Trương Hải vừa quay mặt đi, Liên Hương Nhu lại nói tiếp:
- Khoan đã! Ta còn có chuyện muốn nói…
Trương Hải cũng bình tĩnh quay người lại, khóe miệng cười cười, mắt thì mờ ám lướt qua thân thể nàng từ trên xuống dưới. Trong lòng thầm hô thật chết người, quá chết người. Trên thân nàng có mỗi một cái áo, có cái gì muốn lộ thì cũng lộ ra mất rồi, thế này có phải là dụ hắn phạm tội hay không?
Liên Hương Nhu thấy sắc mặt tà quái của hắn, cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường. Nàng nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt nóng ran của mình, chui vào trong chăn. Trương Hải lắc đầu, nhưng vẫn đứng đó chờ xem nàng đi nói gì.
Vài giây sau, Liên Hương Nhu rụt rè ló đầu ra khỏi chăn, lí nhí nói:
- Ngươi… định xử lý con chằn tinh ngoài kia thế nào?
- Thế nào là thế nào? - Trương Hải mờ mịt.
- Bây giờ nó đang cực kỳ yếu ớt, một là ngươi giết nó, hai là khống chế nó đi. Nếu để cho nó khỏe lại thì chính ngươi cũng gặp nguy hiểm đó, biết chưa hả? - Liên Hương Nhu bĩu môi, bất mãn nói.
Trương Hải thì lại nghĩ theo nghĩa khác:
- Ế! Đây là cô quan tâm tôi đó hả? Nhưng mà nghĩ lại, chính cô cũng giống nó nha, nghĩ đi nghĩ lại, kiểu gì cũng nên gạo nấu thành cơm, mai này cô không thể nào bỏ tôi được nữa. Hé hé…
Liên Hương Nhu lại sợ hãi rụt đầu vào trong chăn, một lúc sau thấy không động tĩnh gì thì lại ló ra một chút, động tác đáng yêu làm cho Trương Hải thấy càng ngày càng thích.
- Đùa chút thôi! Cô bảo phải làm gì bây giờ? - Trương Hải vốn định ra giết quách nó đi, nhưng Liên Hương Nhu đã nói thì cứ nghe nàng một chút đã.
Nhắc đến chuyện này, Liên Hương Nhu chợt trở nên nghiêm túc:
- Ra thu phục nó đi! Bây giờ là lúc nó yếu nhất, tâm thần cũng bị đánh gục, lâm vào mê man. Nếu ngươi dùng khế ước chủ nô để khống chế nó thì sau này không sợ nó làm hại ngươi, thậm chí còn nhận được sự trợ giúp của nó nữa.
- Khế ước chủ nô? Dùng như thế nào? Có tốt không vậy? - Trương Hải lại càng mờ mịt.
Liên Hương Nhu cười cười khinh thường, sau đó thì giảng cho hắn cách dùng cái khế ước này như thế nào.
Khế ước chủ nô vốn là cách mà những người tu luyện dùng để khống chế và đồng hóa một con vật, hay nói cho chính xác là mấy loại tu luyện như chằn tinh này. Ở kiếp trước của Trương Hải, yêu tu gần như đã tuyệt chủng, đây cũng là do nạn săn bắt trái phép a, vì thế nên loại kỹ năng này cũng dần bị quên lãng.
Lý thuyết của nó cũng đơn giản, dùng máu vẽ ấn ký rồi dung nhập vào não của sinh vật. Tất nhiên, ấn ký cũng chia ra cao cấp và cùi, hàng cao cấp thì có thể thu nhận sinh vật có đẳng cấp cao hơn, lại có thể rút ngắn thời gian thu phục, khắc chế sự phản kháng của mục tiêu… đó là những điều mà ấn ký kém chất lượng không có.
Khế ước chủ nô có một điều kiện quan trọng nhất, đó là người chủ và sủng vật phải có cùng một trường phái tu luyện.
Nói cách khác, người tu thân thì chỉ có thể thu sủng vật tu thân, người luyện khí chỉ có thể thu sủng vật luyện khí, kẻ dưỡng hồn thì chỉ thu được sủng vật dưỡng hồn. Đây cũng là cơ sở để khống chế, bởi vì khế ước này có phần “đồng hóa”, tức là làm cho con sủng vật này trung thành với mình, nếu như tu khác trường phái thì rất dễ dẫn đến bài xích, sủng vật sẽ có tỷ lệ phản bội chủ nhân.
Tất nhiên, cũng có một số sinh vật tu hai trường phái, nếu như thế thì chủ nhân cũng cần có cả hai trường phái tương ứng. Điều này cũng là cái khó, nhưng cũng hợp tình hợp lý, sủng vật mạnh thì cũng cần có được chủ nhân mạnh, đâu phải ai muốn có hàng tốt cũng được đâu?
Theo những gì Liên Hương Nhu nhận xét, cả giống loài Pretanodon này đều thuộc về trường phái tu hồn, sở trường là công kích bằng lôi điện, kết hợp với sóng siêu âm để phá hoại linh hồn của kẻ địch. Ngoài ra thì có một số con biến dị, kết hợp tu thân, có công kích vật lý cuồng bạo, hoặc kết hợp tu khí, trong âm thanh có chứa khí công cường đại, thậm chí chỉ cần hét một cái là có thể chấn cho đối phương đứt vỡ kinh mạch, táng mạng ngay lập tức.
Trương Hải nghe xong thì cũng hiểu đến tám chín phần, trong lòng hắn cảm thấy kích động không thôi.
Bởi vì… hắn tu cả ba trường phái! Chẳng phải đây là điều kiện tốt nhất để thu sủng vật hay sao? Điều đó có nghĩa là hắn thu loại sủng vật nào cũng được!
Nhưng mà… hắn không có ấn ký để lập khế ước!
Liên Hương Nhu thừa hiểu, nàng bĩu môi nói:
- Để ta dạy ngươi!
- Cô dạy tôi? Nhưng mà hình như lúc trước cô còn muốn giết tôi mà.
Liên Hương Nhu vô thức giơ tay lên, vỗ một cái vào đầu hắn, đây cũng không phải nàng cố ý, mà là một thói quen khi dạy dỗ mấy tên vãn bối hồi trước mà thôi.
- Ngươi cứu ta! Coi như trả công ngươi một chút!
Trương Hải cũng cười cười, mặc kệ cái động tác của nàng, dù sao thì tay nàng cũng yếu ớt, chẳng có bao nhiêu sức lực cả. Hắn cười hì hì, ngồi chờ nàng dạy cho hắn cái gọi là khế ước.
Một lúc sau.
Bộp.
- Trời ơi! Sao mà ngươi đần quá vậy? Chọc sâu thêm chút nữa, đúng rồi. Trời đất, ngươi có hiểu ta đang nói gì không hả? Làm dây hết máu lên chăn gối rồi…
Trương Hải đáng thương đang chịu đựng bà cô kia giáo huấn, mấy lời nói ra nghe có vẻ mờ ám, nhưng mà thực sự hắn đang học tập làm ấn ký.
Nãy giờ bị ăn không biết bao nhiêu cái vỗ đầu rồi. Nhưng mà cô nàng này dường như không chút nào ý thức về sự bất mãn của hắn, vẫn hăng say giảng giải, như đúng là nghề của nàng là thế vậy. Thấy nàng hăng hái như thế, Trương Hải cũng chẳng nỡ gián đoạn.
Với cả, đúng là hắn hơi bị đần thần.
Bởi vì thiên phú vẽ vời của Trương Hải quá là cùi bắp.
Tuy rằng hắn khá là khéo tay, biết làm thủ công, biết chế ra vài thứ đơn giản, nhưng mà xưa nay hắn lại cực kỳ dốt vẽ. Có thể nói, hắn có thể nhìn bản vẽ mà chế tạo ra được một máy móc đơn giản, nhưng bảo hắn vẽ lại sơ đồ của một thứ máy móc thì hắn chịu chết.
Ngay từ đầu, Liên Hương Nhu đã bảo hắn chọn một con linh vật. Đây biểu tượng của hắn trong ấn ký, tất nhiên, điều này cũng khá đơn giản với bất kỳ một ai.
Trương Hải nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chọn… giun đất, có hai lý do, một là hắn cũng nhìn khá quen con giun đất, hai là… vẽ giun nó đơn giản.
Khổ nỗi, con giun đất hắn cũng vẽ không xong.
Do hình ảnh của linh vật cần được bố trí đều một chút trong một vòng tròn, nếu vẽ giun thẳng thỉ chỉ căng ngang được, làm sao mà giàn đều ra. Vì thế nên Trương Hải vẽ giun đất đang cuộn tròn.
Mỗi tội hắn vẽ thế nào mà người ta lại tưởng đống phân trâu, điều này làm cho Liên Hương Nhu dở khóc dở cười, cũng cảm thấy thật là đáng thương cho trình độ sư phạm của mình.
Sắc mặt của Trương Hải đã hơi tối tăm, nãy giờ không biết trích ra bao nhiêu máu, có lẽ vài lít, có khi vài khối, Trương Hải cảm thấy thật là buồn bực. Đã thế, máu tươi của mình bị rơi chút ra chăn đã bị kêu ầm lên, thỉnh thoảng còn bị vỗ đầu một cái. Quan trọng nhất, nãy giờ vẫn chưa học xong cái ấn ký, làm hắn sốt hết cả ruột.
Cuối cùng, sau một phen dốc hết công sức, mồ hôi vã ra như tắm, Trương Hải mới có thể vẽ được một con giun đất thứ thiệt, nhưng mà nhìn qua, có khi người ta lại tưởng hắn đang vẽ trôn ốc nữa.
Thôi cứ tạm chấp nhận, Liên Hương Nhu cũng coi như biết được một mặt của tên này. Đó là vẽ cực xấu.
Sự việc diễn ra lại khá thuận lợi. Con chằn tinh trong mưa kia đã ngất xỉu, thần thức lâm vào mơ hồ, hỗn loạn. Bị Trương Hải lợi dụng thời cơ in cái ấn ký “trôn ốc” lên mà chẳng có tý lực phản kháng nào, dễ dàng bị hắn thu phục.
Sau khi thu phục xong, Trương Hải bắt đầu cảm thấy một mối liên hệ kỳ diệu giữa hắn và con chằn tinh này.
Cảm giác của hắn về con chằn tinh này chỉ có hai chữ: thật mạnh.
Linh hồn lực vô cùng sung mãn, thậm chí có xu hướng phá thể mà ra, dù cho có thành một khối linh hồn không thân thể cũng không chịu khống chế. Chỉ tiếc, nó không phản kháng được nữa.
Sau khi lập khế ước, Trương Hải có thể cảm nhận được phần nào suy nghĩ trong đầu con chằn tinh này:
- Xong rồi, xong rồi! Mẹ nói bị cái sinh vật ghê tởm này bắt là sẽ bị móc tim moi mật ra làm thuốc, không thì cũng làm khổ sai đến ăn cũng không no. Chết ta rồi, hu hu!
Âm thanh vang trong đầu có vẻ như con nít. Trương Hải khó mà tin được, chẳng phải chằn tinh này còn đẻ trứng hay sao?
- Ê, ai ngược đãi mày? Sau này đi theo đại ca, đại ca có thịt thì ít nhất cũng cho mày ăn xương, à nhầm, cho mày cùng ăn thịt! À quên, nghe nói chằn tinh như mày rất cần đan dược để đột phá lên hóa thân phỏng? Đi theo đại ka, đại ka cho mày đan dược hóa thân.
Trương Hải nhìn chằm chằm vào chằn tinh yếu ớt, giống như một đại thúc đang dùng kẹo để bắt cóc trẻ em vậy. Đây cũng là trò mà Liên Hương Nhu bày ra cho hắn, đó là sau khi thu phục thì dùng mấy điều này ổn định tâm tư cho sủng vật, tránh việc nó làm loạn hoặc tuyệt vọng mà đứt hơi…
Quả nhiên, chằn tinh kia sáng cả mắt lên, gấp giọng hỏi:
- Thật?
- Thật!
- Nếu thật sự ngươi giúp ta hóa hình được, vậy thì ngươi sau này sẽ là chủ nhân của ta!
Trương Hải gật gật đầu, tuy rằng con chằn tinh này đồng ý chắc là có một phần do bất đắc dĩ, trúng phải khế ước. Nhưng mà nó có phần tình nguyện thế này là tốt rồi.
Sau đó, Trương Hải lại nhét cho con chằn tinh một viên đan dược. Tất nhiên, đan dược này lấy trong chỗ không gian trữ vật kia, vừa rồi cũng đã cho Liên Hương Nhu một viên. Nghe nói hiệu dụng khá tốt. Quả nhiên, con chằn tinh vừa uống vào thì đã hồi phục lại phần nào khí lực, dồn sức hóa nhỏ lại chỉ còn bằng bàn tay, để Trương Hải mang nó vào trong nhà.
Khẽ lau khô cho chằn tinh một chút, sau đó đặt nó vào trong cái nhà nhỏ ở góc phòng, trông như chuồng chó vậy… Sau đó Trương Hải cũng mặc kệ đó, định đi tắm một cái. Lúc này, Liên Hương Nhu lại lên tiếng gọi lại, Trương Hải chợt buồn bực, vừa nãy ướt sũng người, ở lại nghe cô nói, bây giờ ướt tiếp, cô lại nói, không cho tôi đi tắm à?
Liên Hương Nhu cũng biết mình hơi quá, sắc mặt nàng hơi hồng lên, nhưng vẫn không bỏ qua, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi… có thể ra ngoài bố trí một chút không? Ta sợ… bọn người đi tìm ngươi, cũng là bọn người tấn công chằn tinh đó đến được đây. Ngươi thì không sao… nhưng ta…
Trương Hải sửng sốt, ý nàng hắn cũng hiểu. Nàng không phải là người khủng long, nếu như bị bắt thì thê thảm rồi, Trương Hải cũng không phải là kẻ phân biệt chủng tộc như mấy thằng khùng đó nên hắn cũng chẳng có ý gì bắt Liên Hương Nhu lại cả, nếu không hắn đã không quay lại đây cứu nàng.
- Vậy thì làm thế nào? Cô nói gì thì nói một lần đi! Lai rai mãi, bao giờ mới cho tôi đi tắm?
- Xin lỗi…
Liên Hương Nhu lại càng cúi thấp đầu, vân vê vạt áo như cô bé làm sai gì đó vậy. Trương Hải nhìn thế cũng chẳng nỡ nói gì nữa, phẩy phẩy tay:
- Thôi được rồi. Nói nhanh đi, lần cuối đó nhá…
Liên Hương Nhu cắn răng, gật gật đầu, coi như đồng ý với hai chữ “lần cuối” này, lời tiếp theo của nàng làm cho hai mắt Trương Hải sáng ngời, còn đâu sự bất mãn ban nãy.
- Ta dạy ngươi làm trận pháp, ngươi ra ngoài bố trí vài trận pháp che giấu và thủ hộ cho ta nhé!
Thế này là Trương Hải đang giúp Liên Hương Nhu, hay là Liên Hương Nhu đang làm một giáo viên, cho Trương Hải một cơ hội học hỏi đây nhỉ?