Cổng thành phía nam.
Chỗ này cũng không khác với bao ngày trước, vẫn được canh gác nghiêm ngặt, người ra khỏi thành hay vào thành đều phải đóng một lượng phí nhất định. Tất nhiên, phí này không đắt, cũng chỉ có một đồng mà thôi. Nhưng với lượng người qua lại lên đến vài ngàn người mỗi ngày thế này, cổng thành cũng thu về không ít lợi ích cho Lục Diệp thành.
Lúc này, có một đám người đang đứng trên cổng thành. Nhìn trang phục, uy thế của bọn chúng, những lính canh tầm thường dưới bên dưới cảm thấy hơi run rẩy. Những người này đều là võ sĩ trong phủ thành chủ, tuy rằng cũng không phải là hạng cao cấp, nhưng đâu phải loại lính canh như bọn chúng có thể so sánh chứ.
Những người này cũng không quá nghiêm túc, cười đùa nói chuyện với nhau, hơn nữa còn mang cả rượu ra uống, điều đó có vẻ hơi phản cảm đối với những lính canh luôn phải giữ sự nghiêm túc này, nhưng bọn họ cũng không dám làm gì.
Đúng lúc này, ba bóng người truy đuổi nhau lờ mờ xuất hiện, làm náo loạn cả một vùng. Nơi cổng thành này không cho phép buôn bán, để tránh bọn xấu trà trộn, nhưng cũng có khá nhiều người xếp hàng để thông hành. Nhất thời, cổng thành trở nên một mớ hỗn độn, nhốn nháo, mất trật tự.
Bọn lính canh xanh mét mặt mày, một tên đội trưởng đã đứng ra quát lớn:
- Bọn đầu đường xó chợ nào làm loạn ở đây? Mau đứng ra chịu chết!
Hôm nay có quan trên đến giám sát, thế mà lại xảy ra tình hình này, bọn họ vừa thấy xấu hổ, vừa tức giận, nhưng còn có cả sự sợ sệt, lo lắng nữa.
Nhưng lời của hắn vừa dứt thì một bóng người đã lướt qua thân thể hắn, quẹt một cái làm hắn quay như chong chóng, đầu óc choáng váng. Hắn còn chưa kịp ổn định lại thì lại có hai bóng người xẹt qua người hắn, lần này, hắn không chịu nổi nữa mà ngã vật ra đất, há miệng thở hổn hển.
Một trong hai thân ảnh đuổi đằng sau quát lớn:
- Mau bắt nó lại, đó là mục tiêu mà chủ nhân đã giao cho chúng ta…
Mấy tên đứng trên cổng thành giật nảy mình, vừa nhìn lại thì thấy rõ diện mạo của kẻ bỏ trốn kia, tuy rằng dáng người không giống hoàn toàn, nhưng trong lúc cấp bách thế này, bọn chúng còn suy xét được cái gì chứ?
Ba bốn tên nhao nhao chạy xuống, truy đuổi theo cái bóng người kia. Người đó dường như cũng không có ý định bỏ trốn vội, mà lại duy trì tốc độ rất bình thản, cho bọn chúng đuổi theo.
Nếu Đỗ Kim Hoa vừa vọt ra đã biến mất ngay, bọn người này sẽ nhanh chóng tìm đến hai người Trương Hải để “hỏi chuyện”, chẳng phải sẽ hỏng bét hay sao? Bây giờ điều cần nhất là kéo dài thời gian cho bọn chúng thừa cơ bỏ trốn.
Nhưng mấy tên này càng đuổi thì càng thu gọn lại khoảng cách, bọn chúng phối hợp với nhau rất tốt, mỗi tên chặn một hướng, ép Đỗ Kim Hoa phải đi thẳng, nhưng những chướng ngại vật trước mắt khiến bà phải giảm tốc độ đi, bọn chúng sẽ thừa thời cơ đó mà thu gọn khoảng cách. Tình thế ngày càng trở nên gấp gáp.
Đột nhiên, mục tiêu kia khựng lại, lấy trong người ra một lá bùa, phẩy nhẹ một cái, thân hình vặn vẹo một trận rồi biến mất trong không gian.
Mấy tên kia ngẩn người, lúc chúng đuổi đến thì đã muộn, thân hình của người đó đã hoàn toàn biến mất.
Đỗ Kim Hoa không định giao chiến trực diện.
Tuy rằng bà có tu vi Phản Tổ sơ cảnh thật, nhưng khả năng và thiên phú chủ yếu vẫn là kỹ thuật ẩn thân và ra đòn chớp nhoáng, chứ giao chiến thì bà không rành.
Mấy tên truy đuổi này cũng có tu vi không kém bà là bao nhiêu, lại có lợi thế về nhân số, hơn nữa, bọn chúng hình như còn có khả năng phối hợp khá là nhuần nhuyễn. Nếu cứ thế mà giao đấu, bà có đến bảy phần khả năng bị đánh bại.
Quan trọng hơn, nếu như bà bị đánh bại, bị bắt thì Trương Thái Sơn có thể lấy đó làm cái cớ để làm khó Trương Thái Cường. Còn nếu không có bằng chứng gì, thì kể cả Trương Hải có biến mất thì cũng chỉ trách là bọn họ làm ăn tắc trách, Trương Thái Cường và Đỗ Kim Hoa chẳng liên quan gì đến việc Trương Hải bỏ trốn cả.
Ông thích bắt nó, tôi không xen vào là tốt rồi, còn bắt tôi chịu trách nhiệm sao?
Cả Đỗ Kim Hoa và Trương Thái Cường đều đã bàn nhau trước như vậy.
Nhưng, dường như bà đã tính sai gì đó.
Mấy tên này khá là có kinh nghiệm, khi thấy bà biến mất trong không gian, bọn chúng nhanh chóng nghĩ đến thuật ẩn hình huyền thoại trong giới sát thủ.
Nhưng người ở trước mặt bọn chúng cũng không có tu vi quá cao, thuật ẩn hình này chắc chắn cũng chỉ ở mức thấp. Nếu như bọn chúng đoán không sai, người đó đang ngồi im một chỗ, không thể di chuyển.
Không thể không nói, kinh nghiệm truy lùng của bọn này cũng khá là phong phú. Đừng nghĩ rằng bọn chúng tu vi thấp, những kẻ đi làm võ sĩ như chúng thường có xuất thân không phải là đại gia tộc gì, đạt đến tu vi này đều phải trải qua hàng trăm ngàn trận chiến, phải tự lĩnh ngộ, tự phát triển sau mỗi lần đau đớn thì mới đến được bây giờ. Thực lực của chúng chính là xây dựng trên cơ sở máu thịt, tuy rằng sức mạnh vẫn chỉ có vậy, nhưng kinh nghiệm thì nhiều lắm.
Bọn chúng bắt đầu tỏa ra bốn phía, khuôn mặt nghiêm nghị, trên người từng tên bắt đầu tỏa ra khí tức cuồng bá, kết hợp chặt chẽ với nhau rồi ép xuống bên dưới.
Bọn chúng đang muốn thực hiện một đòn công kích trên quy mô rộng. Đỗ Kim Hoa kinh hãi, nếu như bà cứ giữ nguyên vị trí thế này thì sẽ trúng đòn chắc, đến lúc đó, không chỉ thuật ẩn hình này mất đi, mà ngay cả bản thân bà cũng sẽ bị thương nặng.
- Khặc khặc… Đòn thế cũng có vẻ đẹp mặt đó!
Đột nhiên, một giọng nói sâm hàn vang lên giữa không gian. Đỗ Kim Hoa nghe thấy những lời này thì sắc mặt càng thêm khó coi, bởi vì chỉ cần nghe qua, bà cũng có thể nhận ra, đó là Trương Hải.
Chẳng phải bảo trốn đi hay sao? Tại sao còn quay lại đây?
Giọng nói ấy cứ thế vang qua vang lại, dường như được phát ra từ bốn phương tám hướng, thể hiện ra đối thủ cực kỳ “cao thâm”, chắc chắn là “cao thủ”.
Nhưng chúng không biết, Trương Hải chỉ bày bố một pháp trận nhỏ chứa bên trong “chướng nhãn pháp” mà thôi. Nhờ trận pháp này, giọng nói sẽ được phát đi như cái loa phường, phát ra từ vài vị trí khác nhau, tạo ra cái hiệu ứng quái đản này, đó cũng là chiêu thức hoa dạng để đánh lừa ở trong “chướng nhãn pháp”.
Bọn người kia đề phòng cực độ, bọn chúng vô thức tiến gần lại nhau, nhằm hỗ trợ bất cứ lúc nào, nhưng chúng lại không biết, mình đang dính vào bẫy rập của đối phương.
Vụt, vụt, vút…
Ngay khi bọn chúng vừa mới tụ lại, còn chưa kịp ổn định tâm lý thì một loạt dây leo đã phá đất mà ra. Dây leo cứ như dài bất tận, lại nhanh như chớp cuốn bọn chúng lại. Mấy tên này vừa định thoát ra thì lại bị một bức tường gì đó ngăn cản, chỉ cần bọn chúng chạm vào đó là sẽ cảm thấy áp lực như muốn nghiền nát xương thịt của mình ra vậy.
Đó chính là sức mạnh khống chế “không gian”.
Và đó cũng là nguyên lý làm người bị “Mộc Thần Không Gian” bắt giữ khó mà thoát thân ra khỏi vòng vây.
Dương Thanh Kỳ bây giờ đã bắt đầu dùng chiêu này thành thục hơn, tuy rằng chưa chính thức tiến lên đẳng cấp Tự Giác cảnh, nhưng chỉ cần ngộ thêm một chút, hoàn thiện kỹ năng này hoàn toàn thì nàng sẽ chính thức tấn giai, trở thành một trong những người trẻ tuổi xuất sắc nhất.
Nhưng giam mấy tên có tu vi cao hơn mình thế này không phải là chuyện tốt, sự kháng cự của bọn chúng làm cho Dương Thanh Kỳ ăn không tiêu, chiêu thức của nàng có thể bị phá bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một bóng đen khổng lồ hiện ra giữa không gian, có tiếng phần phật của gió, tiếng soàn soạt của cây cối bị va chạm, và tiếng răng rắc của những cành cây vang lên có thể chứng minh sự hiện hữu của sinh vật này.
Đôi cánh dài hơn sáu mét như che cả bầu trời, cái mỏ dài cùng hàm răng sắc nhọn, giống như có thể nghiền nát mọi thứ. Cái sừng trên đầu đã bắt đầu phát ra từng tia lửa điện, mồm cũng há ra, một quả lôi cầu khiếp đảm đang dần dần xoay tròn trong đó.
Đỗ Kim Hoa nhìn đến ngẩn ngơ.
Chằn tinh!
Đúng là chằn tinh!
Hơn nữa sức mạnh còn kinh khủng đến như vậy! Áp lực này… áp lực này khiến bà rung động trong lòng, bởi vì bà biết, con chằn tinh kia còn mạnh hơn bà gấp bội.
- Ê, khoan đã Cún! Mày làm cái gì mà nóng vậy? Mẹ tao còn đang ở bên dưới, mày bắn xong làm mẹ anh bị thương thì sao?
Một giọng nói có phần buồn bực vang lên, Đỗ Kim Hoa lại càng kinh ngạc hơn, bởi vì… thằng con trai đang phải chạy trốn của bà đang ngồi trên đầu của con chằn tinh ấy, ra sức vỗ vỗ xuống, giọng gấp gáp nhắc nhở.
- Đại ka à! Anh cũng phải nói sớm thì em mới biết đường mà lần chứ! Thế thì nhanh nhanh gọi mẹ anh ra đây đi! - Một giọng nói non nớt khác vang lên, đó chính là giọng của con chằn tinh. Nếu không nhìn nó mà chỉ nghe giọng nói, có khi người ta còn nổi lòng yêu thương, muốn ôm đứa trẻ bé bỏng ấy vào lòng nữa kìa.
- Mẹ! Mẹ ra đây nhanh lên…
Đỗ Kim Hoa cũng giật mình, nhanh chóng loại trừ thuật ẩn thân, con chằn tinh tên “Cún” cùng với Trương Hải cũng đáp xuống, Dương Thanh Kỳ xinh đẹp cũng hiện ra sau lùm cây.
Trương Hải kéo Đỗ Kim Hoa đến bên cạnh mình, sau đó cười lạnh lùng, ra hiệu một cái cho con chằn tinh kia ra tay. Quả cầu sét lại tụ một lần nữa, định công kích về phía chỗ Mộc Thần Không Gian kia.
- Đừng! - Đỗ Kim Hoa ngăn cản.
Trương Hải và con chằn tinh khựng lại, Trương Hải thầm buồn bực, nhìn Đỗ Kim Hoa nghi hoặc. Bà cũng gấp gáp nói:
- Đừng có hỏi gì cả! Các con đi nhanh đi! Mẹ đã nói rồi, không được giết bọn chúng! Đi nhanh đi!
- Tại sao? - Trương Hải vẫn cực kỳ nghi hoặc.
- Không có chuyện mạng người thì không sao! Động đến mạng người thì chuyện không đơn giản nữa đâu! Bác Sơn sẽ làm khó nhà…
Mới vừa ra được nửa câu, bà đã biết mình lỡ mồm. Nói cái tên bác Sơn ra đã làm cho Trương Hải phút chốc hiểu ra tất cả.
Hóa ra là ông ta!
Thảo nào mà mấy tên võ sĩ này lại có bản lĩnh như vậy, Trương Thái Cường làm sao mà móc ra những kẻ này cơ chứ?
Thảo nào mà Đỗ Kim Hoa lại không cho hắn giết bọn chúng.
Thảo nào mà Trương Thái Cường phải dùng khổ nhục kế này đuổi hắn đi! Ông không muốn hắn trở về, cả Lục Diệp thành này đều nằm trong tay Trương Thái Sơn, nếu như hắn lén lút trở về gặp gia đình, vậy thì chẳng phải tất cả sẽ thành công cốc hay sao?
Trước đó, hắn đã nghĩ đến một kế hoạch, Dương Thanh Kỳ cũng cảm nhận được kế hoạch đó của hắn..
Vốn hắn còn định lợi dụng chằn tinh, giết chết hết mấy kẻ này, sau đó lại lẻn vào trong thành, giết sạch những kẻ khốn kiếp đó. Tất nhiên, hắn không tự phụ đến mức cho rằng mình là vô địch thủ, chằn tinh là vô địch thủ, nhưng ám sát vài kẻ cầm thú thì chắc không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ… xem ra tất cả những điều đó cũng không làm được rồi…
Giết Trương Thái Sơn sao? Hắn không ngại, nhưng hắn phải để ý đến suy nghĩ của Trương Thái Cường…
Thở dài một hơi, Trương Hải thấy thật suy sụp…
Trong một giây, trong lòng hắn lướt qua hàng ngàn suy nghĩ. Cuối cùng lấy ra một đám bùa chú hạ đẳng, khẽ vận lực dán chúng vào những gốc cây xung quanh, sau đó Trương Hải nói với Đỗ Kim Hoa.
- Mẹ cũng rời đi nhanh lên! Con đã dùng bùa chú bố trí một trận pháp tụ linh, nhờ đó duy trì Mộc Thần Không Gian của kỳ thêm một vài phút, bây giờ đi ngay vẫn còn kịp…
Cái trận pháp tụ linh này thực ra là bắt chước hoa văn ở trên bùa sơ đẳng. Như đã giải thích, bùa chú và trận pháp có cùng bản chất, có thể vẽ trận pháp lên bùa để làm bùa cao cấp, vậy thì cũng có thể dùng cách bố trí trận pháp để làm thành một tấm “bùa lớn”, bao phủ cả một diện tích rộng như thế này. Đó cũng chỉ là một lĩnh ngộ cơ bản về bùa chú của Trương Hải mà thôi.
Còn Trương Hải, sau khi nói xong những lời ấy, hắn dứt khoát quay mặt đi, dẫn tay Dương Thanh Kỳ và đi về phía chằn tinh…
Khẽ quay đầu lại, Trương Hải nói nhỏ:
- Mẹ… con yêu bố mẹ nhiều lắm… nói những lời này với bố hộ con nhé…
Nói xong, hắn bế bổng Dương Thanh Kỳ lên, nhảy lên lưng con chằn tinh “Cún”, khẽ ra hiệu một cái, chằn tinh phất cánh bay bổng lên trên không trung. Hình dáng nhanh chóng nhỏ lại, thành một chấm đen nơi cuối trời.
Đỗ Kim Hoa cũng cố nén lệ mà rời đi. Trong lòng bà vẫn còn rất lo lắng cho Trương Hải, nhưng bà cũng thấy vui mừng cho hắn… con trai bà, thật sự trưởng thành rồi!