• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về nhà rồi…

Căn nhà thân thuộc mười mấy năm, mới chỉ rời xa nửa năm… không, phải là ba năm mới đúng. Rời xa ba năm rồi, sao mà nhớ thế?

Cảnh cửa này, bức tường này, cái sân này, còn cả mấy gốc cây không cao cũng chẳng chấp kia nữa.

Cảm giác thân thương làm Trương Hải thấy kích động trong lòng.

Nhưng hắn còn chưa kịp hưởng thụ bao lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng gió rít bên tai.

Có người tấn công!

Nhưng hắn không hoảng hốt, chỉ cười nhẹ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ của Dương Thanh Kỳ, ý bảo nàng đừng làm gì cả. Bản thân hắn thì tiến lên phía trước, đối chọi với kẻ tấn công đó.

Đó là một cú đá nặng cả ngàn cân, mạnh hơn Phạm Đức Linh xưa kia cả vài chục lần, nhưng Trương Hải chỉ hời hợt né sang một bên, hai cánh tay đan vào nhau, xoáy một vòng rồi bắt chặt lấy cổ chân người đó.

Tay phát lực giật mạnh về phía sau, làm người đó chưa kịp rút chân lại mà còn phải di chuyển theo lực tác động của hắn. Chân của Trương Hải cũng không nhàn rỗi, hắn ra vẻ hời hợt, nhưng thực ra đã dồn toàn lực vào chân phải, đá mạnh vào vị trí kheo chân trụ của đối phương, nhằm làm cho người đó mất đà, ngã ra đất.

Người bên kia cũng không vừa, biết nhất thời chưa rút chân lại được, dứt khoát không rút nữa. Chân trụ bật một cái đã rời khỏi mặt đất, né được cú đá nham hiểm của Trương Hải. Không những thế, cái chân được bật lên đã tạo thành một hình vòng cung hoàn mỹ, giáng thẳng xuống đầu Trương Hải.

Trương Hải hơi giật mình, bây giờ có tránh cũng không kịp, hắn chỉ đành buông cái chân đang bắt được kia ra, cả hai tay đè lên vai, sau đó lắc mình một chút, dùng hai tay đỡ lấy cú đá đó.

Rầm.

Mặt đất mọc đầy cỏ dưới chân Trương Hải đã bắt đầu lún sâu, thân hình hắn cũng khụy xuống, trán đổ mồ hôi. Không ngờ cú đá nhìn tầm thường đó lại khủng khiếp như vậy, trực tiếp đánh tan lực phản kháng của hắn.

Nhưng Trương Hải cũng chưa dễ khuất phục như vậy, thân hình hắn vẫn rất kiên cường, cố gắng đứng thẳng. Người kia hừ một tiếng, chân lại tiếp tục phát lực, nhấn mạnh xuống, mặt đất dưới chân Trương Hải lại càng lún sâu, chân cũng bắt đầu run rẩy, lên.

Không cứng được thì phải uyển chuyển.

Trương Hải cắn răng, chờ đúng lúc mà người đó tiếp tục phát lực, thân hình hắn đột nhiên hạ thấp hẳn xuống, nhưng không phải là quỳ, mà là ngã ngửa người ra. Người kia dường như cũng hơi bị bất ngờ, vì thế nên hụt đà, có vẻ hơi lung lay.

Trương Hải lợi dụng thời cơ này, hai tay chống xuống đất, hai chân bật mạnh lên, đạp thẳng vào vị trí giữa hai chân của người đó.

Người kia cuống quýt đưa tay chặn lại cái cú đá nham hiểm đó, sau đó lợi dụng lực bật ra xa.

Người kia có vẻ tức giận vô cùng, hành động này đúng là cực kỳ nham hiểm, hắn không thèm đợi Trương Hải đứng dậy, vọt một phát đến trước mặt hắn, nắm tay đã siết chặt, vung về phía Trương Hải tạo ra từng đợt gió rít. Trương Hải còn chưa kịp đứng dậy, né tránh cũng không kịp, chẳng ngờ người này nhanh đến như thế, nếu ngay từ đầu dùng tốc độ này thì làm sao hắn đánh được?

Nhìn bàn tay đang nhằm vào mắt trái của mình, Trương Hải đau khổ nhắm mắt, tưởng tượng ra khuôn mặt gấu mèo và nụ cười châm chọc của Dương Thanh Kỳ.

Bịch bịch…

Mấy âm thanh va chạm vang lên, nhưng Trương Hải chưa thấy thân thể mình đau đớn gì cả.

Mở mắt ra thì đã thấy một thân hình thon thả, eo nhỏ, chân dài đứng trước mặt mình, còn cái kẻ tấn công vừa nãy thì đang đứng một bên, gãi gãi đầu như đang xấu hổ:

- Lão già kia! Chẳng phải nói chỉ thử một chút thôi sao? Già đầu như vậy rồi còn ra tay hết sức với thằng con mười ba tuổi bé bỏng của tôi. Không biết xấu hổ à?

Giọng nói vốn hiền dịu của Đỗ Kim Hoa bây giờ đã có thêm vài phần tức giận, nói xong thì không để ý đến ông chồng “vũ phu” kia nữa. Quay người lại ôn nhu phủi phủi bụi trên người Trương Hải, đỡ hắn dậy, lại ôm hắn vào lòng như một đứa bé, nhẹ nhàng nói:

- Con trai ngoan của mẹ! Đừng sợ nhé! Bố chỉ đùa chút thôi, nhưng mà con trai mẹ cũng rất lợi hại nha, tý nữa thì làm cho lão già kia ăn đủ, bây giờ tên nào còn dám nói con mẹ yếu đuối thì mẹ liều mạng với kẻ đó. Thôi nào, vào nhà để mẹ nhìn cho rõ con trai ngoan của mẹ nào, đi nửa năm rồi nhớ quá cơ! Ơ, mà con mẹ lớn nhanh thật, bây giờ cũng cao to cường tráng quá rồi… vào kể cho mẹ nghe xem nửa năm qua con làm được những gì rồi nào…

Đỗ Kim Hoa nói liên hồi làm cho Trương Hải dở khóc dở cười, Trương Thái Cường bên cạnh cũng tý thì cười ra tiếng, nhìn nhìn vào cặp mắt cảnh cáo của Đỗ Kim Hoa thì thức thời ngậm miệng lại.

Đỗ Kim Hoa nói chán nói chê thì đỡ Trương Hải đứng dậy, định dẫn vào nhà. Lúc này, ánh mắt của bà lại chuyển lên người của Dương Thanh Kỳ, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi:

- Đây là…

- Dạ thưa bác, con tên là Dương Thanh Kỳ, là bạn… bạn… bạn…

Trước đấy đã chuẩn bị tốt những lời phải nói, nhưng khi gặp Đỗ Kim Hoa thì Dương Thanh Kỳ lại thấy thật lúng túng, nói mãi không thành lời. Ngay cả chữ “bạn gái”, đã dự định nói từ sớm nhưng bây giờ thì lại do dự, lúng túng không nói nên câu.

- Là bạn gái? - Đỗ Kim Hoa như cười như không hỏi.

Dương Thanh Kỳ vô thức gật đầu, nhưng sau đó lại hoảng hốt lắc đầu, mặt đỏ bừng như táo chín, cuối cùng cúi gằm xuống, tay mân mê vạt áo không nói gì nữa.

Đỗ Kim Hoa nhìn kỹ con bé này. Ánh mắt lập lòe ánh sáng, đẹp thật, con nhà ai mà xinh quá thế này? Kiếm cả cái Lục Diệp thành này cũng không có mấy đứa bé xinh như nó. Nhưng mà con bé này nhìn cũng phải mười sáu mười bảy tuổi nha… sao lại quen biết thằng nhóc nhà mình. Không đúng, cái chuyện kia bố nó cũng đã nói, chẳng phải có hai đứa nuốt tinh huyết chằn tinh nên phát triển trước tuổi hay sao? Xem ra đúng là thằng con mình và con bé này rồi…

Cuối cùng, ánh mắt của bà lại quái dị nhìn Trương Hải, làm hắn hơi chột dạ, không biết mẹ có phản đối hay không? Cuối cùng, Đỗ Kim Hoa cười ha hả, chạy tới dắt tay Dương Thanh Kỳ nói:

- Vào nhà đi, vào nhà! Đứng đây nói chuyện làm gì? Thằng bé này cũng thật là, dẫn bạn gái về nhà mà cũng đường đột thế này, làm bố mẹ không chuẩn bị kịp gì cả. Ha ha, trước cứ chê cười thằng bé ngốc nghếch, ít giao thiệp. Bây giờ xem ra ánh mắt của nó tốt thật, à, ánh mắt của bé gái này cũng rất tốt. Tốt lắm, tốt lắm…

Nghe lời nói không đầu không đuôi của Đỗ Kim Hoa, Trương Hải hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mẹ không có ý kiến phản đối gì.

Trương Thái Cường vẫn đứng đằng sau nãy giờ lại đi lên vỗ vỗ vai Trương Hải, dẫn hắn vào nhà.

Sau khi ngồi xuống, Đỗ Kim Hoa lại hỏi hắn xem đã ăn cơm chưa. Tất nhiên, trước khi đến nhà Dương Thanh Kỳ thì hắn đã ăn rồi, vì sợ buổi tối đường đột thế này thì lấy đâu ra cơm cho hắn ăn chứ?

Bốn người bắt đầu ngồi xuống nói chuyện, thằng nhóc Bi vốn đang học bài trong nhà, thấy anh trai đã trở về thì cũng lon ton chạy xuống, ôm ấp thằng anh một hồi. Sau đó thì lại tò mò nhìn Dương Thanh Kỳ, mắt sáng lên, mồm gọi chị dâu, chị dâu liên tục làm cho Dương Thanh Kỳ đỏ bừng mặt.

Sau đó, Trương Hải ngồi kể lại những chuyện mình đã “trải qua”. Tất nhiên, những gì hắn nói vẫn chỉ là kịch bản mà hắn và bọn Phạm Đình Phương thương lượng từ trước, không phải là sự thật chân chính, bởi vì chuyện này càng ít người biết càng tốt, mà nói ra cũng đâu có tác dụng gì, chỉ làm cho người nhà thêm tò mò, lo lắng mà thôi.

Khi nghe những chuyện đó, Đỗ Kim Hoa và Bi đều tròn cả mắt, cứ như thú vị lắm vậy. Tất nhiên cũng là do Trương Hải thêm thắt mấy vụ chui rúc trong lòng đất, ăn lông ở lỗ các kiểu nên họ cũng bắt đầu thấy thương cảm cho hắn. Còn chuyện tình cảm với Dương Thanh Kỳ, cứ đơn giản nói là cùng trải qua hoạn nạn nên có ý với nhau, vậy thôi.

Sau khi kể xong, mọi người tạm thời trở nên im lặng, lúc này, Trương Hải mới lên tiếng:

- Mẹ! Kỳ có việc riêng muốn nhờ mẹ, hai người vào trong phòng nói chuyện riêng một chút đi!

Dương Thanh Kỳ cũng đợi câu này mãi, bởi vì nãy giờ nàng cũng thấy rạo rực, khó chịu trong người lắm rồi.

Đỗ Kim Hoa cũng gật gật đầu, dẫn tay Dương Thanh Kỳ vào trong một căn phòng, đó là phòng nghiên cứu tại nhà của hai vợ chồng, hoàn toàn cách âm, thỉnh thoảng cũng có người quen họ hàng gì đó đến nhờ khám bệnh, đều được đưa vào trong đó.

Sau khi hai người phụ nữ đã đi khuất, Trương Hải lại nói với Bi:

- Bi lên phòng học tiếp đi, tối anh lại kể chuyện cho em nghe, được không?

Bi cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chạy lên trên gác, đóng cửa phòng học bài.

- Bố muốn hỏi gì con ạ? - Sau khi mọi người đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại Trương Hải và Trương Thái Cường thì Trương Hải mới hỏi. Bởi vì ban nãy, lúc Trương Thái Cường vỗ vai hắn thì đã nói có chuyện muốn nói riêng với hắn. Vì thế mà Trương Hải cũng thuận thế đuổi khéo Dương Thanh Kỳ đi, để lại không gian riêng cho hai người đàn ông.

- Tập huấn có kết quả tốt chứ? - Trương Thái Cường đã nghe toàn bộ câu chuyện vừa rồi nhưng vẫn hỏi lại.

- Dạ tốt, bọn con tuy chỉ hoàn thành một nhiệm vụ duy nhất, nhưng theo suy đoán thì nhiệm vụ này đã có độ khó vượt qua sức tưởng tượng, thành quả lại là trứng chằn tinh, có thể nói là làm người ta khó phủ nhận sự vượt trội. Có lẽ, thành tích của tổ đặc biệt bọn con đủ để được đặc cách, không cần tham gia vòng loại trực tiếp trước khi vào không gian truyền thừa nữa.

- Vậy à… - Trương Thái Cường cũng chỉ nhàn nhạt đáp một câu, không coi cái thành tích ấy ra gì. Trong lòng Trương Hải chợt thấy bất an, rốt cuộc bố muốn nói gì đây?

- Nếu… Bố nói là nếu… Nếu như bố muốn anh bỏ qua cái đợt truyền thừa này, ở lại đây nối nghiệp bác sĩ của bố. Anh nghĩ sao? - Trương Thái Cường buông ra một câu làm cõi lòng Trương Hải run lên

- Nhưng mà…

- Không nhưng gì hết. Bố chỉ hỏi, anh có đồng ý hay không?

- Tại sao bố lại hỏi con điều này?

- Bởi vì anh là con trai, phải nối nghiệp bố! Anh cũng thấy rồi đấy, thằng Lập có thiên phú rất tốt, hơn nữa nó cũng không phải là một đứa ham học. Bố không nghĩ nó không thể nối được sự nghiệp này. Còn anh, từ nhỏ anh đã là đứa ngoan ngoãn, tuy rằng anh cũng không quá ham học, nhưng những điều anh hiểu về y sinh cũng không hề ít hơn một y tá thực tập trong viện của bố. Bố nghĩ, để anh nối nghiệp là một lựa chọn tốt nhất.

Trương Thái Cường đưa ra một lý do khá thô thiển

- Nhưng… chẳng phải trước kia bố đã từng cổ vũ con hay sao? Chính bố cũng từng nói cứ cố gắng hết mình, nếu có thành quả thì chứng tỏ mình đã được hồi đáp, còn không có thành quả thì cũng không hối hận, bởi vì mình đã cố hết sức rồi. Tại sao? Tại sao đến bây giờ, khi mà con vừa đạt được một chút thành quả thì bố lại bảo con từ bỏ?

- Trước đây bố nói thế là vì muốn anh không suy sụp. Anh nên hiểu, bố là một bác sĩ, bố biết dùng cách nào để ổn định tâm tình cho bệnh nhân. Bố cũng không nghĩ rằng một thằng không có thiên phú như anh có thể thành công được, thực sự, ngay từ đầu bố đã muốn anh nối nghiệp bố, trở thành một viện trưởng tương lai rồi.

- Nhưng… nhưng mà tại sao lại là ngay lúc này? Ngay khi con đang nghĩ rằng con còn nhiều bậc thang dài phía trước thì bố lại chặn con lại? Hơn nữa, con cũng đâu có thích làm bác sĩ, con…

- Anh không hiểu, đi vào con đường tu luyện cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng phải đối đầu với sống và chết để tìm đột phá. Năm xưa bố cũng vì không chịu nổi mà từ bỏ, anh nghĩ anh giỏi hơn bố hay sao? - Câu này làm cho Trương Hải cứng họng, bảo hơn cũng được, mà bảo không hơn cũng chẳng xong.

- Thế còn thằng Lập thì sao? Sao bố không nói đến chuyện ngăn cản nó! Bố định cho nó làm cái gì trong tương lai? Theo lời bố vừa rồi, chẳng phải con đi làm viện trưởng, còn nó thì tiếp tục tu luyện hay sao? - Trương Hải gào lên, hắn bắt đầu thấy sự bất công, một cảm giác uất ức cường liệt nổi lên trong lòng hắn.

Bốp.

Trương Thái Cường tức giận vỗ bàn, chỉ thẳng vào mặt của Trương Hải nói:

- Nó khác! Còn anh khác!

- Khác cái gì? Khác ở chỗ nó là con trai ruột của bố, còn con không phải có phải không?

Trong lòng Trương Hải uất ức vô cùng, cuối cùng không nhịn được, thốt ra cái lời mà hắn giấu trong lòng cả mấy tháng nay…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK