• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miệng của loài Triceratops cũng chẳng có răng nhọn gì, họa chăng chỉ có cái mỏ khoằm giống như chim ưng là có tác dụng “cắn”.

Một dòng nước thơm ngon tràn vào trong miệng nó…

Dòng nước này giống như thuốc bổ, càng uống lại càng thấy sung mãn, càng uống càng thấy ngon. Hàn Kỳ Lân biết, đây là máu của Trương Hải, nhưng hình như còn có thứ gì được trộn lẫn bên trong.

Đây là một loại năng lượng băng giá, nếu người thường nhiễm phải thứ năng lượng này thì có thể bị lạnh cóng mà chết. Nhưng với Hàn Kỳ Lân thì thứ này lại giống như thuốc bổ, càng nuốt lại càng mạnh. Hàn Kỳ Lân chấn động, bởi nó đoán rằng, nếu truyền năng lượng trong khoảng mười lăm phút, số năng lượng mà nó nhận được có thể đủ cho nó đột phá đến thần thông thượng cảnh.

Năng lượng này ở đâu ra?

Hàn Kỳ Lân thì cứ hút, Trương Hải đang nằm bên dưới đã tái nhợt mặt mày, nhưng đôi mắt cũng đã dãn ra, lộ vẻ thoải mái, dường như hắn đang thoát khỏi sự dày vò nào đó.

Hơn mười phút.

Hàn Kỳ Lân càng ngày càng tham lam, chỉ cần một chút, một chút nữa thôi là năng lượng của mình sẽ đủ để đột phá. Mình đã mắc ở cái cảnh giới này bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chưa thấy bất cứ một dấu hiệu đột phá nào, chỉ cần… chỉ cần.

Đúng lúc đó, một âm thanh gấp gáp truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Hàn Kỳ Lân:

- Buông ra!

Hàn Kỳ Lân vẫn cố hút thêm.

- Buông nhanh! Mày thích chết à? - Trương Hải vô cùng ức chế, vừa rồi bị hàn khí xâm nhập vào khí huyết, thậm chí máu bị tắc nghẽn di chuyển khó khăn, vì thế hắn mới lợi dụng lực hút của Hàn Kỳ Lân, phối hợp với công pháp để vận chuyển khí huyết trong người. Hơn nữa, hắn còn ép cả hàn khí của cái quả tròn tròn chết tiệt kia ra cho Hàn Kỳ Lân hấp thu.

Nhưng bây giờ, nếu Hàn Kỳ Lân còn hút nữa thì hắn sẽ thành cái xác khô, mất máu quá nhiều mà chết. Hiển nhiên, Trương Hải không thể nào để tình huống đó xảy ra. Mặc dù hàn khí trong người vẫn còn rất nhiều, cái cục tròn tròn kia cũng chưa hoàn toàn tan biến, nhưng Trương Hải cũng đã hồi phục lại một ít khả năng hoạt động, có thể dùng cách khác để truyền năng lượng rét lạnh này ra ngoài.

Hàn Kỳ Lân run lên, nhưng vẫn hơi do dự, Trương Hải đành phải nói:

- Đừng có hút nữa, tao truyền hàn khí cho mày theo cách khác! Giữ lại thì tao cũng đâu có dùng được…

Hàn Kỳ Lân nghe thế thì mới luyến tiếc buông cánh tay của Trương Hải ra. Bây giờ, cánh tay đó đã bị “đục” một cái lỗ to bằng nửa nắm đấm, vùng xung quanh vết thương tím tái lại, dường như còn bị một lớp băng mỏng bao trùm, trông cực kỳ ghê rợn. Trương Hải cố gắng vận chuyển công pháp để lấy lại một chút khả năng hoạt động, nhưng mất máu quá nhiều làm thân thể hắn mềm nhũn, có muốn nhấc tay cũng khó.

- Đỡ tao lên lưng mày! Nhanh lên! - Trương Hải thều thào nói. Hàn Kỳ Lân nhanh chóng lấy cái sừng đỡ lấy hắn, hất lên trên lưng.

- Hự! Mày… - Trương Hải thấy cơ thể đau đớn, vốn định chửi bậy một phen nhưng thân thể cứ rã rời ra, nói chuyện đúng là quá lãng phí khí lực.

Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi đặt cánh tay lên cái diềm của Hàn Kỳ Lân, vừa vận chuyển công pháp, dẫn hàn khí đến lòng bàn tay, vừa dặn Hàn Kỳ Lân:

- Tập trung hấp thu năng lượng đi! Hấp thu đến khi nào tao bảo ngừng thì thôi.

Hàn Kỳ Lân chăm chú làm theo lời Trương Hải chỉ dẫn, quả nhiên, năng lượng “ngon lành” kia lại tuôn ào ạt vào người nó, làm Hàn Kỳ Lân mừng rơn, giống như nông dân bắt được vàng vậy.

- Tình hình trên kia thế nào rồi? - Bây giờ Trương Hải cũng thấy dễ chịu hơn nhiều, công pháp cũng vận chuyển thuận lợi hơn, hàn khí trong cơ thể vẫn khá mạnh, nhưng hắn đã có thể dùng khí công để áp chế nó xuống. Chỉ là thân thể vẫn bạc nhược, khí công có mạnh thì cũng rất khó để vận dụng.

Trương Hải giống như một người tràn đầy thể lực, tràn đầy sức mạnh, nhưng mà tay chân lại đang bị chấn thương vậy. Đúng là có sức mà không dùng được, cảm giác này làm hắn buồn bực vô cùng.

- Trên kia… - Hàn Kỳ Lân hơi do dự, nhưng vẫn kể ra rõ ràng:

- Cún đang đối đầu với dị tượng hóa hình, con T.Rex kia hình như đã trúng thuật pháp gì đó của nó, bây giờ đang giúp nó vượt qua kiếp nạn này!

- Dị tượng hóa hình? - Trương Hải thầm thấy vui mừng trong lòng. Trước đó, hắn từng hứa sẽ cho Cún đan dược để hóa hình, nhưng mà đó chỉ là lời nói dóc. Thực tế, hắn cũng cho nó rất nhiều đan dược để tu luyện, nhưng đã lâu như vậy mà Cún vẫn chưa có dấu hiệu gì, điều này làm hắn thấy hơi hổ thẹn, lại càng dồn cho nó nhiều đan dược hơn. Cho đến bây giờ, số đan dược càng ngày càng ít, nhưng Cún vẫn chẳng có dấu hiệu gì đột phá, điều này làm hắn thầm lo lắng.

Nhưng không ngờ, vào cái thời khắc này, hồn tinh Pretanodon lại đột phá!

Hắn sao mà không vui chứ?

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, Trương Hải chợt biến sắc:

- Còn Tuyền! Tuyền đâu? Mày ở đây, Cún đối đầu dị tượng, vậy cô ấy thì sao?

- Cô Tuyền hả… - Hàn Kỳ Lân có vẻ e dè, lắp bắp.

- Nói! - Trương Hải quát, hắn rất lo cho nàng. Ở chỗ đó, chỉ có nàng là có tu vi kém nhất, chẳng may…

- Em… vừa rồi em chẳng may đánh trúng cô ấy một đòn… - Hàn Kỳ Lân dè dặt nói, hình như cực kỳ e dè sắc mặt của Trương Hải.

Trương Hải trầm mặt, tỏ ra càng sốt ruột.

- Nhưng không sao đâu! Tạm thời mất năng lực hoạt động thôi…

- Mẹ mày! Nói nhanh lên! Rốt cuộc làm sao rồi? Nhanh, vừa lên trên vừa nói! Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì tao cho mày làm “bò khỏa thân” để cúng bái!

Trương Hải hung ác hăm dọa, Hàn Kỳ Lân biết tên này giỏi chơi tâm lý chiến hơn bản thân, đã thấy nhiều sắc mặt của hắn, nhưng chưa bao giờ thấy hắn tức giận và phẫn nộ như vậy.

- Em… vừa nãy em định ngồi trông cô ấy, nhưng anh đột nhiên lại gọi… - Lời của Hàn Kỳ Lân làm hắn không biết nói gì.

Chính hắn gọi nó xuống…

Mẹ kiếp! Mình nghĩ cái gì thế này? Bây giờ quan trọng là phải tìm được Tuyền, chứ không phải lúc ngồi quy trách nhiệm!

Nghĩ đến đó, hắn trực tiếp bỏ qua cho Hàn Kỳ Lân, chỉ giục nó lên nhanh hơn mà thôi.

Còn bản thân hắn thì dùng toàn bộ thực lực để áp chế cái cục tròn đã bị thu nhỏ còn một phần mười kia. Bây giờ cục tròn đó đã cực kỳ yếu ớt, việc áp chế tạm thời thì Trương Hải cũng có thể làm được.

Mất khoảng ba mươi giây, Hàn Kỳ Lân đã cõng Trương Hải leo lên trên mặt đất.

Thân ảnh hai đứa bé vẫn lơ lửng trên bầu trời. Nhưng hình ảnh này có vẻ vặn vẹo, đầu một nơi, chân một nẻo. Đây cũng là hiện tượng do không gian loạn lưu gây ra, người ngoài nhìn vào không thể thấy rõ tình hình bên trong được.

Nhưng Trương Hải vẫn thấy được mấy cánh tay thỉnh thoảng lại phất lên, cái đầu của một cô bé con đôi lúc há ra, hét lên một tiếng, sóng âm truyền ra còn được một vài tia sét quấn lại, trông giống như bão sét vậy.

Nơi nào có dòng “sóng âm bọc sét” này đi qua, không gian nơi đó được ổn định, những khe nứt được khép lại một cách kỳ diệu, không gây tổn thương gì đến thân thể hai đứa bé. Nhưng qua mỗi lần như thế, cô bé lại thở hồng hộc, che miệng ho khan liên tục, sắc mặt cũng đỏ bừng lên vì ho, dường như cực kỳ vất vả mới phát ra được một đòn như thế.

Ngược lại, bé trai kia có vẻ dễ dàng hơn, nó đá một cái vào khe nứt, khe nứt kia khép lại như muốn nghiền nát chân nó ra, nhưng đứa bé rút chân lại rất nhanh, làm khe nứt kia khép lại mà không làm được gì. Cách triệt tiêu loạn lưu không gian có thể nói là quá đơn giản.

Nhưng thỉnh thoảng nó cũng bị dính đòn, những lúc như thế, nó chỉ cần giật mạnh một cái là đã thoát ra, nhưng trán cũng toát mồ hôi, giống như vừa chịu đau đớn không nhỏ.

Trương Hải chỉ nhìn lướt qua bầu trời, sau đó ánh mắt hắn lại bao trùm mặt đất.

May quá!

Trương Linh Tuyền vẫn nằm im nơi đó, sắc mặt tím tái, thân thể run cầm cập, có vẻ sự lạnh lẽo kia đã xâm nhập vào thân thể, làm nàng khó mà chịu được.

Trương Hải không hiểu lấy sức lực từ đâu, đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía Trương Linh Tuyền.

Hắn ôm lấy thân thể đã lạnh cóng của nàng, gấp gáp hỏi:

- Em có sao không? Trả lời anh đi! - Vừa nói, hắn vừa vỗ vỗ lên khuôn mặt của Trương Linh Tuyền, tay cũng nhanh chóng xoa bóp lên tay chân nàng để lấy lại chút nhiệt độ nhờ ma sát.

Nhưng vừa chạm vào da thịt nàng, Trương Hải đã có cảm giác như điện giật, cánh tay trở nên lạnh lẽo, tê cứng lại.

Cùng lúc đó, cái cục tròn tròn trong cơ thể hắn chợt xoay tròn lên, thông qua bàn tay hắn hấp thu hàn khí từ trên người Trương Linh Tuyền.

Quái đản!

- Em không sao đâu! Chỉ là… hơi lạnh thôi! Nghỉ ngơi vài ngày là được! - Trương Linh Tuyền gượng gạo nói.

- Đại ca, em xin lỗi, đòn vừa rồi của em cũng khá nặng. Tuy rằng chiêu đó chỉ có tác dụng làm tê cứng thân thể, nhưng tu vi của chị… À… nếu không phá bỏ hàn khí đó thì có thể…

Phá bỏ?

Phá hàn phải dùng nhiệt!

“Đúng rồi! Hỏa Linh Quả!” Trương Hải sáng mắt lên, lấy từ không gian trữ vật ra một thứ quả màu đỏ rực, dường như có hỏa diễm âm ỷ bên trong, nhiệt lực phát ra xung quanh làm Hàn Kỳ Lân thấy khó chịu.

- Nào! Ăn đi! - Trương Hải nhẹ nhàng đưa quả đó đến trước mặt Trương Linh Tuyền.

- Không ăn! - Trương Linh Tuyền rất yếu, nhưng lại lắc đầu thật kiên quyết.

- Sao vậy? - Trương Hải nhíu mày.

- Đại ca à! Đúng là nóng có thể giải lạnh, nhưng đó là khi cường độ của chúng không cao. Hàn khí trong người của chị Tuyền mạnh như vậy, nếu dùng cách đó thì chỉ làm chị ấy sớm bạo thể mà chết thôi. Trường hợp thế này, trừ phi chị Tuyền là tu sĩ hệ hàn hoặc băng, có thể khống chế cái lạnh tồn tại sẵn trong người, từ từ trung hòa với năng lượng hỏa trong thứ quả này thì mới có tác dụng.

Hàn Kỳ Lân giải thích làm sắc mặt Trương Hải càng khó coi.

- Mày có cách gì không? - Trương Hải tâm tình phiền muộn, không nghĩ được gì nên chỉ đành hỏi thăm Hàn Kỳ Lân xem sao.

- Anh… hấp thu Hàn khí đó đi! - Hàn Kỳ Lân nói.

- Hấp thu?

- Em đoán vừa rồi anh đã nuốt phải thứ băng hàn gì đó phải không? Thứ đó khi ở dưới băng thì có xu hướng diệt sạch những thứ có nhiệt độ cao, để không gian của nó không bị ô nhiễm, đại ca mới bị hại là vì thế. Nhưng bây giờ đã lên được môi trường hỏa nhiệt, bản thân thứ đó lại hao tổn do em cắn nuốt, vì vậy nó sẽ có xu hướng hấp thu băng hàn xung quanh để làm lớn mạnh bản thân… Vừa rồi anh động vào người chị, hẳn là thứ đó rục rịch nên hàn khí bị chuyển dời, tay anh cũng bị lạnh cóng đến toát ra hàn khí…

Trương Hải nhìn lại tay mình.

Quả nhiên, bàn tay vừa chạm vào da thịt Trương Linh Tuyền đã lạnh cóng, còn kết một tầng băng mỏng.

Không do dự gì nữa, hắn nhanh chóng nắm chặt lấy tay nàng, hàn khí theo đó mà bắt đầu rục rịch, truyền hết vào bên trong cơ thể của Trương Hải, cuối cùng tích tụ vào bên trong cái khối tròn kia.

Trương Hải chăm chú vào khối tròn đó, lợi dụng đúng lúc nó hấp thu gần hết hàn khí, hắn tiến hành chấn áp nó nhanh như chớp. Cục tròn kia hình như không kịp phản ứng, chưa làm gì được thì đã bị hắn phong kín lại vào một góc.

Còn Trương Linh Tuyền, do Trương Hải ngắt giữa chừng nên hàn khí chưa tan hết, nhưng bản thân nàng có thể hóa giải nốt trong khoảng một hai ngày. Tạm thời không còn gì đáng ngại.

Đến lúc này, Trương Hải mới có thể thở phào một chút. Cái cảm giác tìm lại được đường sống trong chỗ chết, lại cứu được cả người yêu thế này làm hắn như vừa được lên thiên đường. Không kịp nổi mà ôm chặt lấy thân thể Trương Linh Tuyền, hôn loạn lên khuôn mặt của nàng.

- Lát nữa con T.Rex kia mà đáp xuống, mày nhanh chóng công kích nó, không cho nó phản ứng kịp, nghe chưa?

Trương Hải lặng lẽ truyền âm cho Hàn Kỳ Lân. Bây giờ con T.Rex kia đối phó với loạn lưu dường như không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng nếu bị đánh lén… hắn không tin là nó chịu được. Ngay cả rồng lửa năm xưa cũng chết vì chiêu này, T.Rex thì tính là cái gì chứ?

Con T.Rex vẫn hào hứng chiến đấu với loạn lưu, càng đánh càng thống khoái, bởi hỏa lực cuồng bạo trong người đã được phát tiết ra ngoài. Nhưng nó không biết, mấy kẻ âm hiểm phía dưới đã bắt đầu lập mưu ám toán nó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK