- Nói…
Trương Hải lại quát lên một lần nữa, bàn tay càng bóp chặt lại. Con mộng ma kia cố dãy dụa, nhưng dường như từng luồng quang tuyến kia đã rút đi sức lực của nó, khiến nó ngày càng trở nên vô lực.
“Khặc khặc!” Âm thanh cười khô khốc của Trương Hải vang lên, mộng ma cũng cảm thấy rùng rợn. Chợt cánh tay còn lại của Trương Hải giơ lên về hướng Dương Thanh Kỳ, một luồng áp lực theo đó mà tỏa ra. Lúc đầu, Dương Thanh Kỳ còn không hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy cái bóng đen nhàn nhạt bay vọt về phía Trương Hải thì nàng đã hiểu ra tất cả. Hóa ra con mộng ma kém hơn kia muốn lợi dụng thời cơ ám toán nàng, may mà Trương Hải phát giác kịp, nếu không thì nguy rồi!
- Con bự không nói cũng được, vậy thì mày nói nhanh lên!
Vừa nói dứt lời, bàn tay đang bóp cổ con mộng ma anh đã siết lại, luồng linh hồn lực hòa với khí đạo xung mạnh vào thân thể nó, ngắt đoạn và chấn tan hoàn toàn cái thể chất kỳ dị của nó ra. Đáng thương cho mộng ma, từ khi xuất hiện đến giờ vẫn chưa nói một câu nào, trước khi nó chết, ý nghĩ cuối cùng trong đầu nó cũng làm cho người ta thương cảm:
- Mẹ mày! Thằng khốn nạn! Mày bóp cổ ông như zầy thì nói nói cái con mẹ mày á!
Thật quá oan uổng, không biết nên trách Trương Hải bị đần hay nên trách con mộng ma số quá nhọ, gặp phải thằng đần như Trương Hải nữa.
Con mộng ma nhỏ kia nhìn thấy thảm trạng của anh mình thì sợ hãi, nó lắp bắp nói:
- Đừng… đừng giết tôi… chìa khóa… chìa khóa là tinh thể năng lượng… anh tôi chết… đang tụ lại tinh thể đó rồi… hai người… đi đi… đừng có giết tôi!
Trương Hải nhìn lại, quả nhiên, chỗ mà mộng ma to kia bị tru diệt bắt đầu phát ra mấy thứ lân tinh lấp lánh, tụ lại thành một hình tam giác có bảy sắc. Trên đó mờ mờ có thể thấy được một ít hình khắc, hình như là một người đang ôm đầu, giống như đang bị đau đớn vậy. Nghĩ lại, ở trong này, con người ta gặp phải ác mộng làm cho điên cuồng, chắc là vì thế mà chìa khóa mới có hình người ôm đầu giống bị thần kinh như vậy.
Trương Hải hừ một tiếng, cũng không thèm động đến con mộng ma sắp chết kia nữa. Thân ảnh của hắn biến mất như quỷ mị, xuất hiện ở bên người Dương Thanh Kỳ từ lúc nào, hai cánh tay quỷ kia đưa ra bế bổng nàng lên, Dương Thanh Kỳ dù yếu ớt nhưng vẫn vô thức đưa tay lên ôm cổ hắn. Trương Hải lúc này nhanh chóng lao về phía cảnh cổng bảy sắc kia, nhưng dường như tốc độ của hắn đã bị giảm mạnh lại, thậm chí trở thành bước từng bước, cuối cùng còn loạng choạng đứng cũng không vững nữa.
Con mộng ma kia mặc dù thấy hắn có vẻ suy yếu đi nhưng vẫn không dám lao lên, bây giờ nó cũng yếu ớt chứ có hơn gì hai người kia đâu? Mà còn chưa kể trường hợp dáng vẻ kia chỉ là bên ngoài… bên trong còn sức hay không ai mà biết được.
Còn Trương Hải, lúc này hắn đang cắn răng, dồn hết chỗ sức lực còn lại để đi vào cánh cổng đó. Tuy rằng hắn không biết nó dẫn đi đâu, nhưng hắn biết, nếu ở lại chỗ này, lại bị kiệt sức như thế thì chết chắc.
Cũng tại lúc nãy hắn bị giận quá thành ra mất kiểm soát, ra vẻ trâu bò phun hết cả lực lượng ra ngoài. Ấn ký ban nãy có vẻ kinh khủng nhưng chính vì như thế mà hắn mới kiệt sức.
Vừa mới tấn cấp, thực lực còn chưa vào đâu đã phát động toàn lực để thi triển Dạ Xoa Ấn, bây giờ thì hay rồi… tình trạng này chắc chắn là sắp bị thoát lực tới nơi. Quả nhiên, thân hình của Trương Hải càng ngày càng loạng choạng, những quang tuyến trên người cũng rút đi, trả lại một thân hình nhỏ gầy nhưng có vẻ rách nát.
Dương Thanh Kỳ thấy sắc mặt hắn đã tái nhợt lại, mặc dù nàng cũng không hơn gì hắn nhưng sao nàng lại cảm thấy đau lòng cho hắn chứ? Cánh tay run run đưa lên vuốt ve khuôn mặt bám đầy bụi đất kia… khóe mắt của Dương Thanh Kỳ cũng hơi rưng rưng. Nàng là một cô bé, dù bên ngoài có thế nào thì bên trong cũng có chút yếu đuối… nàng không cần biết vừa rồi Trương Hải đã làm gì, nàng chỉ biết hắn bảo vệ nàng, và bây giờ thì hắn đang bị tổn thương mà thôi.
Ánh mắt ôn nhu của Dương Thanh Kỳ cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn lại không thể cảm nhận được. Bởi vì lúc này, hắn đang dồn hết sức vào đôi chân để tiến lên phía trước. Tuy rằng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng toàn thân cứ như là thoát lực vậy, chân tay bủn rủn, tê dại, hắn sắp không chịu được nữa rồi.
Trương Hải ngã sấp xuống, thân hình cũng đè lên người của Dương Thanh Kỳ, thần trí hắn vẫn đang thanh tỉnh nhưng mà chân tay không còn sức nữa… muốn nhấc lên cũng không được.
Dương Thanh Kỳ lúc này mới thoát khỏi mấy suy nghĩ của riêng mình, phía trước chỉ còn nửa mét nữa thôi, lúc nãy nàng được nghỉ ngơi một lúc, bây giờ cố gắng kéo Trương Hải đi thêm nửa mét nữa dù hơi khó khăn nhưng chắc chắn sẽ làm được.
Nhìn hai thân ảnh kia dần dần biến mất vào trong cánh cửa, con mộng ma kia thở dài một hơi. Anh trai nó đã chết, nó cũng làm nhiệm vụ thất bại, số mệnh của nó sau này ra sao cũng không biết nữa…
Có chìa khóa quả nhiên khác hẳn, trong cánh cửa đó không còn sự nóng nực nữa, chỉ còn sự thoải mái, mát lành giống như được chìm đắm trong làn nước mà thôi.
Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, chợt Trương Hải và Dương Thanh Kỳ thoát ra khỏi cái cảm giác ấy, họ chỉ thấy mình rơi đánh bịch một cái, đã được đưa đến bên trong một cái động đá hơi thoáng đãng.
Ở đây không có sinh vật, nhưng cũng không có thứ vật chất gì kỳ dị cả. Thế cũng tốt, ít nhất là tạm thời họ đã an toàn. Dương Thanh Kỳ nắm lên người Trương Hải, nàng nhìn hắn thật chăm chú, bốn con mắt nhìn vào nhau dường như phát ra nhưng tia lửa điện. Chợt, Dương Thanh Kỳ chủ động cúi xuống, bốn phiến môi tái nhợt chạm vào nhau. Trương Hải cũng trợn tròn cả mắt, con bé kia chủ động hôn hắn đúng là lần đầu, lúc trước cũng chỉ hôn lên má, giờ thì ngày càng gần gũi thế này…
Nhưng mà… cảm giác này cũng thật thích! Môi con bé này cũng thật mềm, với cả trong miệng cũng ấm áp quá…
Cũng chẳng biết qua bao lâu hai người mới dứt nhau ra, Dương Thanh Kỳ hơi đỏ mặt rúc vào ngực hắn nói:
- Bây giờ Kỳ buồn ngủ lắm… chồng ạ!
Trương Hải nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của nàng:
- Ừ… ngủ đi… để mình hát ru cho nhé… - Tiếng hát khe khẽ suy nhược của Trương Hải vang lên, truyền vào tai Dương Thanh Kỳ làm cho tâm hồn của nàng thêm an tường, đầu óc cũng nhẹ nhõm, dần chìm vào giấc ngủ.
Ơi hoa tôi là này đóa hoa thơm
Ố tình là con bướm lượn
Ố tình là con bướm dạo ối a...
Bớ cái duyên có ã ru hời
Tôi ơ hỡi bớ cái duyên có ã ru hời
Bướm lượn là bướm ôi a nó bay
Bướm dạo là bướm ôi a nó bay. (Hoa thơm bướm lượn - http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ho...LS3UXfXCM.html)
Dần dần, lời ca này cũng làm cho chính Trương Hải mệt mỏi, dần dần chìm vào trong giấc ngủ sâu lắng. Hắn thấy thật mệt, chưa bao giờ mệt như thế…
…
Không biết qua bao lâu.
Trương Hải đột nhiên thấy ngứa ngứa mũi, hắn không nhịn được mà hắt xì một cái, người cũng gập lại, vòng tay siết chặt lại một chút thì cảm thấy ngay có cái gì mềm mềm ấm ấm ở trong ngực mình. Ngay cả âm thanh “á!” đau đớn cũng làm cho xương cốt của Trương Hải như mềm hết cả ra.
Nhìn kỹ lại thì thấy Dương Thanh Kỳ đang nghịch ngợm nhìn hắn, vài sợi tóc còn đang được nàng cuốn cuốn trên ngón tay. Khỏi cần hỏi cũng biết, ban nãy nàng ngoáy vào mũi hắn, sau đó nấp dưới ngực để tránh “đạn” rồi.
Trương Hải thầm buồn cười, con bé này lúc nào cũng trêu hắn. Nhưng cũng chẳng sao, hắn thích tích cách vui tươi, nghịch ngợm này của nàng. Một cô bé dễ gần thân thiện, Trương Hải thích một Dương Thanh Kỳ như thế, hắn thích một người dễ gần hơn là một khối băng xa lánh người khác.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, tuy rằng thân thể vẫn còn đang yếu nhưng cảm giác thoát lực ban nãy đã không còn nhiều. Lúc này Trương Hải mới tranh thủ đánh giá tình hình chung quanh.
Đây là một cái động, khá ẩm ướt, chung quanh tuy khá thoáng nhưng lại không nhìn thấy một lối nào thông ra ngoài hết. Xung quanh có những luồng ánh sáng nhờ nhờ, dường như cũng có bảy sắc thì phải.
Trương Hải ngồi vận công một chút, hồi lại được một phần khí lực thì đứng dậy, đi xung quanh dò xét. Dương Thanh Kỳ rất tự nhiên ôm lấy tay hắn, thân thể mềm mại dán vào người hắn. Trương Hải cũng cười nhẹ, chẳng từ chối gì cả, một thằng con trai được một cô bé xinh đẹp ôm ấp, nói không khoái thì thực sự là nói điêu không biết ngượng.
Đi xung quanh cái động này một chút, Trương Hải cuối cùng cũng có nhận xét sơ sơ về nơi mình đang đứng.
Ở xung quanh đây có bốn luồng ánh sáng, đều có bảy sắc, đó là bốn cánh cửa, giống hệt như hai lần Trương Hải đã vượt qua vậy, trên mỗi cánh cửa lần lượt được ghi tên là: Tâm Động, Phế Động, Bì Động, Nhãn Động. Ngoài ra, còn có ba cánh cửa không phát sáng, lần lượt là Mộng Động, Thủ Động, Cước Động.
Trương Hải suy đoán, có lẽ Mộng Động không phát sáng là do mình và Dương Thanh Kỳ đã vượt qua được nó, còn hai động kia… lẽ nào là những người khác? Vậy thì bây giờ họ đâu rồi?
Nghi hoặc tràn ngập trong lòng, Trương Hải và Dương Thanh Kỳ tiếp tục đi xung quanh, họ thấy cái động này có vẻ hơi kỳ lạ, ở xung quanh thì sàn động và trần động xa nhau, nhưng mà đi vào trung tâm của động thì lại dần hẹp lại. Bọn họ không khỏi tò mò đi vào bên trong chỗ trung tâm đó.
Đến trung tâm của động, tròng mắt của Trương Hải càng trở nên tràn ngập nghi hoặc, trần động và sàn động ở nơi này chỉ cách nhau khoảng gần hai mét hai người Trương Hải thậm chí nhảy lên là chạm đến trần. Quan trọng, đó là cả trần và cả sàn đều có những hoa văn cực kỳ lạ lùng.
Cả hai giống như… giống như là cánh cổng nào đó, ở trên cả trần và sàn đều có bảy cái lỗ, hình như sắp xếp theo một đồ hình… Ở trên trần còn có hai lỗ đã được lấp lại, một lỗ là hình vuông, có khắc hình một người đang ôm lấy tay, một hình là ngũ giác, có hình một người ôm chân, hình như đang trong tư thế nhảy cà nhắc.
Ngoài ra, ở trên trần động thì ghi hai chữ: “Quy Trần”, tức là trở về trần gian, ở dưới sàn động thì ghi hai chữ “Triệt Địa”, không biết có phải là đường xuống đất hay không nữa?
Dương Thanh Kỳ đừng sau lưng Trương Hải chợt lấy từ trong người ra một thứ, đó chính là chìa khóa tam giác có hình người ôm đầu mà trước đó họ đã lấy được. Trương Hải cứ tưởng là dùng xong thì thứ kết tinh đó sẽ biến mất, không ngờ được là nó lại trôi theo bọn họ, có lẽ Dương Thanh Kỳ tỉnh dậy trước và cất nó đi.
Những đồ hình dưới sàn động thì họ không để ý tới, Dương Thanh Kỳ nhìn chằm chằm vào cái lỗ hình tam giác trên trần nhà, đưa chiếc chìa khóa kia tới gần. Dần dần, dường như có một lực hút phát ra từ cái lỗ, chìa khóa cũng dao động, vang ra âm thanh “u u”. Trương Hải đột nhiên biến sắc, hắn đã phát hiện ra cái gì đó, nhưng có muốn ngăn Dương Thanh Kỳ lại cũng không kịp, chiếc chìa khóa đã bị hút gắn chặt vào cái lỗ kia.
Cùng lúc đó, một lực hút mạnh bạo tác động vào bọn họ, hút họ về phía một cửa động khác. Thân ảnh của hai người chợt biến mất đằng sau Tâm Động, cả không gian lại trở về sự tĩnh lặng vốn có của nó.