- Đối thủ đó là thế nào? - Trương Linh Tuyền lên tiếng hỏi han.
- À, thế này nhé! Con rồng này vốn là chủ của ngọn núi lửa vô danh đó! Ừ, gọi là núi Vô Danh đi! Trên đó có Băng Hỏa Linh Thụ sinh trưởng, lại là loại cao cấp, chứng tỏ năng lượng ở đó cũng thuộc hàng cực kỳ sung túc, việc một con rồng lửa sống nơi đó cũng không có gì lạ cả.
- Lại nói, như chị biết đấy, rồng có hai loại, một là loại ngay từ khi sinh ra đã là rồng, hai là như người khủng long chúng ta, tu luyện đến cực hạn của Hóa Long cảnh là có thể trở thành long thể chân chính…
- Khoan đã! - Trương Linh Tuyền ngắt lời:
- Cái truyền thuyết hóa rồng này cũng chưa được xác định. Cả Bạo quốc và Bình quốc đều không thấy bất cứ một ai có tu vi vượt qua Hóa Long Cảnh, sao cậu biết vượt qua được thì sẽ thành rồng?
- Chị nghĩ sao? - Trương Hải cười nhẹ hỏi lại.
Trương Linh Tuyền trầm mặc.
Cái ánh mắt quái dị kia làm nàng thấy hơi mất tự nhiên, nhưng nàng cũng không phải là cô gái ngốc nghếch gì. Chỉ suy nghĩ một chút là hiểu ra.
Người ta có tu vi như vậy, đứng ở bên cạnh ngươi ngươi cũng không biết, còn đòi nhìn thấy họ hay sao?
Thực tế thì chính Trương Hải cũng không có chắc chắn lắm về vấn đề này, hắn cũng chỉ suy đoán mà thôi. Bởi vì trong ký ức của con rồng lửa này, loài rồng mà mang long thần từ bé tu luyện khoảng một nghìn năm, có được tu vi ngang với khoảng Phản Tổ cảnh là có thể hóa hình người, tức là hóa hình sớm hơn chằn tinh một đẳng cấp tu vi.
Nghĩ lại cũng lạ, người khủng long có hình hài con người, tu luyện thì lại biến thành rồng, còn con rồng này tu luyện thì lại biến thành hình người…
Nhưng nghĩ kỹ thì điều này cũng quá hợp lý đi chứ, hình thái con người và hình thái con rồng là hai khái niệm khác nhau. Chiến đấu ở hình dạng con người thì có được sự linh hoạt, chiêu thức tinh diệu, có hiệu quả lấy yếu thắng mạnh. Nhưng chiến đấu ở thân rồng thì lại có được lực công kích cuồng bá, sức mạnh bộc phát cũng phải tăng lên gấp rưỡi, thậm chí gấp bội, không phải là chuyện đùa. Có hai hình thái chiến đấu như vậy thì có thể linh hoạt hơn trong từng trường hợp, đúng là cực kỳ chuẩn xác.
Đúng là trăm sông quy về một biển, dù khởi nguồn là rồng, hay là người khủng long thì rốt cuộc cũng sẽ trở thành hình thái vừa là long thân, lại có thể biến thành hình người chiến đấu. Những người vượt qua Hóa Long Cảnh đều giống nhau như vậy, khoảng cách giữa “người” và “rồng” đã hoàn toàn bị xóa bỏ, bởi vì họ căn bản không khác gì nhau cả.
Nghĩ lại cái cảnh giới cao thâm ấy, trong lòng Trương Hải cũng là một mảnh lửa nóng, nhưng cũng kịp thời dập xuống. Bởi vì bây giờ hắn tạm thời chưa đủ trình độ để mơ tưởng đến nó.
Chỉ là tu luyện thì hình thái rồng thì tốc độ quá chậm, được cái tuổi thọ lại dài đằng đẵng, cũng chưa biết thế nào là tốt, thế nào là xấu.
Ở người khủng long, tu luyện chậm cũng có nghĩa là tư chất kém, không có nhiều năng lực tiến xa xôi, thậm chí nhiều người cả đời cũng chỉ kẹt ở mấy tầng Biến Thân, Chủng Tộc, thậm chí còn nhiều người không thể tu luyện.
Nhưng ở rồng, tu luyện chậm cũng không nói lên điều gì, bọn họ có lợi thế là tiềm chất vô hạn, có thể phát triển đến cảnh giới cao, cao, cao mãi! Tất nhiên, điều này còn tùy thuộc vào thọ mệnh, chứ tu luyện mà bị chém chết như con rồng này thì quá vô nghĩa.
Vấn đề tiềm chất không cần lo nữa, vì vậy tu luyện chậm lại tạo thành một lợi thế nhỏ, đó là khi đánh với những kẻ đồng cấp, thậm chí hơn cấp mình chút xíu, loài rồng đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn, có khả năng chiến thắng cao hơn.
À, còn một điều về chằn tinh nữa.
Chằn tinh là những sinh vật tu luyện từ thân khủng long.
Loài này tu luyện có thể hóa thành hình người, nhưng hình thái thứ hai mãi mãi là khủng long, không có chuyện rồng riếc gì ở đây cả.
À đâu, thực ra có một cách để hóa rồng đó.
Đó là chằn tinh sau khi hóa hình người, sử dụng công pháp phong bế, bảo trụ hình dạng con người của mình, sau đó thì phế toàn bộ tu vi đi, bản thân trở thành một “người khủng long” bình thường, tu luyện lại từ đầu. Lúc này họ sẽ đi theo lộ tuyến của người khủng long, cũng có lúc được Hóa Long như trong truyền thuyết.
Đây cũng là lịch sử của người khủng long. Người khủng long đầu tiên xuất hiện chính là một con chằn tinh sử dụng phương pháp này để tiến hóa!
Trương Hải chậm rãi nói mấy kiến thức này ra làm cho Trương Linh Tuyền trợn tròn mắt. Cũng may, mấy con rồng này khác người khủng long, huyết mạch của bọn chúng đã thức tỉnh đầy đủ ngay từ đầu, truyền thừa ký ức cũng đã được chuyển giao lại ngay từ bé. Tuy rằng trong đầu con rồng này không có kiến thức tu luyện gì hữu hiệu với Trương Hải, nhưng những lịch duyệt, kiến thức về đẳng cấp sức mạnh thì lại quá là bổ ích.
- Lại nói tiếp, con rồng này vốn là kẻ thống trị ở ngọn núi Vô Danh kia, lợi dụng linh lực mà Băng Hỏa Linh Thụ tản ra để tu luyện, thỉnh thoảng lại được nuốt một Hỏa Linh Quả, tu vi tăng nhanh hơn nhiều so với lúc trước. Trước khi nó chết, đẳng cấp cũng đã là Thần Thông Thượng Cảnh rồi!
- Ở dưới chân núi có một đối thủ cực kỳ lợi hại của nó. Đó là một con T.Rex hỏa hệ vô cùng hung hăng, nhiều lần muốn tranh đoạt địa bàn với nó nhưng đều bị nó dựa vào lợi thế địa bàn đánh đuổi chạy trối chết. Con T.Rex này cũng có tu vi đến Thần Thông Trung Cảnh, tuy chưa thắng được rồng lửa nhưng như thế cũng quá mạnh mẽ rồi.
- Theo cậu nói, con rồng này chết, cũng có nghĩa là con T.Rex kia sẽ hoàn toàn khống chế núi Vô Danh? - Trương Linh Tuyền trầm ngâm nói.
- Thông minh! - Trương Hải giơ ngón tay cái tán thưởng, Trương Linh Tuyền bĩu môi, nhưng trong lòng lại thấy hơi vui vui.
- Vậy đối thủ mà cậu nói chính là con T.Rex kia hay sao?
Trương Hải nặng nề gật đầu bổ sung:
- Cũng không chắc! Bởi vì trong ký ức của con rồng này, có một khúc hơi mờ ảo. Chắc là lúc nó đã bị trúng đòn gì đó mà choáng váng. Tôi không chắc chắn, nhưng có lẽ là còn có kẻ đánh lén…
- Kẻ đánh lén? - Trương Linh Tuyền nhíu mày.
- Đúng vậy! Nhưng kẻ đánh lén này có phải đồng bọn của T.Rex không thì không biết, chị có thể hy vọng khi con rồng này trốn đi, hai thứ kia chiến nhau đến lưỡng bại câu thương, bây giờ núi Vô Danh sẽ là núi “Vô Chủ”.
Trương Linh Tuyền hơi trầm mặc, một lúc sau mới nói:
- Vậy cậu có đi nơi đó không?
Ý tứ rất rõ ràng, chỗ đó nguy hiểm như vậy, Trương Hải còn định đi hay sao?
- Đi! Tất nhiên là phải đi! Thứ nhất, đằng nào cũng phải đi qua nơi đó mới có thể thoát ra khỏi Bắc Cực, vượt biển trở về Thần Điện. Chắc chị cũng biết, trở về thần điện là con đường duy nhất ra khỏi không gian truyền thừa này đúng không? Thứ hai, cơ hội chữa trị cho chị, sao có thể bỏ qua chứ?
Tròng mắt của Trương Linh Tuyền hơi lóe lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dù sao không cướp được thì ăn cắp. Tiềm phục ở đó lâu dài, chắc chắn sẽ chớp được thời cơ lấy thứ đó.
Ngoài ra, Trương Hải còn một con bài sát thủ, đó là Cún.
Một năm trôi qua, Trương Hải chỉ thỉnh thoảng mới thả Cún ra một chút, đưa đan dược và chữa thương cho nó. Còn hầu hết thời gian hắn đều để nó lẳng lặng tu luyện trong không gian linh thú, bởi vì theo Cún nói thì nơi đây quá lạnh, với thân thể của nó cũng khó mà chịu đựng, ở bên ngoài này không tốt.
Còn về không gian linh thú là cái gì thì cũng đơn giản thôi. Đây là thứ mà Liên Hương Nhu đã dạy cho hắn, sử dụng ấn ký “con giun” của khế ước chủ nô, phong ấn một không gian vào lòng bàn tay mình, trở thành không gian có thể chứa sủng vật của bản thân.
Còn không gian ở đâu ra thì có hai cách, một là tự xé mở, Trương Hải còn chưa đủ trình làm việc này! Cách thứ hai là đánh vỡ một không gian trữ vật, sau đó nhanh như chớp phong ấn lại, việc này phải làm thật nhanh, nếu không không gian kia khép lại là coi như uổng phí.
Trương Hải lúc ấy cũng phải phí mất tiêu ba cái không gian trữ vật mới làm xong được một không gian linh thú nho nhỏ.
Cũng vì không gian quá nhỏ nên bình thường Cún rất ghét chui vào trong đó, nếu không phải khí tức nơi đây quá lạnh lẽo thì nó đã ra ngoài cho sướng rồi. Vào trong này cứ phải biến nhỏ xíu lại, không gian thì tối tăm đơn điệu, có cái gì hay chứ?
- Thôi không chần chừ nữa! Lấy trái tim của con rồng này rồi đi chuẩn bị một chút thôi!
Trương Linh Tuyền nghe Trương Hải nói thì gật đầu, đi về một phía và cắt một trái tim ra.
Quả tim này hình như cũng không quá lớn như trong tưởng tượng, nhìn kỹ thì nó cũng chỉ to tầm hơn một bàn tay, bên trên không phải màu cơ tim màu tím như bình thường mà là màu đỏ, trên đó tỏa ra hỏa lực nồng hậu, thậm chí vẫn đang điên cuồng hấp thu hỏa lực xung quanh, sau đó lại nhả ra một luồng hỏa lực còn dày và mạnh hơn vừa nãy.
Cũng nhờ thế mà sự ấm áp của cái xác rồng mới được duy trì đến bây giờ.
Trương Hải thầm tán thán, đúng là bảo vật nha. Theo Trương Linh Tuyền thì thứ này bây giờ đã thành một loại tài bảo, cũng giống như ngọc thạch, có tác dụng hấp thụ năng lượng để tăng cường tốc độ tu luyện, chỉ cần nàng luyện hóa một chút, thứ này sẽ có khả năng biến hóa nhỏ lại, làm một chiếc dây chuyền cũng không tệ.
- Này! - Trước khi lên đường, Trương Linh Tuyền chợt lên tiếng:
- Cậu thật sự không lo lắng sao?
- Lo lắng cái gì? - Trương Hải sửng sốt.
- Lo lắng con rồng kia quá mạnh…
- Tất nhiên là lo lắng chứ! - Trương Hải trả lời chắc nịch.
- Vậy liệu cậu có đổi ý không? - Trương Linh Tuyền hơi rụt rè, nhưng cũng dường như chờ mong cái gì đó…
- Đổi ý? - Trương Hải nhíu mày:
- Cũng chưa biết được! Sức người có hạn, nếu như đây là cách cuối cùng thì tôi có thể liều một phen vì chị, nhưng thực tế thì vẫn còn con đường khác, thay vì liều mạng, tôi có thể tìm biện pháp khác tốt hơn! Mà cùng lắm, nếu chị thật sự không khỏi được thì cả đời này ở bên tôi, để tôi hiếu kính “bà cô” này là được chứ gì? Hì hì…
Nửa câu trước của Trương Hải làm Trương Linh Tuyền hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại cũng thấy rất đúng. Cách kiếm Hỏa Linh Quả thì còn nhiều, tuy rằng nó sang quý nhưng không phải là không kiếm được, cần gì liều lĩnh như thế?
Hơn nữa câu cuối cùng làm nàng thực sự thấy vui vui.
Ở bên tôi cả đời!
Câu này thật hay nha… bản tiểu thư thích!
Hai ngày hôm sau, hai người mặc quần áo đầy đủ, Trương Linh Tuyền khẽ nắm tay Trương Hải, tay còn lại nắm tim rồng, nhiệt độ lưu chuyển qua thân thể hai người, có vẻ cực kỳ ấm áp.
Nhiệt độ đã tăng lên một chút, sương lạnh xung quanh cũng tản đi, con đường xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều. Trương Hải cũng dựa theo phương hướng mặt trời, đi về phía Tây Nam, cũng là phương hướng núi Vô Danh như trong ký ức của con rồng lửa.
Chỉ là, dưới tầng băng, một đôi mắt màu lam đang hơi lập lòe nhìn theo bóng của họ, sau đó lại thình lình biến mất, không có dấu vết gì nữa.
Trương Hải hơi nhíu mày, nhưng nhìn mãi mà vẫn không thấy một thứ gì kỳ lạ. Dùng dây chuyền cảm nhận cũng không thấy gì cả. Hắn chợt cảm thấy tâm tình hơi nặng nề, nhưng vẫn đều đều dắt tay Trương Linh Tuyền tiến lên phía trước.
Mục tiêu, núi Vô Danh thẳng tiến!