Cùng lúc đó, trong không gian của Bì Động.
- Khốn kiếp thật! Cậu chỉ đường như thế đó hả?
Giọng nói cực kỳ bực bội của Trần Mạnh Thắng vang lên, có vẻ lúc này họ đang gặp khó khăn.
- Đừng có đổ lỗi cho tôi! Nên nhớ khi tôi đề ra thì hai cậu cũng gật đầu như giã tỏi, bây giờ còn kêu ca cái gì?
Một giọng nữ có vẻ lạnh lùng vang lên, khỏi cần nói cũng biết đó là Phạm Đình Phương rồi.
- Thôi được rồi! Hai cậu đừng có cãi nhau nữa! Phương lúc trước đề nghị đã hợp lý lắm rồi, nhưng ai mà ngờ được cái động này lại quái đản như thế chứ? Nhưng ít ra, nhờ mạo hiểm mà chúng ta đã biết được cách để thoát hoàn toàn khỏi nơi này! Nơi này thật quái đản, chẳng phải chỉ ăn gian một chút trong cái trò chơi vừa rồi hay sao?
Phạm Đức Linh lúc này lại là người lên tiếng hòa giải. Trong lời hắn, hai chữ “nơi này” chính là chỉ cái động mà hai người Trương Hải vừa mới đứng, chứ không phải là không gian Bì Động này. Còn việc trò chơi với ăn gian gì gì đó… hắn không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc là hai người kia lại bất mãn nhìn hắn, làm hắn sợ đến rụt cổ lại.
- Biết cách thì làm gì? Chúng ta có thực hiện được không mới là vấn đề! Bây giờ chìa khóa cũng đã lấy được, nhưng cách cậu làm cách nào để chạm đến cái cửa kia chứ?
Còn đang nói thì chợt có một tiếng gầm vang lên, ở phía sau họ xuất hiện một bóng đen như quỷ mị, liên tục tấn công với tốc độ nhanh như chớp. Phạm Đình Phương và Phạm Đức Linh thì đang cố gắng chống đỡ, còn Trần Mạnh Thắng thì gần như chỉ biết chịu đòn.
- Khốn thật! Cái thứ quái vật này tại sao lại cứ như muốn lột da chúng ta vậy? Không hề tấn công vào sâu mà lại làm cho da chúng ta bị chóc ra thế này! Tuy rằng tạm thời không nguy hiểm nhưng nếu để mất máu quá nhiều thì chúng ta chết chắc đó.
Bộ giáp trên thân của ba người đều đã rách hết cả ra, da thịt bên trong cũng bị xé rách từng mảng lớn, máu tươi đang chảy ra, vô cùng thảm hại. Ngay cả bộ giáp xác do biến thân của Trần Mạnh Thắng cũng bị tổn thương nặng.
- Không ngờ cái Bì Động này lại khó khăn như thế! Những tưởng chúng ta dễ dàng vượt qua Thủ Động là bây giờ cũng dễ dàng chứ! - Phạm Đức Linh cắn răng nói.
- Vượt qua Thủ Động dễ dàng là nhờ có Mạnh Thắng, nếu không thì hai người chúng ta có khi cũng chết chắc rồi! Ở đó mà nói nhảm dễ với không dễ. - Phạm Đình Phương vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng.
- Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa! Bây giờ tập trung hết sức, phối hợp với nhau cho tốt, trước mắt phải vượt qua cái thứ này rồi nói gì thì nói!
Nghe lời của Trần Mạnh Thắng, cả hai người kia đều tạm thời quên đi mọi chuyện, tập trung đối phó với nguy cơ trước mắt này…
…..
Trong Phế Động.
- Khụ khụ… không xong rồi! Trong này toàn là khói bụi, thậm chí còn mang độc nữa! Khụ khụ… mình… sắp không chịu được nữa rồi!
Giọng nói cùng với tiếng ho sù sụ của Nguyễn Khánh Huyền vang lên, có vẻ lúc này nàng đang vô cùng suy yếu. Đáp lại lời của nàng là âm thanh có vẻ lo lắng của Nguyễn Thu Hà:
- Một chút nữa thôi, sắp xong rồi! Có thứ này thì chúng ta có thể dễ dàng vượt qua đây.
Dứt lời, bàn tay đang giã giã cái gì đó của nàng chợt ngừng lại, mừng rỡ nhấc một số thứ lên, nhanh chóng chạy lại bên người Nguyễn Khánh Huyền. Ở trên hai đầu ngón tay nàng là một ít thảo dược đã bị giã nát, nàng nhanh chóng bịt chúng vào mũi của Nguyễn Khánh Huyền, mặc dù làm như thế, Nguyễn Khánh Huyền sẽ bị khó thở nhưng dược thảo đã bị giã nát nên vẫn có thể thở được đôi chút.
Quả nhiên, sau khi dược thảo kia được đưa vào mũi, Nguyễn Khánh Huyền cũng có vẻ thoải mái hơn một chút, mặc dù vẫn còn hơi hơi ho khan nhưng không đến nỗi như thối phổi như vừa rồi nữa. Nàng nói:
- Đúng là phải cảm ơn cậu! Nếu không có cậu lần này thì mình… khụ khụ, bị ho chết rồi!
Nguyễn Thu Hà cũng cười nhẹ, nói như không có gì cả:
- Chẳng phải vừa nãy cậu mang mình bay qua cả núi đao và cánh đồng đinh hay sao? Nếu không có cậu thì chúng ta cũng không qua được Cước Động!
Nguyễn Khánh Huyền cũng cười cười, không nói gì thêm nữa! Nàng cố gắng làm cho hơi thở của mình ổn định trở lại. Trong phiến không gian này đang tràn ngập khói bụi, bên trong đó thậm chí còn chứa một ít độc tố theo lời của Nguyễn Thu Hà. Cũng may, Nguyễn Thu Hà là người am hiểu về các loại cây cỏ, thảo dược, phát hiện được nơi có độc thế này có thể sẽ sinh ra thứ khắc chế nó, mất nhiều công sức mới tìm ra được thứ thảo dược kia. Lại giã nhỏ ra, đưa vào mũi để hít thở, vừa ngăn chặn khói bụi, vừa giải độc. Tất nhiên, cách này yêu cầu phải thay thảo dược liên tục, may mà Nguyễn Thu Hà đã hái rất nhiều, không lo bị thiếu.
- Đi thôi! Mặc dù tạm thời khắc chế được nhưng chúng ta cũng không thể ở đây mãi được! Phải nhanh chóng đi tìm chìa khóa để thoát ra khỏi nơi này! Nếu cậu không đứng được thì để mình cõng cậu nhé!
Nguyễn Thu Hà không đợi Nguyễn Khánh Huyền đồng ý đã đưa lưng ra, Nguyễn Khánh Huyền cũng chẳng từ chối, nhẹ nhàng leo lên, hai bóng người dần dần biến mất trong làn bụi khói mờ mịt trời đất.
…
Cả nhóm bạn đều cố gắng vượt qua những thử thách của riêng mình, còn lúc này, Trương Hải và Dương Thanh Kỳ đang ở trong Tâm Động. Đó là một không gian toàn màu hồng, trông có vẻ rất “đáng yêu”, ở xung quanh lượn lờ từng làn mây lững lờ như kẹo bông, chúng đang trôi ngay trước mặt bọn họ, có vẻ vô cùng mờ ảo, huyền bí.
Cả không gian này đều không có bất kỳ một sinh vật nào, có vẻ vô cùng yên tĩnh, xung quanh cũng chẳng có một đồ vật nào, phảng phất như đây là một nơi hư vô vậy.
Nhưng nhìn kỹ lại, ở dưới sàn lại được vẽ hàng loạt ô vuông, xếp thành hai hàng dài. Trương Hải và Dương Thanh Kỳ thì mỗi người ngồi trong một ô, tất nhiên hai người ở hai hàng khác nhau.
Trương Hải đã thử mọi cách, nhưng không thể bước ra khỏi ô vuông này được, giống như có một bức tường vô hình đang ngăn hắn lại vậy, thậm chí ngay cả chạm vào Dương Thanh Kỳ đang ở bên ô kế bên cũng không thể.
Dương Thanh Kỳ cũng nhận ra sự khác thường trong cái không gian quái đản này, nàng đập đập tay lên cái bức tường vô hình kia, lại công kích thử nhưng không thể thoát ra được. Kỳ lạ là âm thanh của hai người gọi nhau vẫn có thể truyền đi, thậm chí còn nghe rõ rành rành nữa.
Lúc này, Dương Thanh Kỳ đang thất thần, ngửa mặt lên trời thì đột nhiên nhìn thấy những ký tự ghi chép ở trên đó, nơi này đúng là cực kỳ quái đản, Trương Hải xem xong mà thầm giật nảy hết cả mình.
Tâm Động - Động của trò chơi sinh tử - Trò chơi: Đồng Tâm Tiến Thoái.
Số người quy định tham gia: 2. Điều kiện: Khác giới tính!
Ở trong ba nhóm người chia cắt từ tổ đặc biệt, xem ra chỉ có mỗi nhóm của Trương Hải và Dương Thanh Kỳ đáp ứng được điều kiện này. Đó cũng là lý do mà hắn bị lôi vào trong Tâm Động này.
Trương Hải và Dương Thanh Kỳ tiếp tục đọc, khi đọc xong đã mỏi hết cả cổ mà họ vẫn còn ngơ ngác không cúi đầu xuống.
“Kể từ lúc hai người tham gia, nhịp tim của hai người đã được điều chỉnh sao cho bằng nhau, cùng chung một nhịp đập. Nhịp tim của hai người được quy định bằng con số 40.
Không gian giữa hai người sẽ có hiển thị, giúp cho người này nhìn thấy suy nghĩ trong lòng người còn lại. Thứ được hiển thị đó chính là điều mà người đang suy nghĩ muốn biết ở thời điểm hiện tại, nhiệm vụ của người đọc được suy nghĩ chính là trả lời thật, nói thật toàn bộ, giải đáp tò mò cho người kia với tất cả những gì mình biết.
Hai người sẽ thay nhau trả lời, mỗi câu trả lời thật sẽ được di chuyển một ô, về hướng nào thì tùy thuộc vào người tham gia.
Chú ý: Khi nghe được câu trả lời của đối phương, nhịp tim của người được giải đáp tăng lên bao nhiêu thì nhịp tim của người còn lại sẽ giảm đi bấy nhiêu. Nếu nhịp tim của một người giảm về 0 thì người đó sẽ trả giá bằng sinh mạng.”
Câu chú ý cuối cùng này làm cho cả hai người chấn động vô cùng, quái đản, cực kỳ quái đản. Hóa ra “đồng tâm” là thế này đó hả? Một người chết đi thì người còn lại đi tiếp thế nào được, ngồi đây cũng là chết chắc rồi…
Hóa ra thế này gọi là trò chơi sinh tử đó hả?
Hai người đang còn ngơ ngác nhìn nhau thì đột nhiên, trong không gian này xảy ra những biến đổi.
Ở phía sau bọn họ hiện ra một cánh cửa bảy sắc, cùng với đó là một chiếc “chìa khóa” hình lục giác trồi lên, trôi nổi ở gần đó, chỉ cần nhìn là biết cổng ra rồi. Nhìn kỹ lại, khoảng cách từ đây đến chỗ đó là sáu ô.
Ở phía trước cũng xảy ra biến đổi, ở đó cũng có một cánh cổng bảy sắc, một cơ quan trồi lên, trên đó có đặt một chiếc chìa khóa lục giác giống hệt phía sau, nhưng ngoài ra còn có một con… hình như là con giun đất bằng ngọc thì phải?
Sao lại có con giun đất ở đây? Lại còn bằng ngọc thạch nữa chứ? Hơn nữa… hình như nó đang phát ra một ít ánh sáng màu hồng kỳ diệu… giống như cả không gian này có màu hồng là do nó chi phối vậy!
Khoảng cách từ chỗ của Trương Hải đến đó là khoảng mười ô, gấp đôi so với quay đầu lại. Nhưng Trương Hải không hiểu sao lại bị con giun đất kia hấp dẫn, bởi vì… hắn đoán đó chắc chắn là bảo vật, một thứ có thể khống chế cả không gian thế này sao lại không phải bảo vật cơ chứ!
Ở Mộng Động cũng có một thứ tương tự thế này nhưng Trương Hải không biết mà thôi, vì thế mà hắn không có hứng thú, nhưng bây giờ nhìn thấy con giun kia, tận mắt nhìn thấy thì hắn không thể không sinh ra ham muốn được.
Còn đang nghĩ thì không gian ở giữa hắn và Dương Thanh Kỳ chợt vặn vẹo, hiện ra một thứ như kiểu màn chiếu vậy, trên đó hiện ra dòng chữ:
- Nghĩ cái gì bây giờ?
Trương Hải trợn tròn mắt, đây là suy nghĩ của Dương Thanh Kỳ? Thế này cũng quá vớ vẩn đi chứ? Ơ, nhưng mà lại còn có cái số gì đó đang nhảy nhảy… hình như là đếm ngược, mẹ kiếp, còn giới hạn thời gian trả lời, có năm giây thôi à? Hắn cuống quýt thế nào mà buột miệng nói ra:
- Hàng ngày tò mò cái gì thì cứ nghĩ đi!
Đây là một câu trả lời thật lòng của Trương Hải, hai hàng ô vuông chợt sáng lên một chút, có hai ô ở phía trước và phía sau hai người có vẻ mất đi ngăn cách, tiến lên trước hay lùi về sau là tùy quyết định của hai người. Trương Hải thầm nghĩ:
- Tiến hay lùi bây giờ? Tiến hay lùi bây giờ?
Dương Thanh Kỳ chợt nói:
- Tiến lên đi!
Chợt như có một lực tác dụng vào cả hai người, kéo họ tiến về phía trước, nhưng không phải là một ô, mà là hai ô… Trương Hải trợn tròn cả mắt, lúc này mới lờ mờ hiểu, có thể là do mình đang hỏi tiến hay lùi, nó hiển thị ra cho Dương Thanh Kỳ, nàng trả lời là tiến lên. Thế là xác định tiến lên, lại còn trả lời một câu, thành ra được tiến liền hai ô.
Trương Hải chán nản, bây giờ tiến lên tận hai ô, đằng sau có bảy ô, đằng trước có tám ô, càng thêm khó chọn…
Lúc này thì Dương Thanh Kỳ lại nghĩ:
- Hàng ngày tò mò… Hình như mình tò mò mấy lời mẹ nói “con gái phải ngực lớn thì mới là con gái đẹp, được con trai thích” thì phải?
Ác, đó cũng là suy nghĩ của Dương Thanh Kỳ lúc hàng ngày. Trương Hải không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến cái chữ “hàng ngày” là Dương Thanh Kỳ lại luẩn quẩn thế nào nghĩ đến cái chuyện đó! Mà cứ nghĩ đến là nó lại hiển thị lên trên màn hình, Trương Hải nhìn vào đó mà lại càng cảm thấy… thật là… tò mò hại chết người a.