Đàm Tú cũng quen biết với người kia… Cuối cùng dò la ra tin tức của Dương Thanh Kỳ, cũng biết được Dương Thanh Kỳ là người của tổ đặc biệt, là học sinh của Trương Linh Tuyền, hạch tâm của dòng họ Trương. Họ đoán rằng Dương Thanh Kỳ đang ở chỗ giáo quan của mình, nhưng lại không biết chỗ đó ở đâu.

Mấy người này vốn định giết quách Trương Đàm Tú đi, nhưng lại nghĩ đến một việc, đó là lợi dụng Trương Đàm Tú để dò la tin tức căn viện kia.

Bọn họ nói rằng, nhiệm vụ lần này là tên ẻo lả kia, sau khi giải quyết xong thì tiện tay dâng Dương Thanh Kỳ cho Trương Đàm Tú. Quả nhiên, tên háo sắc đồng ý ngay, chạy về dò la tin tức của Trương Linh Tuyền trong dòng họ, không lâu sau đã đem tới cho họ.

Mấy tên này cũng không có tin hẳn, vẫn phải tự thân dò la tra xét. Lúc đầu, bọn chúng bắt mấy người hạ nhân, dò la tin tức các phòng, cuối cùng biết được phòng của Kỳ, vốn đêm đó là đêm đầu tiên kẻ áo đen kia vào dò xét, không ngờ lại đụng ngay phải Trương Hải.

Qua mấy ngày dò xét, cuối cùng bọn chúng cũng xác định, mục tiêu của mình có ở trong đó.

Hơn nữa, bọn chúng còn nghĩ ra một kế hoạch gần như hoàn hảo để bắt Dương Thanh Kỳ lại.

Còn về nguyên nhân làm thế, cũng đơn giản thôi, đó là do bọn chúng nhận được ủy thác, người ủy thác cũng cực kỳ có thân phận ở Bình quốc, bọn chúng không dám không nghe theo. Bọn chúng cũng không dám nhắc thẳng đến thân phận của người đó, chỉ dám gọi bằng hai chữ “Chủ Thượng”.

Sau khi đã xác định mọi thứ, ngồi bàn bạc với nhau chán chê. Cuối cùng, họ nhìn tên mạt rệp Trương Đàm Tú một cái, hừ lạnh một tiếng, đi tới nhét cho hắn một viên thuốc. Tên này đã hết giá trị, nhưng nếu hắn chết bây giờ thì nhà họ Trương sẽ có động tĩnh, bọn chúng cũng bị ảnh hưởng. Tốt nhất là cho uống thuốc độc, cũng là loại độc Hoảng Tâm Xà kia, tạm khống chế hắn cho tới khi xong việc thì cho hắn chết cũng không muộn.

Còn Trương Hải… hắn đã nghe toàn bộ kế hoạch của mấy kẻ kia. Tuy rằng nghi hoặc với thân phận của Kỳ, mục đích của bọn chúng. Nhưng khóe môi của hắn cũng đã lộ ra một nụ cười, để xem kế hoạch lần này của các ngươi thành công kiểu gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK