Trương Hải ban đầu cũng không muốn để hai nàng đỡ về trong tình trạng này nhưng mà hắn bây giờ đi lại rất khó khăn, muốn đứng lên cũng thấy vất vả. Hơn nữa không đứng lên được thì làm sao mà thay quần, mặc dù hắn mang khá nhiều quần áo ở trong cái vòng cổ nhưng mà có lấy ra cũng không thay được mà.
Bất đắc dĩ lắm mới phải để hai nàng đỡ về trong tình trạng này, hắn cũng không muốn ở đây làm trò nên bảo hai nàng đỡ mình vào trong lều rồi trốn luôn trong đó. Lần này đúng là mất mặt, lại để cho hai thằng khốn nạn kia cười đểu, sau này làm sao còn cười nhạo chúng nó được nữa chứ?
- Bạn Thu Hà thân mến, bạn có thể kể cho bọn mình rốt cuộc tại sao Trương Hải lại bị vậy hay không? Rốt cuộc hai bạn là làm gì?
Thằng Phạm Đức Linh cười bỉ ổi lên tiếng, Nguyễn Thu Hà cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ biết là hắn đang hỏi sao Trương Hải tại sao lại bị như thế, nàng bình tĩnh lên tiếng:
- Tên đó lúc nãy sàm sỡ với Thanh Kỳ nên bị quả báo thôi!
Có khi đúng là quả báo thật, vừa mới làm trò con bò với con gái nhà người ta xong thì liền dính tai nạn nghề nghiệp, kỹ thuật điêu luyện như thế mà lại trượt chân ra cái tình trạng này, lại đúng vào chỗ đó nữa, không quả báo thì là gì?
Dương Thanh Kỳ nghe mấy lời này thì đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn con bạn béo mập kia một cái rồi không thèm nói gì, hờn dỗi quay mặt đi. Còn Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng thì nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi, âm thầm vuốt vuốt mồ hôi lạnh sau lưng… Mới “có chút” thôi mà đã bị nàng cho ăn quả đắng đến máu me be bét thế kia rồi… sau này phải cẩn thận với nàng một chút… đóa hoa này đẹp nhưng mà có độc, không nên dây vào! Trần Mạnh Thắng nuốt một ngụm nước bọt, rụt rè lên tiếng:
- Bạn Thanh Kỳ… thằng kia không sao chứ? Mình thấy… hay là nói với giáo quan đi! Máu me nhiều như thế… có khi tổn thương nặng rồi đấy…
Nguyễn Thu Hà ngồi bên cạnh phất phất tay:
- Không sao đâu… máu đó là của con khủng long, hắn hơi đau tý thôi, không ảnh hưởng nhiều đâu! Thôi mấy bạn cũng đi nấu thức ăn đi, bây giờ cũng sắp tối rồi.
Mấy người còn lại nhìn nhau một chút rồi gật đầu, nếu mà đã không có chuyện gì nghiêm trọng thì cũng thôi đi, không hỏi nhiều nữa. Phạm Đình Phương và Nguyễn Khánh Huyền cũng gật đầu, đi lại gần con khủng long tội nghiệp lấy thịt của nó xuống. Các loại thực vật mà Nguyễn Thu Hà thái được cũng có một số loại được dùng làm lương thực, kể cả lương thực và thực phẩm đều đủ nên bữa cơm này có vẻ cũng không tồi lắm.
Rất may mắn, mấy cô con gái sau khi được giáo quan thông báo xong về các hạng mục huấn luyện thì đã chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị làm thức ăn, bởi vì những thứ này trong rừng không kiếm được, đây cũng là tính cẩn thận của con gái, chứ mấy kẻ ngơ ngẩn như Trương Hải còn lâu mới nghĩ đến được.
Tối, lúc bữa cơm đã chuẩn bị xong thì Trương Linh Tuyền cũng đã trở về, nàng bận cả buổi chiều đề quan sát và sắp xếp đôi chút cho các học sinh, lại thông báo về các tiến trình huấn luyện, cụ thể là thời gian một tuần sau sẽ tiếp tục đi sâu vào bên trong rừng. Sau đó nàng trở về với tổ đặc biệt này, nhìn thấy bọn chúng làm ăn đâu ra đấy, không hề nhốn nháo như các tổ khác thì hài lòng gật gật đầu, nàng cũng suy đoán người làm ra tình trạng thế này chắc chắn là Nguyễn Khánh Huyền, cô bé này có tài tổ chức khá tốt, đó cũng là lý do nàng đưa cô bé vào trong tổ này mặc dù thực lực của Khánh Huyền vẫn hơi kém hơn những người khác đôi chút.
Nhìn vào đống lửa đang cháy hừng hực, bên trên là một khúc đùi khủng long nướng nhìn có vẻ ngon lành, Trương Linh Tuyền thấy cũng đói bụng. Nàng nhanh chóng đi tới bên tổ đội, ngồi xuống nói:
- Đã chuẩn bị xong hết chưa? Cô cũng khá đói rồi! Chúng ta ăn được rồi chứ?
Thịt cũng đã chín, bữa này có ba món, một là canh ô xỉ, được nấu từ quả ô xỉ, một loại lương thực quen thuộc đối với người đi rừng thế này, sinh trưởng trên đỉnh của cây ô xỉ, một loại cây khá thấp bé (tưởng tượng như canh khoai tây ý). Món thứ hai là thịt nướng, rất rõ ràng rồi, còn món thứ ba thì là đồ tráng miệng, đó là mấy món hoa quả do Nguyễn Thu Hà hái về.
Trương Hải lúc này vẫn chưa ra ngoài, hắn mặc dù đã nghe thấy tiếng mọi người gọi nhưng còn bận thay quần áo và “kiểm tra” súng ống. Cũng may chỉ va đập nhẹ, chưa đến nỗi nát, vỡ, hay sứt mẻ gì, nếu không thì hắn tu luyện suốt mấy năm này còn ý nghĩa gì nữa? Tác giả viết truyện Khủng Long Thần Giới cũng có ý nghĩa gì nữa đây?
Trương Linh Tuyền cũng không để ý nhiều đến sự vắng mặt của Trương Hải, nàng chỉ hỏi qua một câu, khi nhận được câu trả lời rồi thì lại dán mắt vào bữa ăn trước mắt. Nguyễn Khánh Huyền đưa cho nàng một bát canh ô xỉ, Trương Linh Tuyền nhanh chóng nhận lấy rồi uống một ngụm, ăn một ít ô xỉ bên trong. Nàng không nhịn được mà mở miệng khen:
- Ngon… từ nhỏ cô ăn nhiều thứ nhưng quả ô xỉ này thì lại mới chỉ ăn được hai lần, tính ra cũng đã một năm rồi không được động đến. Thứ này tuy ngon nhưng lại mọc ở trên ngọn cây, lũ học sinh chẳng mấy ai nhìn thấy, cũng chẳng mấy ai đi hái cả, cô thì…
Nàng đang định nói mình còn chẳng biết cây nào là cây ô xỉ, mà mang về cũng chẳng biết nấu nhưng mà nói ra như thế hình như hơi xấu hổ nên nhanh chóng ngừng lại, không nói tiếp nữa. Kể ra Trương Linh Tuyền tuy rằng sống trong dòng họ lớn nhưng lại thiếu đi rất nhiều kinh nghiệm, từ nhỏ nàng không ra khỏi nhà nhiều, đến tập huấn này cũng không cần tham gia, truyền thừa cũng được trực tiếp nhận ở trong một từ đường đặc biệt, nghe nói là có một thứ duy nhất có thể truyền thừa thay thần điện, thứ đó có hai bản, nằm trong tay của Bạo quốc và Bình quốc, cũng nhờ thế mà hai nước này mới lớn mạnh được.
Còn tất cả những kinh nghiệm đi rừng, kinh nghiệm huấn luyện này nàng chỉ học trên lý thuyết, năm ngoái làm không được tốt cũng có một phần nguyên nhân là do như vậy. Mặc dù năm nay đã rút ra được nhiều kinh nghiệm nhưng vẫn chưa thấm vào đâu, nên nhớ một giáo quan luôn phải có khoảng trên mười năm kinh nghiệm mới có tư cách vỗ ngực xưng hai chữ “kinh nghiệm”, còn không thì đều là kẻ non tơ mà thôi.
Ăn xong bát canh kia, Trương Linh Tuyền lại đưa mắt về phía miếng đùi đang được nướng kia, Nguyễn Khánh Huyền dường như cũng biết nàng muốn gì nên nói:
- Thịt cũng đã chín rồi, mời cô ăn trước một miếng ạ!
Nàng khéo léo cắt một miếng và đưa tới trước mặt Trương Linh Tuyền, giáo quan không hề khách khí nhận lấy, gật đầu rồi nhanh chóng đưa vào miệng nếm thử.
Trương Hải lúc này cũng đã thay xong quần áo, hắn xốc lại tinh thần đi ra khỏi lều, còn chưa kịp hưởng thụ bữa ăn trong rừng đầu tiên thì một khung cảnh rất là ngứa mắt đập vào mắt hắn.
Trương Linh Tuyền vừa mới nhai nhai miếng thịt kia vài cái thì chợt phun hết cả ra, còn may là nàng kịp quay mặt đi nếu không thì phun ngay vào người của Trần Mạnh Thắng rồi. Sau khi phun ra, Trương Linh Tuyền không hề dừng lại mà tiếp tục phun phì phì mấy cái nữa, sau đó còn lấy một ngụm nước súc miệng cả nửa ngày rồi mới ngồi im lại được.
- Rốt cuộc là ai làm cái món này vậy?
Trương Linh Tuyền buồn bực hỏi, Nguyễn Khánh Huyền và Phạm Đình Phương nhìn nhau một cái rồi nhận là mình làm, nhưng hai nàng vẫn nói thêm một câu:
- Món này em làm theo cách mẹ em dạy mà! Chắc chắn không có vấn đề gì.
Trương Linh Tuyền nghi hoặc nhìn đi nhìn lại cái đùi kia, sau khi nhìn lại đến cái móng thì nàng chợt nói:
- Thịt này là do ai kiếm về?
Mọi người đều không hẹn mà đưa mắt nhìn Trương Hải, hắn nhất thời giật mình, khuôn mặt có vẻ hơi ngượng:
- Là em kiếm về!
Trương Linh Tuyền chợt đứng lên, nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng bên trong đó lại mang theo một sự châm chọc vô cùng lớn:
- Em có biết con này là giống gì không?
Trương Hải khó hiểu trả lời:
- Chẳng phải là một con khủng long ăn xác thối hay sao?
Trương Linh Tuyền nổi xung lên:
- Không biết thì đừng có phán bừa, đây là một con Tyrano con, loài này lúc nhỏ là động vật ăn xác thối, lớn lên thì là động vật ăn thịt hoàn chỉnh. Xương của nó được dùng làm thuốc chữa bệnh và dược liệu để luyện dược tăng cường sức mạnh, nhưng mà thịt thì lại tanh tưởi và khó ăn vô cùng, nhưng thế cũng đã đủ để bị săn đến gần tuyệt chủng, được Bạo quốc chúng ta bảo hộ. Bên phía tây kia là một vùng rừng bảo hộ, con khủng long con này chắc là chạy ra từ đó, lại bị người ta nhầm là khủng long ăn xác thối nên lúc đầu không đuổi đi. Em vừa mới vi phạm luật của Bạo quốc đấy biết không hả?
Trương Hải lúc này mới biết mình vừa mới đi săn cái gì, hình như cũng giống như là việc giết hổ ở thời hiện đại vậy, kể cũng lạ, số đen thế nào mà lại đụng trúng con này cũng không biết. Hắn chỉ biết lí nhí nói:
- Em có biết đâu?
Trương Linh Tuyền cũng hiểu là hắn không biết, nhưng mà trong lòng nàng lúc này đang bực vô cùng, lúc nãy nhìn miếng thịt thì ngon nhưng đưa vào miệng thì lại tanh hôi chết người, đến bây giờ miệng nàng vẫn chưa hết hôi, hơn nữa lại biết đây là một động vật quý hiếm thì càng bực mình, không có chỗ phát tiết thì Trương Hải đành phải đứng mũi chịu sào thôi.
- Chưa biết? Được, giờ thì nhớ kỹ vào đi! Ngày mai các học sinh không được dẫn đi giới thiệu các kinh nghiệm đi săn trong rừng, em săn giỏi rồi không cần đi nữa đâu. Ngày mai giúp hậu cần kiếm đủ năm mươi cây dương xỉ về làm củi thì nghỉ, coi như cho em đi luyện tập.
Sắc mặt của Trương Hải nhăn nhó, lần này thì ăn hành rồi. Hôm nay đúng là đen đến tận mạng, sáng thì giẫm phải củi khô bị con khủng long kia phát hiện, mất bao công sức mới đuổi được, sau đó lại bị “thương”, đến bây giờ lại bị Trương Linh Tuyền cho đi làm lao động khổ sai, không biết hắn đã gây ra tội nghiệt gì mà lại bị trời phạt thế này nữa?