• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ thì Trương Hải đã biết, cái lợi thế khi đặt nhiều ngọc thánh thú để mở cửa là gì rồi.

Hắn đặt càng nhiều ngọc vào thì con đường sẽ càng lớn, đó chính là đặc điểm của mê cung này.

Không gian thì không đổi, nếu như con đường có kích thước nhỏ thì sẽ sinh ra càng nhiều lối đi. Ngược lại, nếu kích thước của con đường mà lớn thì sự ngoắt ngoéo sẽ giảm, cái gọi là tỷ lệ thành công chính là như vậy.

Trương Hải lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực kia, nện từng bước tiến lên phía trước.

Miếng ngọc thánh thú kia đã bị che lấp bởi quá nhiều tấm kính khúc xạ, Trương Hải chỉ có thể thấy được ánh sáng rực rỡ của nó chứ không thể thấy được thứ gì khác. Ở trong cái mê cung này, ánh sáng đó phát ra giống như là mặt trời, có tác dụng định hướng cho Trương Hải.

Nhưng Trương Hải dần dần phát hiện ra, cái thứ ánh sáng đó có lẽ không phải là để định hướng, mà là để làm cho hắn lạc hướng.

Ban đầu, hắn cứ nghĩ lá giống như lúc lạc trong rừng, đi theo hướng mặt trời là được, nhưng mà mê cung này cũng đâu có đơn giản như hắn nghĩ chứ?

Nếu cho hắn tấm bản đồ của mê cung này, chưa chắc hắn đã vẽ được đường ra, đừng có nói đến chuyện mù mờ ở đây như vậy mà có thể tìm được lối thoát.

Liên Hương Nhu lúc này cũng hồi phục được đôi chút, không cần hắn phải bế nữa, nàng đang chậm rãi đi bên cạnh hắn. Nàng im lặng không nói gì, chỉ nện từng bước theo sát hắn mà thôi.

Thực phẩm mà Trương Hải mang theo đã không còn nhiều, cũng may, Liên Hương Nhu ăn rất ít. Thực ra xưa kia nàng thậm chí không cần ăn, cũng tại bây giờ khí công đang mất hết, không thể dùng linh khí để thay thế lượng dinh dưỡng cần thiết, vì thế mà vẫn phải ăn mấy thứ đồ đó.

Không gian xung quanh thì cứ sáng bừng bừng, muốn ngủ hay là tĩnh tu cũng khó khăn. Hai người cứ đi, cứ đi, cũng chẳng biết đã đến bao lâu nữa, đi mãi cho tới khi lượng thực phẩm của Trương Hải đã dùng sạch nhưng vẫn chẳng thấy một lối thoát nào.

Trương Hải cũng không biết mình đã rẽ bao nhiêu lần, đâm đầu vào ngụ cụt bao nhiêu lần. Hắn cũng không thể nhớ rõ được, con dao của mình đã khắc lên tường bao nhiêu vết nữa, nhưng mà mê cung nãy vẫn rối loạn như thế, dù hắn có cố gắng thế nào thì con đường này chỉ đem đến cho hắn sự bất lực.

Liên Hương Nhu vẫn đi bên cạnh, không lên tiếng, cũng không có hành động quá khích gì. Nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, đến lúc này, Trương Hải cuối cùng cũng nhận ra điều không đúng.

Trải qua bao nhiêu ngày mệt mỏi như vậy, hắn thì càng ngày càng suy sụp, đến giờ phút này, thực phẩm cũng đã hết sạch, trong lòng hắn chợt thấy thật tuyệt vọng, cái đói và cả cơn khát đã bắt đầu bao trùm lên cơ thể hắn.

Cho đến lúc này, Trương Hải vẫn có thể vận dụng những sự tỉnh táo cuối cùng của mình để phân tích phản ứng của Liên Hương Nhu.

Ung dung, thản nhiên, mặc dù từ lúc gặp nhau tới giờ, nàng vẫn luôn giữ cái dáng vẻ ấy (ngoại trừ lúc bị sàm sỡ), nhưng đến thời khắc thế này mà nàng vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh thì đúng là không bình thường.

Hơn nữa, mặc dù ăn rất ít nhưng sức lực của nàng vẫn đầy đủ, đi theo hắn không hề kêu ca, thậm chí, hắn còn cảm thấy nàng càng ngày càng khỏe mạnh. Nghĩ lại cái thân thế của Liên Hương Nhu, Trương Hải chợt muốn tát cho mình một cái cho chừa cái tội ngu ngốc, chẳng phải đi lâu như thế, cô ta có cơ hội hồi phục sức lực hay sao?

Hít sâu một hơi, Trương Hải âm thầm nắm lấy dây chuyền, phát ra thần thức để thăm dò nàng.

Luồng linh khí nhợt nhạt quanh người nàng đã xuất hiện, sắc mặt của Trương Hải nhăn nhó lại, trong lòng nổi lên trăm ngàn suy nghĩ.

Bây giờ cô gái này đã bắt đầu khôi phục thực lực, mặc dù chưa chắc đã bằng một phần vạn thực lực chân chính của nàng, nhưng nếu Trương Hải bây giờ ra tay đối phó nàng thì không rõ là mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Một người ngày càng xuống sức, trong khi một người ngày càng mạnh lên, Trương Hải biết, mình hết cơ hội đối phó với cô ta rồi.

Nhưng mà… cô ta có khí, hắn cũng tu khí, tại sao mà cô ta có thể ăn ít đến mức gần như ích cốc như vậy, trong khí hắn vẫn phải ăn đầy đủ.

Trương Hải xoay chuyển ý nghĩ đôi chút, cuối cùng quyết định đánh cược một lần. Hắn nghĩ ra cách này, nếu may mắn thì cả hắn cũng sống, còn nếu xui thì hắn sẽ tiêu đời, nhưng ít nhất thì có thể cứu sống được đám người kia.

Trước khi chia nhau lên núi, mọi người đã chia đều thực phẩm, đến giờ mình chưa chết đói, hơn nữa lại lấy suất một người chia cho người khác, xem ra mấy người kia đến thời điểm này có lẽ vẫn có thể sống được.

Trương Hải hít một hơi, lấy lại tinh thần rồi nói:

- Cô đã biết trước lối ra khỏi đây phải không?

Liên Hương Nhu hơi khựng lại, quay đầu lãnh đạm nhìn Trương Hải, cân nhắc một chút rồi gật nhẹ đầu. Trương Hải bày ra một dáng cười gượng gạo:

- Xem ra từ đầu đến giờ cô vẫn luôn tính toán với tôi.

Liên Hương Nhu vẫn lãnh đạm như cũ nói:

- Ta không thể tin ngươi hoàn toàn được. Từ lúc ngươi đưa ra cái câu nói đùa rằng giết ta để báo quốc gì đó, ta không thể không đề phòng. Có lẽ ban đầu tại ta ngủ say năm trăm năm nên hơi mê muội, để ngươi khai thác, nhưng từ lúc đó, ta đã biết rằng mình đang nằm trong tay ngươi, ta phải có tính toán của riêng mình.

- Tốt lắm, vậy sao bây giờ cô lại nói ra?

- Ngươi không sống được bao lâu nữa rồi, bây giờ ngươi đang rất đói khát, ngươi cũng đã nhịn suốt 3 ngày rồi, giữ được tỉnh táo cũng đã là rất khá. Nếu ta đoán không sai, cần khoảng một tuần nữa là ngươi sẽ chết.

Còn một câu mà Liên Hương Nhu chưa nói, đó là bây giờ Trương Hải chưa chắc đã làm gì được nàng.

- Vậy sao cô không tách ra từ sớm, tự tìm lối thoát đi?

Liên Hương Nhu lắc đầu:

- Không được! Ngươi là người đã mở cửa mê cung, ta cần có thân xác của ngươi mới hoàn thành được tất cả những việc này!

Trương Hải chợt hơi thấy lành lạnh sau lưng, không ngờ cô nàng này còn có những tính toán đó với hắn. Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh nói:

- Nhưng khi tôi chết, cô nghĩ là cô còn giữ được bao lâu, liệu có thể thoát ra khỏi đây hay không?

- Không chắc! - Liên Hương Nhu nhanh chóng lắc đầu.

Trương Hải thở phào một hơi, nếu nàng đã nắm chắc thì hắn cũng chẳng có cái gì để đem ra nói chuyện nữa cả.

- Nếu bây giờ… tôi giúp cô có cả mười phần cơ hội thì sao?

Liên Hương Nhu nhíu mày, nhìn Trương Hải một cách nghi hoặc:

- Chắc cô cũng đã nhận ra, tôi cũng tu khí, trong người cũng có linh khí thiên địa. Chỉ là tôi chưa biết sử dụng nó để thay thế thực phẩm giống như cô mà thôi. Bây giờ… nếu tôi truyền linh khí của mình cho cô, giúp cô có thừa sức lực để vượt qua cái mê cung này, vậy thì cô có thể hứa với tôi một việc hay không?

Tròng mắt của Liên Hương Nhu hơi lóe, ngẫm nghĩ một chút rồi tỉnh bơ nói:

- Nói xem việc gì đã?

- Khi cô ra khỏi đây, cô phải cứu những người bạn của tôi! Sau khi đưa họ vượt qua Quy Trần, cô phải đảm bảo từ nay không bao giờ dây dưa đến họ nữa, cũng không được làm tổn thương đến họ! Cô có làm được không?

Liên Hương Nhu nhẹ nhàng gật đầu, việc này quá dễ đối với nàng, thậm chí còn không cần lộ mặt vẫn có thể làm được. Còn mấy tên gọi là “bạn” kia, nàng cũng không có hứng thú. Chỉ là… ánh mắt nhìn về phía Trương Hải đã có thêm vài phần dị dạng.

Còn về việc Trương Hải lợi dụng lúc truyền công để ám toán? Nàng không quan tâm nhiều, bởi vì nàng không phải là kẻ bị động trong việc truyền công này, nàng rất tỉnh táo, thậm chí, có thể nói là nàng còn nắm giữ sự chủ động. Nói cho chuẩn là nàng muốn hấp phệ hắn, chỉ là có sự đồng ý của hắn nên quá trình này dễ dàng hơn nhiều mà thôi.

Nhẹ nhàng phát ra lời khởi thệ để đảm bảo, Liên Hương Nhu đưa ánh mắt sang nhìn Trương Hải có vẻ đã thở phào hài lòng.

Hai người ngồi đối diện nhau, bốn cánh tay áp vào nhau, nhiệt khí nong nóng cũng bắt đầu tỏa ra từ chỗ hai người tiếp xúc.

Nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn của nàng, Trương Hải lại không nổi lên dục vọng gì. Đó là bởi hắn đang tập trung vào một mục tiêu khác.

Dùng thần thức siêu đẳng dò xét đường vận công của nàng, xem xem nàng đã làm cách nào để có thể ích cốc như vậy.

Liên Hương Nhu không biết mục đích của hắn, trong ý nghĩ của nàng, thực lực của Trương Hải còn chưa có được thần thức đủ mạnh để qua mắt nàng trong lúc này.

Dòng khí trong người Trương Hải theo lòng bàn tay truyền vào thân thể Liên Hương Nhu, trong đó đã chứa một tia thần thức của hắn, tất nhiên, tia thần thức này được hắn lợi dụng dây chuyền để tạo ra.

Trương Hải lợi dụng thần thức, tìm tòi rất lâu, đến khi đã gần thấu triệt được nguyên nhân trong đó thì hắn chợt thấy thần thức của mình bị cắt đứt. Liên Hương Nhu đã tách ra, đứng thẳng người lên dùng con mắt lãnh đạm nhìn hắn, cất giọng nói có vài phần tán thưởng:

- Tốt lắm, không ngờ ngươi vì đồng bạn mà chấp nhận hy sinh bản thân mình! Coi như nể mặt mấy người bạn kia… lần này ta sẽ cứu ngươi một mạng.

Trương Hải sửng sốt, không ngờ cô gái này lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng trong mắt hắn vẫn tràn ngập sự nghi hoặc nhìn nàng. Liên Hương Nhu nhẹ nhàng cất tiếng, trong âm thanh có vài phần hoài niệm:

- Ta vẫn nhớ các sư huynh đệ đối với ta rất tốt, lúc mà ta gặp nguy hiểm, đại sư huynh đã đứng ra bảo vệ cho ta… Thôi được rồi, nói chung là ngươi làm ta nhớ đến bọn họ, tạm thời tha cho ngươi, nhưng mà ngươi vẫn phải thề với ta một chuyện.

Trương Hải trầm lặng, cơ hội khám phá bí mật coi như đi tong, bây giờ mà mở mồm ra phản bác thì chắc chắc là mất cả chì lẫn chài, chỉ đành nghe điều kiện của nàng vậy. Hắn cũng nhanh chóng phát ra một lời thề “độc” đến mức không thể độc hơn.

- Sau khi ra khỏi phong ấn này, cả bốn miếng ngọc thánh thú sẽ là của ta!

Trương Hải hơi đắn đo, sau đó dứt khoát gật đầu đáp ứng. Mất mấy miếng ngọc không rõ tác dụng để đổi lại mạng sống, có kẻ ngu mới không làm. Hơn nữa, lúc này nàng đã hấp thụ một phần khí của hắn, bây giờ hắn không đánh lại nàng.

Liên Hương Nhu giữ vẻ mặt lạnh tanh gật đầu, nói cho hắn mấy chữ:

- Ngươi cũng tu khí, nhớ lấy cách vận công này. Tuy thứ này chẳng phải cao minh gì nhưng cũng giúp ngươi chống đỡ đói khát thêm một thời gian nữa, với lượng linh khí trong cơ thể ngươi thì vẫn đủ dùng đó.

Sau đó, một đoạn khẩu quyết vang lên trong đầu Trương Hải. Mặc dù trong lời của Liên Hương Nhu, thứ này không phải là cao minh gì nhưng đối với Trương Hải bây giờ đúng là đồ quý rồi. Có thể nhờ linh khí mà hạn chế ăn uống, ai mà không thích chứ?

Trong lòng Liên Hương Nhu cũng hơi lắng lại, dùng cách này, nàng và hắn có thể thoát ra khỏi đây là chắc chắn rồi. Còn việc tên này sau khi ra khỏi đây có tuân thủ lời thề hay không thì không quan trọng, đến lúc đó thực lực của nàng đã hồi phục được thêm nhiều, hắn mà lật lọng thì chỉ có chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK