Bốn tháng sau.
Băng Hỏa thành. Thủ đô Bạo quốc.
Quán trọ Quý Tộc là một quán trọ thuộc hạng cực kỳ sang trọng của kinh đô này, hàng ngày có hàng trăm hàng ngàn người ra ra vào vào. Có người ở lại, có người chỉ tới ăn cơm, cũng có những người tới đây chỉ vì sĩ diện, bởi vì tới đây chính là thể hiện đẳng cấp. Tuy rằng quán này không phải là sang nhất, đắt nhất, nhưng nói về sự độc đáo của nó thì sợ rằng cả kinh đô này chỉ có một.
Nói là quán trọ, nhưng trong lòng nhân vật chính Trương Hải của chúng ta, nơi đây xứng đáng được gọi là một hộp đêm kết hợp với khách sạn.
Nói là hộp đêm cũng không đúng, bởi vì nơi đây không chỉ có ngồi uống rượu không, mà còn phục vụ cả ăn cơm như là một nhà hàng vậy, cũng có mấy tên tiểu nhị chạy qua chạy lại, nhưng người ta lại lịch sự gọi đó là “bồi bàn”, ăn mặc đều rất chỉnh tề, tác phong ngay ngắn làm cho người ta có cảm giác như được phục vụ trong phủ quý tộc vậy.
Tình trạng của Bạo quốc bây giờ được Trương Hải đánh giá là “dở dở ương ương”. Sở dĩ nói như vậy, đó là vì xã hội thì phát triển rất nhanh, trong vòng mấy ngàn năm nay đã là như vậy. Các loại đạo cụ, thuật pháp ngày càng được chế tạo đơn giản nhằm phổ cập cho dân chúng, nâng cao đời sống xã hội, cũng giống như khoa học kỹ thuật của thời hiện đại vậy.
Nhưng sự phát triển này lại hơi bị níu lại chứ không thể bạo phát như ở thời hiện đại, bởi vì một lý do cực kỳ đặc thù.
Sinh mệnh!
Giải thích cho kỹ thì là do sinh mệnh của mấy lão già cai trị đất nước này quá dài, bọn họ đều là người tu luyện chính tông, sống vài trăm, thậm chí cả ngàn năm cũng không thành vấn đề. Tuy rằng nói họ đã đến thời kỳ tu luyện mấu chốt, thường bế quan hoặc đi vân du để tìm kiếm đột phá, nhưng cũng có không ít người đã cả trăm tuổi mà chưa tu luyện được đến cảnh giới kia, vẫn có những mối liên quan về thế tục.
Xã hội đã phát triển, nhưng mấy lão già đó thì lại mang tư tưởng cổ hủ như trước. Việc duy trì hoàng thất thì không nói làm gì, nhưng mà xã hội kiểu mới, các định nghĩa mới như là bệnh viện, khách sạn… họ rất khó mà chấp nhận. Các kiểu sống mới tự do, không gò bó vào khuôn phép cổ hủ cũng làm họ khó chịu. Đặc biệt, cái tư tưởng dân chủ gì gì đó làm cho họ càng không thể không bực tức, họ bài xích sự phát triển, họ cho rằng chỉ có chế độ cũ mới là tốt nhất dành cho mình.
Việc nhân nhượng cho mấy hình thức đổi mới trong tầng lớp nhân gian và quý tộc đã là cực hạn của họ rồi, bởi vì số người ủng hộ chế độ mới quá đông, tuy rằng họ có thể giết hết, nhưng làm thế thì còn ai để họ thống trị nữa đây?
Họ chấp nhận cho xã hội phát triển, nhưng với điều kiện là hoàng thất vẫn phải nắm quyền uy tuyệt đối, trong hoàng thất vẫn duy trì các quy định như xưa. Đặc biệt, hệ thống pháp luật, các chế độ giai cấp… rất nhiều thứ vẫn giống như chế độ cũ. Vì thế mới gọi cái xã hội này là dở dở ương ương.
Cái quán trọ Quý Tộc này nghe nói là tài sản của một người trong hoàng thất, vẫn duy trì kiểu hình quán trọ xưa, có ăn uống, có phục vụ rượu và phòng ở, nhưng đó chỉ là một mặt của quán trọ. Thực ra ở bên trong còn có dịch vụ như kiểu hộp đêm, có cả một sân khấu ở bên trên để phục vụ biểu diễn ca nhạc cho mọi người.
Tuy rằng mấy lão già không thích ứng với cái việc “đổi mới” này, nhưng mà những người trẻ tuổi lại cực thích. Biết cái gì gọi là “sành điệu” không? Biết thế nào mới gọi là “âm nhạc” không? Biết “ca sĩ” không? Không biết hả? Vậy thì đến quán trọ Quý Tộc đi! Rồi bạn sẽ hiểu hết những thú vui của giới trẻ bây giờ.
Trước đây, ở khủng long giới cũng chỉ có khái niệm ca kỹ, chứ chẳng có cái khái niệm ca sĩ này! Ca kỹ là một nghề mua vui cho thiên hạ, bị coi là một nghề thấp hèn, ti tiện… Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ trong lòng mấy tên tự cho mình là thanh cao, chứ ca kỹ cũng chẳng phải xấu xa như vậy.
Đoạn thời gian trước, con gái có hai loại, một là loại có tài năng, có thể làm những nhiệm vụ khó, có thể trở thành người nắm giữ quyền lực trong tay. Hai là những người kém tài, sức mạnh không đâu vào đâu thì chỉ có ở nhà làm khuê nữ, chờ ngày gả đi vì mục đích chính trị mà thôi.
Xã hội đổi mới, những điều mắt thấy, tai nghe trong xã hội cũng làm cho tư tưởng của giới trẻ bị thay đổi. Không còn cam chịu như lúc trước nữa. Gia đình có thể giết bọn họ, chứ đừng hòng mà bắt ép họ làm những điều trái ý… Vâng, còn có cả tiền lệ, một đôi không đến được với nhau đã dắt tay nhau đâm đầu xuống sông Tô Lịch, à nhầm, là uống thuốc độc để tự tử. Về sau được cả hai nhà cứu sống, coi như hết cách với bọn họ, tức giận đuổi ra khỏi nhà, nhưng vẫn chu cấp tiền bạc, coi như là đã được thành toàn.
Qua cái tiền lệ ấy, trào lưu cãi bố như chém chả, cãi mẹ như chặt nem càng ngày càng phổ biến. Các bậc trưởng bối cũng càng ngày càng đau đầu, tuy rằng đại đa số giới trẻ đều bị khuất phục bởi quyền uy của trưởng bối, nhưng cũng không ít người “quật cường”, không chịu khuất phục sự sắp đặt.
Sự gia tăng của phái nữ đi ra đường cũng làm cho một sự tình khác nảy sinh.
Đó là tình trạng “thất nghiệp”, hay nói cho chính xác thì là nhiều người chạy ra ngoài đường nhông nhông, hết ăn rồi chơi nhưng lại chẳng biết làm gì khác. Có mấy nữ lưu ra ngoài ăn chơi trác táng thì không nói làm gì, đó là những thành phần không thể tránh khỏi, nhất là trong giai đoạn quá độ thế này thì càng không thể tránh, nhưng cũng có không ít người muốn làm những việc “đứng đắn” hơn, không muốn sa vào sự vô độ ấy.
Và qua thời gian, cuối cùng thì cũng có người nghĩ ra một nghề rất danh giá.
Ca sĩ.
Người đầu tiên tự xưng ca sĩ là một tiểu thư quý tộc. Ở trong gia đình đã học cực nhiều cầm kỳ thi họa, tuy rằng không thích bị gò bó trong khuôn khổ, nhưng nàng lại cực thích khoản âm nhạc bị “ép học” này.
Nàng rất có thiên phú về âm nhạc, vì thế mới nghĩ ra cái nghề này. Nhưng ban đầu cũng bị gia đình phản đối kịch liệt, về sau có một người anh họ có gia thế khổng lồ, sau khi nghe thấy ước vọng của nàng thì hết sức ủng hộ. Lại làm một cột chống sau lưng, giúp nàng ca hát nhưng không bị bất cứ một ai dị nghị, không một ai dám động tâm tư.
Trong thời gian nàng ca hát, tổng cộng đã có một trăm linh năm người chết hoặc tàn phế do dám động đến nàng, hoặc là buông lời nhục mạ nàng. Hai mươi tư dòng họ bị toàn diệt hoặc tan đàn sẻ nghé chỉ vì dám to giọng đòi báo thù. Từ đó, người ta mới biết đến một nghề cao quý như là “ca sĩ”.
Phong cách bá đạo, trực tiếp và tàn khốc của người anh họ kia đã dẹp sạch mọi dị nghị về cái nghề ca sĩ này. Đưa nó chính thức trở thành một nghề được xã hội chấp nhận, tất nhiên, không phải ai cũng chấp nhận điều đó, ít nhất là những lão già khú đế thì vẫn coi đó là nghề ti tiện như cũ, dòng họ, gia tộc lớn có mấy lão già đó tồn tại thì đừng hòng đi làm nghề mới nổi thế này.
…
Nói cả nửa chương cũng chỉ để giới thiệu hoàn cảnh, bây giờ đến với nhân vật chính của chúng ta.
Lúc này, Trương Hải đang ở trong một căn phòng hạng sang của quán trọ Quý Tộc, hắn đang nồng nhiệt lăn lộn trên giường, mặt đỏ bừng, hai bàn tay thì lướt qua lướt lại trên từng khối da thịt mịn màng của ai đó. Miệng liên tục hôn, hôn hết bên trên thì lại trườn xuống bên dưới, miệng thì thào những câu khiêu khích làm người con gái dưới thân lại càng thêm thẹn thùng.
Người bên dưới không phải ai khác mà chính là Dương Thanh Kỳ đã bỏ đi cùng hắn bốn tháng trước. Lúc này, trên thân thể nàng chỉ còn một hai miếng vải mỏng manh, yếu ớt đang cố bám trụ. Nhưng dưới bàn tay như ma thuật của tên kia, chính nàng cũng cảm thấy muốn sớm giải trừ sự gò bó ấy.
- Thích không? - Trương Hải đột nhiên ngừng tay, liếm vào bên tai Dương Thanh Kỳ một cái rồi nhẹ nhàng hỏi.
- Ưm… - Không có tiếng trả lời, chỉ có một tiếng hờn dỗi bất mãn. Trương Hải cười hì hì, coi như đã hiểu, tiếp tục tiến tới.
Cộc cộc!
Cánh cửa vô duyên!
Kẻ phá đám chết tiệt!
Chẳng phải đã đi rồi hay sao? Chẳng phải nói hôm nay có việc bận hay sao? Cô ta bị điên rồi à?
Đã hai tháng rồi! Hai tháng liên tục bị phá đám, Trương Hải có cảm giác phát điên.
Số là hai tháng trước, hắn qua một hành trình dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã đặt chân đến cái mảnh đất Băng Hỏa thành này. Vốn cũng chỉ mất khoảng một tháng rưỡi mà thôi, nhưng do chằn tinh quá nổi bật, hắn và Dương Thanh Kỳ phải đáp vào trong rừng, sau đó đi đường bộ tới đây nên mới mất nhiều thời gian như thế.
Bây giờ Trương Hải chẳng biết phải đi đâu nữa, hắn như một con sói hoang bơ vơ, người bên cạnh hắn thì chỉ còn duy nhất Dương Thanh Kỳ. Hắn không phải là kẻ ích kỷ, chỉ vì mình mà ngăn cản Kỳ đi nhận truyền thừa, điều duy nhất hắn có thể làm là bồi bên người nàng những ngày này mà thôi, chính vì vậy mà hắn mới chọn tới kinh đô này.
À tất nhiên, Trương Hải không có ý định buông tha cho con cừu non Dương Thanh Kỳ này. Mỹ nữ ở trước mặt, đồng ý cho hắn ăn mà hắn không ăn thì trừ phi hắn không phải đàn ông.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên của cô bé, hắn không thích mối tình đầu của mình, mối tình đầu của nàng, lần đầu tiên của cả hai lại diễn ra ở cái nơi rừng rú như vậy. Hắn muốn dẫn nàng tới một nơi thật sang trọng, ấm cúng, ăn một bữa cơm ngon, cùng đi tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ tiến hành cái thời khắc lãng mạn ấy.
Nhưng… vấn đề lại xảy ra.
Hết tiền rồi.
Trương Hải có một vạn tiền lúc trước được bố Phạm Đức Linh cho. Ngày thường chẳng tiêu gì nhưng cũng làm vài phi vụ, tính đi tính lại cũng chỉ còn khoảng hai ba ngàn. Đi mất hai tháng, số tiền ấy cũng đã dần tiêu hết, tất nhiên, Trương Hải cũng đã nghĩ đến cách trộm cướp gì đó, nhưng cuối cùng bị Dương Thanh Kỳ cản lại, nàng không thích hắn làm như vậy.
Cũng không biết Đỗ Kim Hoa quên hay là cố ý cho hắn độc lập hoàn toàn, bên trong cái nhẫn đưa cho Dương Thanh Kỳ chỉ toàn quần áo và đồ ăn, chẳng có tý tiền nào cả…
Trương Hải trước đó cũng chẳng lo lắng gì về tiền, hắn cũng giống như một đứa trẻ đang được bao bọc thì bị vứt ra ngoài đời vậy. Nếu hắn không có vài năng lực thì có lẽ đã chết đói mất tiêu rồi.
Sở dĩ phát hiện hết tiền là do lúc nghênh ngang đi vào quán trọ Quý Tộc, lúc móc tiền ra trả thì không có. Đúng lúc ấy, Trương Hải lại nhìn thấy buổi biểu diễn bên dưới nên mới đưa ra một điều kiện.
Cho hắn hát một bài, kiếm tiền từ khán giả, sau đó trả phí sân khấu cho quán trọ.
Hắn đang coi như mình biểu diễn mãi võ, bởi vì hắn cũng không biết cái quán trọ này hoạt động kiểu gì.
Người chủ quán trọ này thì lại có quy định, những người lên hát mà thực sự thu hút được khán giả thì được miễn phí ăn ở, thậm chí còn có thể có lương.
Hình thái làm việc này giống với việc thuê ca sĩ hát bar ở thời hiện đại, không biết ai là chủ quán mà linh hoạt nghĩ ra cái cách này.
Trương Hải cũng không nói gì, ký một cái vào phiếu lên hát, sau đó vào xếp hàng. Bởi vì ở đây còn cho cả khách lên hát, giống như kiểu tỏ tình hoặc là biểu diễn gì gì đó nữa, số người không tính là đông, nhưng cũng khoảng năm sáu người. Hôm đó không có ca sĩ nổi tiếng nào lên biểu diễn, vì thế nên hầu hết là dân chưa đến nghiệp dư, hát như cơm nguội làm cho khán giả trong quán thấy hơi buồn bực.
Cho đến khi Trương Hải lên thì tình hình bắt đầu đổi khác.
Và đó cũng là sự đánh dấu cho tình trạng bi thảm khi muốn ăn mà toàn bị phá của hắn…