Trương Thái Cường nhanh chóng bắt một chiếc xe dù ở ven đường rồi chạy nhanh tới biệt thự của anh trai, lúc này thì Trương Thái Sơn cũng đã đứng đấy chờ ông được một lúc rồi.
Thấy Trương Thái Cường đã đến, thành chủ cũng nhanh chóng chạy lại vỗ vai ông hai cái rồi nói:
- Mau lên xe của anh đi cho nhanh, bây giờ ra sân bay là vừa rồi!
Phương tiện đi lại trong khủng long giới hầu hết là khủng long, vì thế mà những con thằn lằn sấm to lớn trở thành những chiếc “máy bay” cực kỳ được ưa chuộng. Người ta thiết kế những buồng giống như của xe ngựa, sau đó thì dùng dây đặc chế cột chặt vào người những con thằn lằn sấm này. Một chiếc “máy bay” như thế này đòi hỏi một “phi công” thật xuất sắc, có được sự thông linh nhất định với “máy bay” để nó không lảo đảo lung tung hay vì mấy loại chim chóc ven đường mà nổi máu tham ăn đuổi theo săn mồi, và đặc biệt là phải đề phòng trường hợp “máy bay” gặp phải “trực thăng hoang dã khác giới tính” mà đi theo tán tỉnh thì hỏng bét.
Ngồi lên trên xe, hai người bình tĩnh ngồi trên đó tán chuyện để chờ xe di chuyển, tuy nói xe của Trương Thái Sơn khá nhanh nhưng cũng cần ít nhất một giờ mới chạy tới cái sân bay ấy. Đây cũng là bởi vì “máy bay” quá lớn, làm sân bay trong khu dân cư thì đúng là không ổn nên phải sắp xếp ở ngoại thành, điều này thì cũng giống như thế giới hiện đại vậy.
Tranh thủ thời gian này, Trương Thái Sơn chợt lên tiếng nói:
- Cường! Anh nghĩ là kế hoạch năm xưa của chúng ta có thể dùng được rồi!
Trương Thái Cường mờ mịt nhìn ông anh một cách khó hiểu, lên tiếng:
- Anh nói gì vậy? Kế hoạch nào? Em không hiểu!
- Anh nói đến thằng Hải! Chú quên mục đích chúng ta nuôi dưỡng nó rồi hay sao? Trước đây anh vẫn cứ nghĩ nó là một thằng vô dụng bất tài nên dần thất vọng với nó, nhưng hôm nay thì đã khác, anh cuối cùng cũng đã thấy được quyết định của chúng ta không hề sai lầm.
Trương Thái Cường chợt rùng mình khi nghe đến chuyện mục đích nuôi dưỡng Hải, nhưng sau đó thì lại trở nên lo lắng và khó hiểu, anh trai nói không hề sai lầm là sao chứ? Chẳng lẽ ông anh phát hiện giá trị gì của Hải hay sao?
Trương Thái Sơn không nói mà lấy ở trong ngực ra một cái đĩa tròn sáng bóng, bên trên đĩa có khắc đầy những ký tự kỳ lạ, thậm chí còn có cả một chút đồ hình. Trương Thái Cường nhìn thấy thứ này thì lên tiếng:
- Kính lưu ảnh? Anh muốn cho em xem cái gì sao?
- Chú cứ xem đi thì biết! - Trương Thái Sơn không nói mà chỉ thao tác một chút rồi đưa cho em trai mình. Hình ảnh ở trong kính cũng dần dần hình thành, bên trong đó có hai thằng nhóc con, một thằng trắng trẻo và một thằng đen đúa, nhìn hai thằng đều loắt choắt yếu đuối không có gì đáng chú ý cả. Nhưng Trương Thái Cường lại tập trung nhìn vào đứa trắng trẻo kia… vì đó là Trương Hải.
Nhìn thấy thằng con mình dùng cú đá mà chỉ những người đã có lĩnh ngộ nhất định mới dùng, lại còn dạy cho thằng bạn các thế đòn tay. Và đặc biệt, một câu nói đầy vẻ kinh nghiệm của thằng con làm cho ông bất ngờ: “Kẻ non nớt thì chỉ chăm chăm vào phát huy ưu điểm của mình mà để lộ ra nhược điểm cho đối thủ nắm bắt, còn người thông minh thực sự thì luôn biết cân bằng giữa phát huy ưu điểm và khắc phục nhược điểm, thậm chí đem nhược điểm thành cái bẫy trí mạng cho đối thủ lao vào.”
Đó không chỉ là triết lý võ học mà còn là một triết lý sống, những điều này khá đơn giản nhưng ít nhất cũng phải là một người đã từng trải một chút mới ngộ ra, mà tuy rằng ngộ ra cũng không phải là làm được. Nhưng mà những lời như thế phát ra từ miệng của một thằng nhóc làm cho người ta bất ngờ.
- Có phải là có người đã dạy cho nó phải không? Nhưng mà trong huyết mạch của tất cả khủng long tộc chúng ta đều khắc sâu một tín niệm là không được dạy cho người khác cơ mà! Hơn nữa sau khi nhận truyền thừa thì tín niệm ấy lại càng mạnh mẽ, chưa có một ai phản kháng được. Vậy thì tại sao Hải lại biết những thứ này chứ? Nó thực sự còn quá nhỏ.
Trương Thái Sơn trầm ngâm một lúc, sau đó thì ngẩng đầu lên, nhìn em trai với ánh mắt khá chắc chắn và nói:
- Bây giờ có hai cách để giải thích, anh đã từng đọc trong một cuốn sách cổ nghiên cứu về linh trưởng tộc, trong đó có một loại thiên phú mà anh thấy khá giống trường hợp này, đó là thiên phú “ngộ”.
- Ngộ? - Trương Thái Cường sửng sốt, sau đó thì im lặng chờ anh trai giải thích.
- Chính là ngộ! Người có thiên phú này thì bề ngoài nhìn như không có thiên phú gì cả, nhưng thực sự thì lại sở hữu một ngộ tính gấp hàng chục hàng trăm lần người khác. Một người cần 1 năm để ngộ ra một đạo lý, một chiêu thức mới thì họ chỉ cần một tháng đến hai tháng mà thôi. Đó là một loại thiên phú kỳ dị nhất, trừu tượng nhất của linh trưởng tộc, và chỉ có ở linh trưởng tộc mà thôi. Những người thế này lúc ban đầu thì có vẻ rất yếu đuối, nhưng theo thời gian, sức mạnh của họ sẽ theo những thứ ngộ ra mà tăng với tốc độ chóng mặt.
Nghe Trương Thái Sơn giải thích, Trương Thái Cường chợt trầm ngâm, chẳng lẽ Hải lại là người như thế? Không trùng hợp vậy chứ? Chỉ chẳng may nhặt được một đứa bé mà lại mang trong mình thứ thiên phú kỳ dị như vậy.
- Vậy còn trường hợp thứ hai là gì?
“Trường hợp thứ hai?” Ánh mắt của Trương Thái Sơn chợt trở nên lạnh lùng:
- Đó chính là đã có một tên linh trưởng tộc đã bí mật gặp được Hải, truyền dạy cho nó những thứ này. Nếu ở trường hợp này thì chắc chắn sẽ thành họa, Nên nhớ linh trưởng tộc tu luyện không giống chúng ta mà lại là hình thành hệ thống tu luyện từ đầu, dạy từ cơ bản đến thâm sâu hơn. Tu luyện như thế thì quá gò bó, hàng ngàn hàng vạn người dùng một chiêu thức giống như nhau, quá dễ bắt bài. Nhưng không thể phủ nhận rằng bọn họ làm vậy lại có sự lắng đọng, cải tổ qua nhiều đời nên cao thủ của linh trưởng tộc nhiều lúc không kém cao thủ của chúng ta chút nào.
Trương Thái Cường nghe ông anh giải thích rõ ràng thì trở nên lo lắng, nếu như thế thật thì nguy rồi! Nếu mà như thế thì thằng Hải sẽ chết chắc, ông không muốn nhìn thấy cảnh đó, không thể được!
- Vậy theo anh thì Hải rơi vào trường hợp nào?
- Tỷ lệ rơi vào trường hợp thứ hai cao hơn! Nhưng không thể phủ nhận trường hợp thứ nhất! Dù sao thì chú cũng là người đã nuôi dưỡng nó, chú hãy đưa ra quyết định tốt nhất đi! Anh sẽ ủng hộ chú hết sức của mình.
Tuy rằng anh trai nói thế nhưng Trương Thái Cường cũng đã biết được đây chỉ là một bài kiểm tra, xem ông có đủ cứng rắn hay quá mềm lòng. Trương Thái Cường do dự một chút rồi cắn răng nói:
- Mọi việc chưa thể xác định rõ ràng, hay là anh cho người giám sát thằng Hải đi! Nếu có người như thế thì chắc chắn phải lộ ra, chúng ta cũng có thể xác định được. Nếu nó thực sự bị linh trưởng tộc dụ dỗ thì em sẽ khuyên nó, nếu không được thì chính tay em sẽ giết nó. Nhưng nếu nó là người có thiên phú “ngộ” thì anh làm thế nào?
Trương Thái Sơn không hề do dự mà nói ngay:
- Chú làm thế cũng khá đúng ý anh rồi! Nếu nó không phải bị linh trưởng tộc dụ dỗ thì tốt, lúc ấy thì chúng ta sẽ cho nó đi tập huấn bình thường như những đứa trẻ khác để xác định xem nó có phải người có thiên phú “ngộ” hay không. Nếu thực sự là thế thì chúng ta sẽ có trăm nghìn thủ đoạn để làm cho nó trung thành phục vụ cho chúng ta.
Còn một câu mà Trương Thái Sơn không nói hết, đó là nếu Trương Hải không phải là có thiên phú “ngộ” mà chỉ là chẳng may học được ở đâu đó thì ông cũng không giữ nó lại làm gì! Nhưng ông không muốn nói để cho Trương Thái Cường thêm hoảng loạn, ông biết, em trai mình đã thực sự coi đứa bé kia là con ruột mất rồi.
Một giờ cũng không phải là dài gì, hai người đã nhanh chóng đến sân bay, lúc này thì cũng vừa có một “máy bay” hạ xuống sân, người của con khủng long vẫn đang giữ vững ở tư thế song song với mặt đất, hai cánh áp xuống mặt đất tạo thành hai tấm ván trượt. Mọi người cũng dần dần chui ra từ trong các khoang, không hề câu nệ gì mà nhảy thẳng lên hai cánh kia rồi trượt xuống dưới đất. Mọi người ở khủng long giới này đều có chút kỹ năng trong người nên việc này không khó, còn trẻ nhỏ mà đi máy bay thì chắc chắn là có người lớn đỡ xuống, đôi khi có đứa còn trượt bằng mông rồi lại ưa thích cái cảm giác phiêu phiêu này.
Trương Thái Sơn nhanh chóng lấy ra một tấm biển đã chuẩn bị từ trước, trên đó có ghi ba chữ: Trương Linh Tuyền.
Một lúc sau thì có một cô gái trẻ tuổi chừng mười tám đôi mươi đi tới gần hai người. Cô gái này có làn da trắng nõn, đôi mắt nâu không to nhưng lại hơi sâu, lông mày sắc nét và dài, đôi môi hồng nhuận luôn giữ một nụ cười tủm tỉm làm lộ ra một đôi lúm đồng tiền đáng yêu. Dáng người của cô gái cũng đã phát triển đầy đủ, ngực không quá lớn nhưng rất cao, nhìn qua có vẻ săn chắc, mông cũng nảy nở lắc lư theo từng nhịp bước, đặc biệt là đôi chân dài đặc hữu của con gái Trex tộc làm cho dáng người của nàng gần như là hoàn hảo trong mắt đàn ông.
Cô gái tiến lại gần hai người, khẽ cúi người xuống rất lễ phép nói:
- Chào hai anh! Em là Trương Linh Tuyền, hai anh có phải là anh họ Thái Sơn và Thái Cường không ạ? Em lần này đến đây thực tập mong hai anh giúp đỡ nhiều.
Hai anh em đều sửng sốt, cứ nghĩ là cô gái này là người trực hệ thì phải ngạo mạn mắt để trên trời, không ngờ lại lễ phép như thế. Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, cô gái mỉm cười nói như đã liệu trước:
- Có phải hai anh thấy em không giống như trong tưởng tượng là phải ngạo mạn, hất hàm lớn tiếng chỉ tay năm ngón phải không? Thực ra thì em cũng có lúc như thế nhưng chỉ đối với những kẻ không đáng tôn trọng mà thôi. Mặc dù gia tộc nói hai anh là bàng hệ nhưng dù gì thì chúng ta cũng là anh em họ, hình như là ông nội của ông ngoại của em là anh em với ông ngoại của ông trẻ hai anh… ý không phải… là thế nào ý nhỉ…
Họ hàng rối rắm cứ loạn cả lên, thực ra thì quan hệ của Trương Linh Tuyền và Trương Thái Cường tính ra chính xác thì là sáu đời, cũng không tính là gần, nếu không nói là xa tít mù khơi rồi.
- Nói chung là em vẫn phải gọi hai anh là anh họ! Thân làm em thì không được bất kính, chưa nói đến em còn rất nhiều việc phải nhờ vả hai anh giúp đỡ chiếu cố.
Cô em họ đã nói rõ ra thế rồi thì bọn họ cũng hiểu, có lẽ là do cô vẫn còn việc nhờ vả họ nên phải tôn trọng, cũng không sao, chẳng phải người có giá trị thì mới được tôn trọng hay sao. Họ đâu biết là cô gái này đối với người mới gặp lúc nào cũng như thế, chỉ có những người nào cho cô ấn tượng xấu hoặc là ấn tượng không cần phải tôn trọng thì cô mới giở tính tiểu thư ra mà thôi.