• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quanh thân của Phạm Đức Linh xuất hiện một bộ giáp màu đỏ, một bộ giáp trông cực kỳ cồng kềnh, hai chân nhìn vô cùng to lớn và nặng nề, cái mũ theo kiểu dáng của một kỵ sĩ thứ thiệt, che kín mặt nhưng vẫn có những lỗ hổng để nhìn ra ngoài.

Chiếc giày cũng cực kỳ đặc biệt, ở trên ống đồng của chiếc giày hình thành hình dạng như một con dao hình bán nguyệt, mới nhìn sơ cũng biết nếu ống đồng này mà đá vào cổ thì đứt đầu dễ như chơi. Ở mũi giày cũng ẩn hiện hàn quang sáng lóa, ở trong đó đã ẩn giấu dao găm, có thể bật ra để chiến đấu bất cứ lúc nào. Hơn nữa ở bắp đùi và gót cũng đầy gai góc, vừa nhìn đã biết Phạm Đức Linh phải tốn rất nhiều tâm huyết để tưởng tượng ra bộ đồ phục vụ cho mọi đòn chân như thế này, hoặc là… mẫu áo giáp thế này là truyền thống của Trex tộc cũng không chừng.

Bộ giáp trông cực kỳ cồng kềnh nhưng thực chất lại nhẹ nhàng vô cùng, đó là bởi vì chất liệu đặc biệt dùng làm bộ giáp, dù cho các học sinh có tưởng tượng ra hình dáng nó thế nào đi nữa thì trọng lượng của một bộ giáp thế này vẫn không hề thay đổi.

Phạm Đình Phương cũng biến thân, quanh người nàng là một bộ giáp màu lam nhạt, hình dáng không khác Phạm Đức Linh là mấy nhưng quanh thân lại bao phủ một hàng sương mù phiêu tán, hàn khí bức người cũng tỏa ra làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Nhìn vào hai bộ giáp, người ta cuối cùng cũng có thể kết luận, hai người này chỉ là máy móc làm theo thiết kế đã có sẵn, không có nhiều sáng tạo vào bộ giáp này.

Trần Mạnh Thắng cũng biến, bởi vì bản thân hắn khi biến đã có một bộ da dày không khác gì giáp sắt quanh thân nên khi biến hình thì bộ giáp của hắn lại khá mỏng, có thêm một tấm khiên chắn ở trước ngực. Tấm khiên này đặc biệt ở chỗ nó còn có thể dùng để tấn công, xung quanh tấm khiên cực kỳ sắc bén, có thể sử dụng như một cái “luân” để công kích tầm xa vậy.

Ba người cùng nhau tiến lên, Trần Mạnh Thắng đi trước, cố gắng chống đỡ những công kích do hai con khủng long to lớn “chẳng may” quật vào họ, chính xác chính là cái đuôi của Kotasaurus đang phe phẩy cực kỳ mạnh bạo và từng bước giẫm giẫm của con khủng long ăn thịt kia, đất đá bay lên cũng sẽ tạo thành thương tổn với đám người này, chỉ có Trần Mạnh Thắng là có thể bình an đỡ lấy chúng và chịu ít tổn thương nhất.

Cuối cùng cũng đã áp sát được con quái vật, Phạm Đức Linh nóng nảy nhảy ra tung một cú đá cuồng bạo về phía cái chân của con khủng long kia, nhưng thật tiếc là công kích của hắn quá nhỏ bé với con vật này, ngược lại chỉ càng làm nó thêm tức giận mà thôi.

Phạm Đình Phương cũng tham gia vào công kích, ý đồ nhằm quấy nhiễu nó để nó buông con Kotasaurus ra, nhưng mà dù làm cách nào thì con khủng long kia vẫn sừng sững như thế, thậm chí còn có thể dùng một chân nghiến cổ con Kota, chân còn lại vẫn giơ lên đạp họ liên tục. Tình huống của ba người dần trở nên chật vật.

Dương Thanh Kỳ chẳng hiểu sao lúc này lại chỉ thấy quan tâm đến Trương Hải mà quên mất việc đi chiến đấu, nhưng mà lúc tiếng kinh hô của Nguyễn Khánh Huyền vang lên thì nàng cũng giật mình quay lại. Nhìn thấy cảnh chật vật của đám bạn, Dương Thanh Kỳ chợt thấy hoảng hốt, lúc này mới nhớ ra là tình cảnh bây giờ không thích hợp để suy nghĩ lung tung.

Nhưng đúng lúc nàng định đứng dậy thì Trương Hải chợt mở mắt ra, giữ lấy tay nàng rồi yếu ớt nói:

- Nhược điểm là cái buồm… trên lưng!

Hắn vô cùng mệt mỏi, không muốn nói nhiều nên nói xong câu đó lại nhắm mắt vào, nhưng lần này nhắm mắt không phải là tiếp tục mê man mà đang dùng công pháp minh tưởng để hồi phục tinh thần. Lúc này hắn biết bản thân mình không chiến đấu được, chỉ đành trông chờ vào đám bạn này mà thôi.

Dương Thanh Kỳ bị hắn nắm tay thấy hơi xấu hổ, sau khi nhớ kỹ lại từng lời hắn nói thì gật gật đầu, nhanh chóng đứng dậy nhìn chằm chằm vào con khủng long đang điên cuồng kia.

Cái buồm trên lưng kia đúng là chỗ mỏng manh nhất của cơ thể nó, cũng là chỗ dễ bị tổn thương nhất. Trương Hải nói đó là nhược điểm không phải là chọc vào đó nó sẽ chết, mà là có thể cho nó bị đau đớn, con vật này bị đau thì con Kota kia sẽ có cơ hội để lật ngược tình thế, chứ bọn người Trương Hải làm sao mà đủ sức giết chết con khủng long to lớn như vậy được.

Dương Thanh Kỳ nhìn chằm chằm vào cái buồm kia, trong đầu đang suy tính các cách thức để tấn công vào đó, không mất bao lâu, ánh mắt của nàng đã lóe lên, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười tự tin. Khẽ lật bàn tay lên kích hoạt chiếc nhẫn trên tay, một luồng ánh sáng màu vàng nhạt bắt đầu bao quanh thân thể của Dương Thanh Kỳ, không mất bao lâu, nàng đã xuất hiện trước mặt mọi người với một tư thế thật oai hùng, anh tư ngời ngời.

Một bộ giáp màu vàng nhạt, bó sát vào người nàng làm lộ ra những đường cong mới chớm nở thưở ban đầu, trên đầu là một chiếc mũ có hình dạng giống như một chiếc vương miện, ở xung quanh rủ xuống từng sợi vải mỏng manh hình thành một lớp màn che khuôn mặt của nàng lại. Tuy nhìn chiếc mũ này gần như không có tác dụng phòng ngự nhưng nếu ai tưởng thế thật thì nhầm to rồi, từng sợi che chắn kia đều mang “điện cao áp” cực kỳ mạnh mẽ, nếu đối thủ chạm vào chỗ đó thì có khi bị điện giật cho tung người, còn tấn công làm sao được nữa. Tất nhiên là loại giáp này có nhược điểm trí mạng khi gặp phải kẻ địch không sợ luồng lôi điện này.

Trên vai của Dương Thanh Kỳ có một dải lụa mềm vắt ra sau lưng, trông nàng giống như một tiên tử thần thánh vừa giáng xuống nhân gian vậy, trên tay nàng là một chiếc roi được cuốn lại, nhìn đầy đủ được sự oai nghiêm của tướng lĩnh. Sự cao quý hòa trộn với oai hùng cùng một chỗ làm cho hai cô gái kia cũng phải hơi trầm lặng nhìn nàng, cũng không biết nàng lấy đâu ra cái tạo hình này, hay đó vốn là thiết kế của Bình quốc.

Thân hình mềm mại nhanh chóng tiến lên phía trước, chẳng mấy chốc đã áp sát lại chỗ mấy người bạn, Dương Thanh Kỳ không hề phân trần gì nhiều mà lên tiếng nói ngay:

- Lần này mình đã có kế hoạch, ba bạn hãy làm theo những gì mình nói, tin chắc chúng ta có thể thoát được lần này.

Mấy người kia nhanh chóng gật đầu, đồng đội thì phải tin nhau, tùy trường hợp mà người này có kế hoạch, người kia có kế hoạch nên ai làm chỉ huy thì cũng không quan trọng lắm trong những trường hợp thế này.

Dương Thanh Kỳ vừa né tránh công kích kia vừa đề ra kế hoạch, mấy người kia nghe thấy cũng sáng mắt lên, đồng thời gật đầu đồng ý không hề do dự một chút nào.

Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh vẫn tiếp tục hấp dẫn sự chú ý của con vật kia, còn Dương Thanh Kỳ dẫn theo Phạm Đình Phương lẻn ra sau lưng của nó.

Chiếc roi ở trong tay đã bắt đầu được vung ra, từ trên đầu roi bắt đầu mọc ra từng chiếc gai sắc nhọn, Dương Thanh Kỳ nhắm thẳng vào cái đuôi của con khủng long mà quất. Những cái gai kia vô cùng sắc bén, găm thẳng vào da của con khủng long và bám chắc lại, nhưng dù thế thì cũng chỉ làm cho nó hơi ngứa ngáy khó chịu mà thôi, da khủng long rất dày, những cái gai đó còn chưa xuyên được qua làn da thì làm sao mà khiến nó đau đớn được.

Nhưng mà khó chịu như thế cũng đã đủ để cho nó chú ý đến Dương Thanh Kỳ rồi, tuy không cần quay người lại nhưng cái đuôi của nó cũng đã vẫy lên thật mạnh, ý đồ quăng quật con kiến kia cho đến chết. Nhưng thứ mà Dương Thanh Kỳ mong đợi lại chính là đây, chiếc roi đã được thu ngắn lại để thân thể nàng có thể bay theo cái đuôi kia, tay còn lại cũng không hề nhàn rỗi, dải lụa trên lưng đã cuốn vào người của Phạm Đình Phương, nương theo cỗ lực vung đuôi này mà ném cô bé thẳng lên trên lưng của con khủng long.

Khủng long không có mắt đằng sau, nó không thể biết được con kiến hôi kia đang áp sát lại ý đồ muốn làm cho nó tổn thương nặng. Dương Thanh Kỳ dùng roi rất chuẩn, việc ném người bằng dải lụa này cũng không làm khó được nàng nên chẳng mất mấy công sức, Phạm Đình Phương đã bay lên phía trên gáy của con vật hung tàn kia.

Bây giờ mà đáp xuống người nó thì không thể đứng vững được vì con khủng long vẫn đang điên cuồng công kích hai người bên dưới, thân thể rung động rất kịch liệt, vì thế Phạm Đình Phương lựa chọn việc lợi dụng lực rơi tự do để công kích cái buồm kia luôn, không cần phải đáp xuống nữa.

Lưỡi đao sắc bén gắn trên giày bắt đầu sáng loáng lên, hàn khí dày đặc tỏa ra xung quanh làm cho con khủng long kia cũng cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng lúc này nó không phản ứng kịp nữa rồi.

Lưỡi đao hàn băng chém thẳng vào cái buồm trên lưng nó, đao đi đến đâu thì đóng băng da thịt đến đấy, làm cho lớp da mỏng ở trên cánh buồm trở nên giòn tan, dễ dàng bị lưỡi đao sắc bén kia xé rách ra. Tuy rằng cuối cùng con khủng long cũng cựa quậy làm cho lưỡi đao đi chệch nhưng mà cánh buồm đó cũng đã bị xé ra một nửa rồi, máu tươi chảy ra giàn dụa, cánh buồm rách rủ sang một bên trông vô cùng thảm hại.

Dương Thanh Kỳ thấy kế hoạch thành công nên nhanh chóng thu hồi dải lụa kia về, đồng thời kéo Phạm Đình Phương lại, thân hình cũng nhanh chóng chạy ra phía xa, nấp sau một rặng cây, hai người Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh thấy tình hình này thì cũng nhanh chóng chuồn mất, để lại con khủng long đang đau đớn giãy dụa, miệng gào thét thảm thiết.

Lợi dụng thời cơ này, con Kotasaurus cũng đứng dậy ngay, thấy đối thủ của mình đang lâm vào thảm trạng, nó không hề dừng lại một chút nào, trong đầu nó chỉ có hai chữ “công kích” mà thôi. Chiếc đuôi lúc này vung mạnh lên, tốc độ cũng đã đạt đến tận cùng, còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh làm cho không một ai có thể nghe thấy tiếng đuôi vụt cả.

Con khủng long ăn thịt lúc này đang đau đớn, không có sức mà né tránh hay là phản công nên liên tục bị đẩy lui lại, dần dần đã bị ẩn đến tận bờ thác nước kia. Con Kotasaurus nhìn thấy thời cơ để kết liễu đối thủ, cả thân hình nặng nề của nó húc thẳng vào con quái vật làm cho đối phương lui lại thêm một bước, một tảng đá bên bờ vực cũng lở ra làm cho nó trượt chân, cả thân hình to lớn kia rơi thẳng xuống dưới thác nước.

“Ầm, bốp” Hai âm thanh to lớn vang lên gần như cùng một lúc, đám bạn của Trương Hải nhanh chóng chạy lại gần chỗ đó để nhìn, chỉ thấy con khủng long kia đã rơi được xuống dòng suối bên dưới nhưng mà cái đầu lại ở trên bờ, vì thế mà bị va đập làm cho nứt toác ra, máu chảy lênh láng. Vết thương ở trên lưng cũng làm cho máu chảy ròng ròng, khiến dòng suối bị nhuộm cả một màu máu tươi, ghê rợn.

Mấy người nhìn nhau một chút rồi hò reo mừng rỡ, họ biết là lần này mình đã qua được một cửa rồi. Mặc dù trong chuyện này vẫn còn vài nghi vấn như: tại sao con khủng long ăn thịt lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải bản đồ đã ghi là con đường an toàn hay sao? Chẳng lẽ là Trương Linh Tuyền làm sai hay là có lý do nào khác?

Nhưng dù thế nào đi nữa thì cả nhóm cũng đã vượt qua hoạn nạn, hơn nữa mỗi người đều có tiến bộ riêng khi quan sát trận chiến của hai con khủng long to lớn, tất nhiên là ngoại trừ Trương Hải bởi vì lúc đó hắn còn đang mê man nên không biết gì nhiều.

Hai con Kotasaurus cũng dẫn nhau rời đi nhanh chóng, đám người Trương Hải nghỉ ngơi thêm một tối rồi cũng quyết định tiếp tục lên đường.

Nhưng mà họ không biết, ngay khi họ rời đi thì chỗ họ vừa ngồi đã xuất hiện một bóng người. Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào hướng đoàn người vừa đi, sau đó thì hừ một tiếng giậm nát đống lửa vừa tàn kia rồi lại nhanh chóng biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK