Tuy rằng xã hội này đã phát triển nghề ca sĩ này nhưng âm nhạc cũng không phải là quá phát triển, nói chung đi nghe nhạc toàn mấy thể loại ý éo cổ lão, nghe hoài cũng mệt rồi. Khi nghe mấy loại nhạc ấy, tâm trạng của người ta cứ thấy nặng nề, chẳng có tý hào hứng nào.
Tất nhiên, loại nhạc cổ này cũng có không ít bài hay làm người ta say đắm, điển hình là cô ca sĩ huyền thoại đã hủy diệt hai mươi tư gia tộc kia. Những bài của nàng thật sự làm người ta thấy say đắm và khó có thể quên.
Trương Hải thì chẳng hiểu gì về tình hình âm nhạc của thế giới này.
Hắn chỉ biết rằng, bài hắn sắp sửa hát là một bài hắn rất thích, dùng để tặng Dương Thanh Kỳ cũng không tồi.
Trương Hải khẽ mang một cái mặt nạ che nửa mặt lại. Hắn không muốn lộ diện ở cái nơi đông người thế này, có thể mang lại những rắc rối không cần thiết. Tuy rằng thế lực của Trương Thái Sơn cũng chẳng thể với đến đây, nhưng ai mà biết ông ta có bỏ qua cho hắn chưa.
Trước khi bước lên sân khấu, Trương Hải đã phải mất gần cả tiếng đồng hồ để chỉ đạo bên âm thanh làm sao cho tốt nhất. Bởi vì thứ nhạc hắn muốn phải có dụng cụ đặc thù, nói cho chuẩn bị cần dụng cụ chỉnh âm, nhưng ở đây không có nên chỉ đành dùng một số thủ đoạn để giả âm mà thôi.
Khi hắn bước lên, người ta cũng không có để ý nhiều, vẫn chỉ tập trung vào việc tán phét với người bên cạnh. Bởi vì hôm nay không có ca sĩ nổi tiếng nào biểu diễn, số người ở đây không quá đông, chỉ có khoảng vài chục người hẹn nhau đến bày tiệc liên hoan hoặc là vài đội người bàn chuyện làm ăn nhỏ gì gì đó.
Nhưng khi thứ nhạc kỳ quái vang lên, không ít người đã bắt đầu nhíu mày, có vẻ hơi không thích ứng, sau đó dồn dập quay người, nhìn lên kẻ đang đứng trên đài, cầm dụng cụ khuếch âm kia.
- Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay lên đây để hát phục vụ mọi người, nhưng bài hát này, tôi muốn đặc biệt gửi tặng cho cô gái mà tôi yêu! Mong rằng em hiểu những gì mà anh muốn nói…
Mọi người bắt đầu chăm chú, tặng bài hát cho bạn gái à? Trò này cũng không phải chỉ có mình tên này sử dụng, nhưng mỗi lần như thế đều có trò vui, có thể người kia hát không hay, nhưng mà tình cảm gửi gắm thì đúng là thứ làm cho mấy người thích đổi mới này hứng thú.
Mọi người bắt đầu chú ý, và khi tiếng hát cất lên thì không ít người cảm thấy máu trong người bắt đầu nóng lên, hai mắt sáng như sao như phát hiện ra lục địa mới. Thứ âm nhạc gì thế này? Nghe thật sôi động, lời ca vẫn thật tình cảm nhưng mà nghe vui vẻ hơn mấy thứ nhạc ỉ ôi kia nhiều! Hơn nữa, tình cảm gửi gắm trong đó không cần phải nói, toàn là những lời biểu lộ trần trụi, thật táo bạo, cũng vô cùng phá cách, đây chính là điều mà giới trẻ bây giờ thích nhất…
Đôi tay ai vẫn ôm anh bao ngày qua?
Đôi mắt ai trìu mến khi nhìn anh?
Đôi môi ai thật xinh mỗi khi đặt nụ cười lên?
Và hình bóng ai đã làm cho những giấc mơ của anh đẹp thêm mỗi lần?
Là em .. anh sẽ không bao giờ để em phải rơi nước mắt
Là em .. anh luôn muốn thấy em vui cười
Là em…
Nàng công chúa trong lâu đài được xây bằng trái tim anh
Con tim anh nhỏ bé ..
Dành riêng em thôi nhé ..
Hai ta sẽ không bao giờ chia rẽ ..
Em mãi được nghe anh hát
Những lời yêu thươg thật ấm áp
Khi ta cùng nô đùa trên bờ cát
Em hãy nói rằng em yêu anh ..
Ummm ..
Em hãy ôm anh như anh đã làm ..
Em hãy nói em yêu anh mãi…
Và ôm anh thêm một lần nữa …. (I’m in love: http://mp3.zing.vn/bai-hat/I-m-In-Lo.../IW6970F6.html)
Người kích động nhất ở đây phải kể đến Dương Thanh Kỳ đứng bên dưới, hai mắt nàng đã sáng như sao, khuôn mặt đỏ bừng. Cô gái phục vụ đứng bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn lên sân khấu, sau đó nhìn lại Dương Thanh Kỳ đang kích động bằng ánh mắt có vài phần hâm mộ.
Xem ra biểu lộ bằng cách này có vẻ hiệu quả!
Giới trẻ thường hay lãng mạn hóa, tỏ tình thế này là đúng cách, làm cho họ dao động từ nội tâm rồi.
Hơn nữa, trong bài này còn có cả một loại hình âm nhạc mà họ còn chưa gặp bao giờ.
Rap.
Tên đứng trên sân khấu kia chỉ đọc một loạt từ ngữ theo nhịp điệu, nhưng lại làm cho người ta không thể nào phủ nhận được tính âm nhạc của nó. Không có luyến láy, chỉ có ngữ điệu và nhịp điệu mà thôi, nhưng chính đoạn rap đó lại làm cho bài hát càng thêm nổi bật giữa đám đông.
Những khi gặp em anh đã dám trao chọn trái tim lạnh giá đó cho em
Mong em sưởi ấm và anh muốn được hôn nhẹ lên môi mềm
Sẽ giữ chặt em thật chặt trong bàn tay
Thổi bong bóng hồng theo làn mây
Mong được yêu em bên em mãi thôi
Không bao giờ xa em, bên em suốt đời
Mong rằng tiếng cười đó sẽ mãi theo anh theo dòng thời gian
Câu chuyện tình yêu anh sẽ viết bắt đầu từ I’m in love
Anh mong và hy vọng rằng kết thúc của câu chuyện vẫn là I’m in love…
Mặc dù trong đó có vài thứ ngoại ngữ, hình như là ngôn ngữ của một chủng tộc thiểu số ở vùng đảo quốc phía tây. Nhưng cũng có một số người ở đây hiểu được, dần dần giải nghĩa cho những người xung quanh, mọi người cũng bắt đầu truyền tai nhau cái danh từ này: “I’m in love là Anh đang yêu”.
Mãi cho đến khi bài hát kết thúc, mọi người hầu như đã tập trung lên sân khấu, nhìn chằm chằm vào hắn rồi. Thậm chí họ còn quên cả vỗ tay làm cho Trương Hải thầm buồn bực, thất vọng.
Nhưng khi hắn xoay người định đi xuống thì tất cả đều bắt đầu vỗ tay rào rào, vài người còn la ó, mỗi tội không biết tên hắn là gì nên chẳng biết hô gì tất, có vài cô gái ăn chơi bắt đầu học cái câu trong bài hát kia, hô “I’m in love” liên tục.
Trương Hải cười tươi roi rói đi xuống, không biết rằng có một đôi mắt xinh đẹp đang hào hứng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tất nhiên, Trương Hải đã làm được điều mà hắn muốn: làm cho mọi người ủng hộ. Hắn được quán trọ sắp xếp cho một phòng hạng nhất, đưa tới đồ ăn ngon nhất, phục vụ miễn phí tất cả trong vòng một tháng.
Đây là đãi ngộ mà chính ông chủ đưa ra, nếu một tháng sau hắn làm tiếp một lần biểu diễn thế này thì ở miễn phí thêm một tháng nữa. Với điều kiện là quán có thể dùng bài hát của hắn cho những người khác biểu diễn.
Không thể không nói, tên chủ quán này đúng là biết làm ăn thật. Chỉ dựa vào phản ứng của mọi người hôm nay, tin chắc rằng không bao lâu nữa thì bài hát này sẽ được lan rộng ra cái giới trẻ ưa đổi mới này.
Tuy rằng bài đó không phải là hay nhất, nhưng nó chính là một mở đầu của thể loại nhạc mới. Thứ mở đầu nếu thành công thì luôn luôn được khắc ghi hơn là những thứ đi sau nó.
Ngày hôm đó, Trương Hải được hưởng đủ sự phục vụ. Đồ ăn ngon nhất, phòng sang nhất, nước tắm có hương liệu. Tất nhiên, diễm phúc tắm uyên ương của hắn cũng đã đến rồi.
Tắm sạch sẽ xong, vừa mới đặt Dương Thanh Kỳ lên giường, đang định bắt đầu cái thời khắc thiêng liêng thì cửa phòng vang lên tiếng cộc cộc.
Cực kỳ không đúng lúc.
Dương Thanh Kỳ hơi buồn bực.
Trương Hải thì cực kỳ buồn bực.
Chẳng phải đã treo cái biển đang bận cấm vào rồi hay sao?
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã bị mở ra không thương tiếc.
Trương Hải lại càng bực bội, rõ ràng đã khóa cửa, sao còn bị mở ra như thế này nhỉ? Mà kẻ nào vô duyên, khốn nạn đến thế chứ? Bất đắc dĩ, hắn đành phải kéo vội cái chăn che người cho Dương Thanh Kỳ, còn bản thân thì chưa kịp có gì che chắn.
Đang định kiếm chỗ nào rúc vào thì cái người kia đã phăm phăm xông vào như chốn không người vậy.
Đó là một cô gái, nhìn qua khoảng chừng mười tám tuổi. Khuôn mặt tươi tắn động lòng người, hai má hồng hào, làn da trắng nõn, mềm mại, mái tóc dài ngang lưng được thả xõa nhưng lại cực kỳ suôn mượt, không khác gì mái tóc trên quảng cáo Pantene. Thân thể nàng cũng đã phát triển khá đầy đủ, nhưng cặp mắt vẫn tỏa ra chút gì đó ngây thơ, đang chớp chớp nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Trương Hải.
Trương Hải muốn khóc.
Rõ ràng không phải người quen mà! Sao lại đi vào phá đám chuyện tốt của người ta? Bộ cô ghen tỵ, muốn cùng hưởng diễm phúc hả?
Hơn nữa, cái con bé kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đó, không hề có ý quay mặt đi, không có một chút giác ngộ rằng mình đang thất thố. Trương Hải cố gắng hít sâu vài hơi, rồi cũng mặt dày đứng dậy, từ từ mặc quần áo vào, khuôn mặt trở nên lạnh tanh, hỏi cô gái kia:
- Cô là ai? Vào đây làm gì?
Trong lòng hắn đang cực kỳ khó chịu, thái độ làm sao mà tốt được? Huống chi con bé này hình như cũng không biết xấu hổ.
- Ê! Cậu là cái thằng nhóc vừa hát đúng không? Tôi muốn hợp tác với cậu!
Trương Hải sắp ngất!
Hợp tác gì đây chứ?
Sau một hồi kỳ kèo qua lại, cuối cùng Trương Hải mới biết con nhóc này là ai.
Đại tiểu thư nhà họ Đào, Đào Thủy Tiên.
Còn nhắc về gia thế của nàng…
Cứ nhớ về cái vụ cô ca sĩ có thế lực diệt sát hàng chục gia tộc là biết.
Đó chính là mẹ của Đào Thủy Tiên. Còn cha của nàng chính là người “anh họ” đã đừng sau tất cả những chuyện đó.
Họ Đào là một gia tộc cực kỳ hùng mạnh, nắm giữ một nửa quân đội của Bạo quốc. Tất nhiên, không ai lại đi so sánh với cả dòng họ Phạm với Trương, bởi vì hai dòng họ đó, đều là hoàng tộc.
Có hai dòng họ hoàng tộc, kể ra hơi lằng nhằng nhưng sự thật là thế, sau này sẽ giải thích. Hiện tại chỉ biết họ Đào là một thế lực khổng lồ là được rồi.
Cô bé Đào Thủy Tiên này từ nhỏ đã nhiễm phải máu mê ca nhạc của mẹ, cũng có niềm đam mê vô cùng về khoản này.
Và tất nhiên, nàng đã bị hấp dẫn bởi bài hát vừa rồi. Còn về việc phòng của Trương Hải thì cũng không khó để tìm ra, bởi vì người chủ quán trọ này quen thân với nàng, dù sao thì cũng đều là quý tộc cả mà.
Trương Hải ban đầu còn từ chối, nhưng mà nàng lại bắt đầu uy hiếp bằng mấy trò trẻ con như ngày nào cũng đến làm phiền hắn, thậm chí còn báo tin đó ra ngoài, làm người ta đến tìm hắn để kiếm lại bản nhạc kia. Nên nhớ, giới trẻ bây giờ có khá nhiều trẻ trâu và thừa tinh lực, không có việc gì làm, đi bắt một tên ca sĩ mới nổi về biểu diễn cho mình nghe cũng là việc mà họ muốn làm.
Trương Hải đảo đảo tròng mắt, cuối cùng đồng ý.
Hắn sẽ viết cho nàng mấy bài nhạc, lại có thể trợ giúp cho nàng hát. Nhưng mà nàng phải cố hết sức để giữ bí mật vị trí của hắn, cản giúp hắn mọi phiền phức ngay từ bên ngoài.
Đào Thủy Tiên đồng ý.
Hai bên hợp tác, và rồi bi kịch của Trương Hải diễn ra.
Sau cái ngày đó, Đào Thủy Tiên bất chợt về hỏi mẹ mình về giới tính, hỏi về con run con giắn gì đó ở giữa hai chân đàn ông.
Mẹ của nàng hoảng hốt, cuối cùng cũng nhận ra con gái cũng đã lớn rồi, năm ngoái vừa mới nhận truyền thừa xong, bây giờ cũng gần mười tám tuổi, cuối cùng bà bình tĩnh giải thích cho nàng mấy chuyện nam nữ.
Qua buổi nói chuyện đó, Đào Thủy Tiên cũng đã bắt đầu nhận biết được, nàng chắc chắn rằng Trương Hải đang muốn làm “chuyện xấu” với cô bé Dương Thanh Kỳ kia.
Lấy tư cách là một người “ghét ác như cừu”, Đào Thủy Tiên có trách nhiệm đứng ra ngăn cản con sói đói Trương Hải, bảo vệ sự thuần khiết cho Dương Thanh Kỳ. Điều này cũng làm cho Kỳ dở khóc dở cười, mỗi lần nhìn vẻ mặt như ăn ớt của Trương Hải, Kỳ thực sự thấy hơi khoái trá trong lòng.
Hơn nữa, nàng cũng bắt đầu rất thân với Đào Thủy Tiên, bởi vì cô gái này… có thể nói là cực kỳ hoạt bát, dễ gần. Đã thế còn truyền cho nàng rất nhiều kinh nghiệm vượt qua thử thách trong truyền thừa, điều này mới là điều thực sự làm cho Dương Thanh Kỳ hứng thú.
Còn trong hai tháng này, Trương Hải luôn luôn làm người giấu mặt, đứng đằng sau viết cho Đào Thủy Tiên mấy bài nhạc, Đào Thủy Tiên cũng có thiên phú nhất định trong âm nhạc, mấy bài đó đều được nàng phát huy cực tốt, dần trở thành một ca sĩ khá nổi tiếng của trong Băng Hỏa thành này.
Tất nhiên, nàng cũng giữ đúng lời hứa, chặn đứng mọi phiền phức từ bên ngoài cho Trương Hải, nhưng mà chính nàng thì lại “làm phiền” hắn.
À, còn một chuyện nữa.
Dương Thanh Kỳ không ngờ cũng hát rất tốt.
Nàng đã mấy lần lên song ca với Đào Thủy Tiên, cũng có lúc hát một mình. Tuy rằng nàng không thể hát hay như Đào Thủy Tiên, nhưng nhờ vào sắc đẹp, nàng cũng trở thành một mục tiêu cho bao kẻ chú ý.
Có không ít kẻ không dám động đến Đào Thủy Tiên, chuyển mục tiêu sang Dương Thanh Kỳ.
Nhưng…
Tất cả bọn chúng đều đã thành xác chết một cách ly kỳ.
Người ta bắt đầu đồn rằng, sau lưng Kỳ có một thế lực nào đó tồn tại, “huyền thoại ca sĩ” năm xưa sẽ tái hiện. Nhưng mà họ không biết, tất cả mấy vụ giết người ấy đều do một tay Trương Hải làm ra.
Hắn không cản nàng đi hát, hắn không trách nàng rước phiền toái. Nhưng… hắn sẽ âm thầm giải quyết sạch phiền phức đó cho nàng.
Đó chính là phong cách của Trương Hải.
Nói ít, làm là chính. Chẳng nhẽ giết người mà còn phải lằng nhằng nữa hay sao?