Tất cả các học sinh đứng dưới sân, sắc mặt ai nấy đều có sự hồi hộp, lo lắng, nhưng sự hưng phấn trong con ngươi vẫn không thể dấu đi được.
Người khủng long vốn có máu mạo hiểm trong người, tính tò mò cũng cực cao. Tuy rằng nhiều người vì thế mà chết mất xác nhưng cha mẹ lại không bao giờ cấm con mình bước tiếp con đường đó, bởi vì đó đã là một truyền thống rồi.
Hơn nữa đợt tập huấn này không có nhiều nguy hiểm, mỗi năm trên cả Bạo quốc có đến gần hai triệu học sinh tham gia tập huấn nhưng con số tử vong cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy rằng nói là vẫn còn nguy hiểm nhưng mà tỷ lệ nhỏ như thế thì cũng không đáng lo, chẳng lẽ chỉ vì cái tỷ lệ một hai phần triệu này mà ngăn cấm con mình mở rộng kiến thức hay sao?
Trương Linh Tuyền đứng trên đài, sắc mặt nghiêm túc, nàng cầm lấy một đạo cụ khuếch đại âm thanh (tạm gọi là cái mic đi) ở bên cạnh rồi cất giọng nói vang vọng toàn trường:
- Ngày mai là ngày chính thức diễn ra tập huấn! Chúng ta sẽ không đi đâu quá xa, mục tiêu chỉ là cánh rừng ở ngoại thành phía đông một trăm cây số. Sẽ không có phương tiện đi lại nào, tất cả mọi người sẽ cùng “hành quân”, một trăm cây số không phải là dài, cô tin là các em có thể chịu đựng được. Những người nào không đủ năng lực chịu đựng cuộc hành quân ngắn này thì có thể lên tiếng, sẽ ngay lập tức có phương tiện tới đưa các em về tận nhà, nhưng từ nay cũng đừng mơ tưởng đến chuyện truyền thừa nữa.
Những học sinh nghe thế thì thầm nắm chặt tay, thầm nhủ trong lòng một trăm cây số không là cái gì cả, sau này còn phải chịu đựng những chặng đường dài hơn thế nhiều, nếu mà một đoạn ngắn thế này đã không chịu nổi thì còn mơ ước gì đến hai chữ “sức mạnh” nữa.
- Đồng thời, lúc này đây cô sẽ tuyên bố một danh sách, đây là những người bị loại ngay từ đợt sơ duyệt này. Những ai có tên mời bước ra khỏi hàng.
Sau đó Trương Linh Tuyền lên tiếng đọc một danh sách khoảng hơn mười cái tên, đó đều là những thằng ngày thường hay bắt nạt kẻ yếu, tụ tập với nhau kiêu căng hống hách trong trường. Những lời Trương Hải nói hôm nọ đã làm cho nàng nhận ra một chút gì đó, sở dĩ năm ngoái thành tích thấp là do có những phần tử sâu mọt thế này phá phách trong đợt tập huấn. Bọn chúng sau lưng nàng len lén bắt những người yếu nhất làm phục vụ cho mình, làm cho những học sinh kia không thể tập luyện được gì, nàng biết nhưng lại quá muộn, lúc đó đã có một số lượng lớn học sinh bị yếu kém đi hẳn, thành tích thậm chí còn kém hơn cả những giáo quan trước.
Những người yếu kém thì có thể loại dần trong lúc tập huấn, còn những thằng sâu mọt thế này thì phải sớm loại trừ ngay từ đầu. Những thằng kia nghe thấy tên mình thì sắc mặt ngỡ ngàng, hoảng sợ, sau đó lại chuyển sang tức giận, không phục, có một thằng liều mạng lên tiếng nói:
- Em không phục! Có rất nhiều đứa yếu hơn em tại sao lại qua được, còn em lại bị loại! Không công bằng!
Trương Linh Tuyền trừng mắt một cái làm cho thằng kia im bặt, lúc này nàng lại hạ giọng nói:
- Yếu? Được rồi, cứ cho là các em khá mạnh, rồi sao? Trước đây các em dùng sức mạnh ấy thế nào? Và dự định dùng sức mạnh trong đợt tập huấn này thế nào? Được rồi, không nói đến chuyện ấy nữa, các em cho là mình mạnh thì tất cả xông lên đi, ai động vào được tóc của cô thì người đó sẽ được qua.
Trương Linh Tuyền lạnh nhạt nói xong thì bỏ cái mic qua một bên, hơn chục thằng nhóc nhìn nhau, cuối cùng cắn răng một cái cùng xông lên, đứa nào đứa nấy tung hết tốc độ nhằm vào mái tóc dài của Trương Linh Tuyền, mong rằng có cơ hội dành cho mình.
Nhưng mà Trương Linh Tuyền lại chỉ vừa cười khẩy vừa tiếp đón chúng như một lũ không đáng tiền, một thằng lợi dụng lúc những thằng kia đang đối phó Trương Linh Tuyền thì lẻn ra đằng sau, ý đồ muốn giật lấy tóc nàng một cái. Nhưng hắn còn chưa kịp động vào thì một bóng người còn nhanh hơn đã vượt lên trên, dũng mãnh lao thẳng vào, thằng kia cũng biết mình bị lỡ thời cơ, nhanh chóng tăng hết tốc độ đuổi theo, hắn biết nếu để cho thằng kia động vào trước thì giáo quan sẽ tránh đi, đến lúc đó hắn có muốn chạm vào cũng không nổi.
Hai thằng cứ tranh nhau mà không biết động tĩnh tranh đoạt của mình đều bị Trương Linh Tuyền biết được, khi chúng còn đang đua nhau tới gần thì nàng chợt ngả người sang một bên, trọng tâm trùng xuống, bàn chân thon dài quét một đường làm cho cả hai thằng bổ nhào về phía trước. Bốn thằng vừa nãy đang đối phó với Trương Linh Tuyền không kịp đề phòng, bị hai thằng kia lao thẳng vào ngã chổng vó ra đất.
Cùng lúc đó có hai thằng nhào lên tập kích từ đằng sau, Trương Linh Tuyền chống hai tay xuống đất, hai chân vung thẳng lên theo thế đá ngựa tiêu chuẩn, cũng may nàng còn nương tay đá vào ngực chứ vào đầu thì hai thằng này có khi bị chấn thương sọ não rồi.
Lại thêm một thời gian trôi qua, số người còn đứng được chỉ còn lại hai, trong đó có một thằng làm Trương Hải khá chú ý, từ đầu đến giờ hắn không hề ra tay nhiều, chỉ chăm chăm đứng bên ngoài chờ đợi thời cơ. Nó ra tay hai lần đều suýt nữa thì thành công, đúng lúc đó bị Trương Linh Tuyền cản lại, nhưng thằng này không dính đòn giống lũ kia mà lại nhanh nhẹn tránh được, Trương Hải nhìn thật kỹ, cuối cùng phát hiện ra thằng này đang che giấu thực lực thật sự, có lẽ nó cũng không hề kém Phạm Đức Linh một chút nào cả.
Bây giờ mục tiêu chỉ còn lại hai, có muốn đứng nhìn cũng không được, cả hai cùng lao lên một lúc, tốc độ đều rất nhanh nhưng Trương Linh Tuyền cũng chỉ lắc lắc đầu, ánh mắt hơi thâm ý nhìn vào tên đang cố che giấu kia. Hai cánh tay nõn nà của nàng đưa ra bắt lấy hai chân đang một trước một sau vung đến, bàn tay tuy nhỏ bé nhưng cứ như gọng kềm làm hai tên kia không cách nào thoát được. Trương Linh Tuyền khẽ xoay người một cái ném thẳng hai tên kia về hai hướng khác nhau, một tên bay thẳng vào tường đánh rầm một cái, quá đau đớn mà ngất đi, chỉ còn lại tên mà Trương Hải đang chú ý thì bay chéo lên trời.
Hắn ở trên không trung cố gắng giãy dụa, sau đó ánh mắt chợt biến thành màu đỏ, làn da cũng dần dần biến trở thành màu lục nhạt, hai tay cũng trở nên to và đầy sức mạnh, thậm chí còn xuất hiện một lớp giáp dày giống như sắt thép. Hắn xoay người đạp chân lên thân cây thật mạnh, sau đó thì lao thẳng về phía Trương Linh Tuyền như một viên đạn pháo. Ánh mắt của Trương Linh Tuyền cũng hơi đổi, nhưng trong đó phần nhiều là sự hưng phấn vui mừng, không ngờ đợt tập huấn này lại kiếm được hai… không, là ba thiên tài. Nhưng mà nàng cũng không nương tay để thằng này qua cửa dễ thế đâu!
Chỉ thấy Trương Linh Tuyền hời hợt giơ tay lên chặn đứng cú đấm ngàn cân kia, tuy rằng nói lực tay của Trex tộc rất yếu nhưng những cao thủ thì đều biết cách khắc phục nhược điểm này, lúc đối đầu với đối thủ cùng cấp thì đó vẫn là một nhược điểm nhỏ nhưng nếu đối phó với kẻ kém hơn hẳn mình thì không có vấn đề gì hết.
Một cú đấm thất bại, bàn tay còn lại nhanh chóng đưa ra tấn công, Trương Linh Tuyền cũng chỉ cười nhạt, đưa chân lên đá thẳng vào vùng eo của hắn. Nhưng lúc này hắn không né tránh mà đưa thẳng người ra tiếp đón cú đá kinh khủng kia, bàn tay vẫn đưa lên phía trước như xé gió, không hề buông tha cái trán của Trương Linh Tuyền.
“Binh!” Cú đá nện lên thân hắn làm cho hắn hừ lên một tiếng đau đớn, người cũng vẹo qua một bên, lớp giáp gần như lõm lại, nhưng bàn tay của hắn cũng kịp thời nắm được một sợi tóc rất nhỏ của Trương Linh Tuyền. Lúc này tuy đau tới mức ngồi bệt xuống, biến thân cũng mất đi nhưng tên kia vẫn cười cười mãn nguyện, giơ giơ sợi tóc lên với Trương Linh Tuyền.
- Thiên tài của tộc Ankylo (khủng long giáp), rất tốt, em đã qua được sơ duyệt, tên em là gì?
Trương Linh Tuyền không vì chuyện vừa nãy mà tức giận, lúc nãy chính nàng đã nhường cho hắn, nếu không chỉ cần nàng lùi lại một bước thì hắn cũng chẳng còn đường mà thắng. Tên này vừa nãy cũng dám liều mạng tiếp một cước của nàng, chứng tỏ hắn cũng rất can đảm, quyết tâm, cú đá đó của Trương Linh Tuyền chính là để thử hắn.
- Em tên là Trần Mạnh Thắng!
Câu trả lời rắt ngắn gọn, cũng không hề lễ phép, Trương Linh Tuyền cười nhẹ nói tiếp:
- Nói cho cô biết em đã biến thân được từ lúc nào?
Điểm này khá quan trọng, thằng này biến thân có vẻ khá thành thục, tuy vẫn chỉ là biến thân cảnh cấp thấp nhưng đã khống chế tốt lắm rồi, không bị động giống như Phạm Đức Linh. Nói cách khác là thằng này vẫn luôn che giấu thực lực, hơn nữa lại tự sa đọa để làm một thằng du côn, không biết nó nghĩ gì trong đầu, có phải là một tên biết ẩn nhẫn hay không? Rốt cuộc nó muốn gì?
Sự việc đó là một dấu chấm hỏi, nhưng mà Trương Hải cũng chẳng quan tâm nhiều được đến thế, hắn chỉ biết là thằng này có suy nghĩ chín chắn hơn tuổi rất nhiều, trong này nếu tiếp xúc thì phải để ý một chút, duy trì quan hệ bình thường còn được chứ thành bạn chí cốt là rất khó.
Trương Linh Tuyền nhìn xung quanh một chút rồi gật đầu, gọi y sĩ đưa mấy đứa khi vào chăm sóc đôi chút, khi nào tỉnh thì đem về nhà. Nàng dõng dạc lên tiếng nói với toàn trường:
- Việc hôm nay đã xong rồi, ngày mai tất cả đến trường này tập trung lĩnh số hiệu của mình, cuối cùng sẽ lên đường đến khu rừng rậm kia. Còn bây giờ tất cả giải tán.
Học sinh cũng lũ lượt ra về, Trương Hải cũng thả mình trôi theo dòng người, không có gì phải suy nghĩ. Hai tuần nay hắn cũng đã tu luyện khí được một chút, theo tiêu chuẩn bên trong Tam Huyền đã đủ tư cách chính thức nhập môn, tu luyện cả ba thiên cùng một lúc. Hắn biết mình bây giờ tuy có thể uy phong đôi chút trong cái trường học này nhưng mà vẫn còn yếu đuối lắm, có lẽ cuộc tập huấn này và cả truyền thừa sẽ thực sự là một bước tiến dài dành cho hắn.