• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Trương Hải hơi lóe lên một chút, lại đảo một vòng xung quanh. Hắn thấy trên người của cả năm người này đều mang một màu đỏ nồng đậm. Bất giác, trong lòng hắn cười khổ, bởi vì những người này dù có địch ý sâu đến mấy đi nữa, hắn cũng không giết được.

Bởi vì họ chính là năm người trong tổ đặc biệt! Nhìn từng kiểu biến hình, cách chiến đấu quen thuộc như thế vẫn chưa thể nào kết luận được. Nhưng cái giọng nói lạnh lẽo kia đã giúp hắn nhận ra thân phận của họ.

Bởi vì hắn đã quá quen thuộc với năm người này, giọng nói của Phạm Đình Phương… hắn không thể nào nhầm được.

Nghĩ lại, chỉ còn hai tháng nữa là đến đợt tiếp nhận truyền thừa, mấy đứa bạn này đến đây cũng đúng thôi. Có lẽ, ngay cả Trương Linh Tuyền cũng đã đi theo bọn họ lên đây, không biết “giáo quan” vô trách nhiệm ấy có đến đây không nữa?

Nhưng bây giờ không tiện bại lộ thân phận, hiển nhiên năm người này muốn bảo vệ thằng ôn vật đang đứng đằng sau lưng cười khẩy kia, xem ra việc giết nó không khả thi cho lắm.

Hắn còn đang suy nghĩ thì một tên Trex tộc mang hệ hỏa đã manh động tấn công trước. Chân của hắn di chuyển rất nhanh, sau đó quét một cái dưới đất, không cần nghi ngờ, nếu mà Trương Hải không phản ứng kịp thì cả hai chân sẽ bị cắt đứt bởi lưỡi nguyệt đao đó rồi.

Trương Hải bình tĩnh nhún một cái, thân hình vọt tới bên tường, lại đạp vào tường một cái nữa, bật lên trên nóc nhà phía đối diện. Sau đó, thân hình của hắn còn đứng ngạo nghễ ở đó, như chờ bọn người kia đuổi theo vậy.

Mấy người cũng sửng sốt, nhưng một thân ảnh khá bình thường đằng sau lại đột nhiên di chuyển, vọt một cái đã bay thẳng lên trên không trung. Bộ áo giáp trên người cũng bắt đầu rục rịch, đột nhiên mọc ra đôi cánh xinh đẹp sau lưng, giúp thân hình bay thẳng lên không hề khó khăn gì.

Trương Hải cười nhẹ, hắn cũng đã đoán ra được, người đó chính là Nguyễn Khánh Huyền, dù sao thì trong nhóm cũng chỉ có nàng là “mọc cánh”. Tất nhiên, Nguyễn Khánh Huyền dám sử dụng cánh cũng là vì nơi đây không có mấy người, với cả tên phế vật kia có thấy cũng chẳng làm gì được, nàng đang dùng đồ biến thân, hắn làm sao mà biết được nàng là ai chứ.

Phạm Đức Linh và Phạm Đình Phương cũng nhún một cái, dùng đôi chân bá đạo của mình bật thẳng lên mái nhà. Hai người còn lại nhìn nhau, cuối cùng đuổi theo ở dưới đất, trên tay cũng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây nỏ, thỉnh thoảng lại bắn một nhát về phía Trương Hải đang chạy trốn trên mái nhà.

Nhưng Trương Hải đều khéo léo né tránh mỗi mũi tên làm cho họ buồn bực. Hơn nữa, tốc độ của hắn cực nhanh, làm cho cả năm người truy đuổi đến bở hơi tai mà không thể nào bắt được. Đã thế thỉnh thoảng hắn còn cố tình khựng lại, làm một cú hồi mã thương ra đằng sau làm cho đội hình của mấy người hơi loạn lên, sau đó lại chạy tiếp.

Bây giờ lại đang là buổi tối, nơi này lại hơi cách xa khu trung tâm nên không có nhiều người, cảnh tượng truy đuổi này cũng không dẫn đến sự chú ý nào. Trương Hải cũng cố ý dẫn bọn họ ra ngoại thành để tránh một số chuyện phiền phức.

Đến gần hồ Vong Tình, cái hồ theo truyền thuyết là để cho mấy kẻ si tình “tự tử tập thể”, chờ kiếp sau mãn nguyện, Trương Hải dừng hẳn lại, quay người nhìn mấy người bạn đằng sau.

Mấy người kia cũng đề phòng nhìn chằm chằm hắn, kẻ này dù là tốc độ, sự nhanh nhạy hay là giảo hoạt thì đều nhỉnh hơn bọn họ. Nhưng họ tự tin rằng, ở tuổi của mình có được sức mạnh như bây giờ đã cực kỳ xuất sắc rồi. Với lại, chẳng lẽ cả năm người mà không đánh lại hắn hay sao?

- Hay lắm! Chiến một trận đã rồi hãy nói, chấp cả năm người đó!

Trong lòng của cả năm người đều nổi lên sự tức giận mơ hồ, không ngờ tên này dám coi thường bọn họ. Được, thích chấp thì cho ngươi chết!

Bọn họ cũng chẳng có cái tư tưởng sĩ diện một đánh một. Đối thủ mạnh hơn thì phải quần chiến, nếu mà cứ ngu ngốc lao lên một mình thì đúng là bị điên đó.

Nguyễn Khánh Huyền lao vào đầu tiên.

Bởi vì nàng đang ở sau lưng hắn, chính xác thì là ở trên không, lao xuống với tốc độ như tên bắn.

Trương Hải cười nhẹ một tiếng, chưa tránh né vội. Nguyễn Khánh Huyền càng thêm chắc chắn về đòn đánh lén này của mình. Nhưng khi nàng lại gần hắn thì Trương Hải lại lách sang một bên nhanh như chớp. Nguyễn Khánh Huyền lỡ đà, lao thẳng xuống bên dưới, có xu hướng dập mặt xuống đất.

Nguyễn Khánh Huyền thầm mắng một tiếng, đang định đảo đôi cánh để liệng lên trên thì đột nhiên thấy eo bị siết lại, thân hình không tự chủ được mà bị kéo về một hướng. Nàng thất kinh, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy bên má hơi nóng lên, lại có âm thanh gì đó kêu đánh chụt một cái. Mặc dù vẫn còn cách lớp đồ biến hình nhưng nàng vẫn cảm thấy được, mình vừa bị thơm trộm rồi.

Trong lòng nổi lên cảm giác kỳ dị, tên này chẳng những là tội phạm giết người, mà còn là dâm tặc nữa chắc?

Lòng quyết tâm diệt trừ tên này của Nguyễn Khánh Huyền lại càng thêm chắc chắn!

Mấy người kia đều nhìn thấy hết hành động của hắn, trong lòng cảm thấy tức giận vô cùng. Phạm Đức Linh vẫn là thằng bộp chộp nhất, khó kềm chế nhất, hắn lao lên như một khối đạn pháo, hỏa lực trên cơ thể cũng bốc lên theo ngọn lửa tức giận ở trong lòng. Nhiệt độ xung quanh thoáng chốc đã trở nên nóng bừng bừng, vài ngọn cỏ dưới chân hắn đã bắt đầu không chịu nổi mà cháy thành tro tàn.

“Yaaa!” Phạm Đức Linh hét một tiếng, cước bộ dưới chân đã di chuyển nhanh như chớp. Lần này hắn không chọn cách chém ngang chân như mọi khi mà lại lựa chọn đạp thẳng, mục đích của hắn chính là đạp bay Trương Hải ra, giải thoát cho Nguyễn Khánh Huyền.

Quả nhiên, Trương Hải đã lách sang một bên, tay đưa xuống bắt lấy chân hắn. Sau đó Trương Hải giật mạnh một cái, Phạm Đức Linh không tự chủ được mà lao về phía trước, đúng lúc hắn định lao cả thân lên, sử dụng cái chiêu “vung người” như Trương Hải đã dạy trước đây thì tên kia lại tiếp tục ra đòn, đạp thẳng vào kheo chân của hắn.

Phạm Đức Linh chỉ thấy kheo chân đau nhói, không tự chủ được mà khụy xuống, cuối cùng ngã ngửa ra, thân mình đau đớn.

Thủ pháp chiến đấu thật quen thuộc!

Phạm Đức Linh thầm nhủ trong lòng, nhưng ý chí chiến đấu không hề bị lung lay một chút nào.

Đúng lúc này, đột nhiên Trương Hải thấy hai chân mình cứng đờ.

Chết, trúng chiêu rồi!

Không biết từ lúc nào, hai bàn tay cứng như thép đã thò từ dưới đất lên, bắt chặt lấy cổ chân hắn, không cho di chuyển. Trương Hải không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra, đó chính là thằng bạn Trần Mạnh Thắng thông thạo đào đất kia. Chắc rằng sau khi đạt đến Chủng Tộc cảnh, thằng này đã ngộ ra được tuyệt kỹ gì đó, chắc là kiểu như độn thổ, chui xuống đất âm thầm ám toán hắn.

Lúc này, lại có hai thân ảnh khác tiến tới. Một thân ảnh to lớn, hơi nhiều “thịt”, còn một thân ảnh thon thả, mặc bộ đồ Trex tộc đang tỏa ra hàn khí thấu xương.

Xem ra cả Nguyễn Thu Hà cũng tới rồi.

Trương Hải bình tĩnh vô cùng, Nguyễn Thu Hà đang lao thẳng về phía hắn, tính sử dụng chiêu “lấy thịt đè người” quen thuộc của tộc Stego, vai của nàng đang nhô về phía trước, định húc vào bụng hắn. Trương Hải chờ cho đến khi nàng đến tận nơi thì đột nhiên ngả người sang bên phải một cách quỷ dị làm cho Nguyễn Thu Hà đánh vào khoảng không.

Hắn cũng chưa dừng lại mà lại bám vào người nàng, nương theo cỗ lực kéo ấy, lại bật thêm một cái làm cho hai bàn tay đang giữ lấy mình không chịu nổi nữa, tuột ra khỏi tay của Trần Mạnh Thắng, lấy lại sự linh hoạt.

Lúc ấy, công kích của Phạm Đình Phương cũng tới, Trương Hải theo bản năng, định sử dụng thủ pháp tá lực đả lực quen thuộc thì đột nhiên thấy đầu óc hơi choáng váng.

Trúng độc!

Chết rồi, quên mất tộc Stego còn có một thiên phú cực mạnh, đó là dùng độc! Lần này bất cẩn, trúng kế của Nguyễn Thu Hà rồi.

Sự mê muội lám hắn nhất thời không thể tránh né nhanh nhẹn như bình thường, bị Phạm Đình Phương quét một nhát trúng ngực, máu tươi cũng phụt ra.

Phạm Đình Phương thấy kế hoạch đã thành công, trong lòng thêm kích động, định tiến lên truy kích thì cái tên “tội phạm” kia lại lên tiếng:

- Được rồi… được rồi! Các cậu giỏi, các cậu hay! Tôi thua, không đánh nữa không đánh nữa! Ê ê, bé Phương ngoan nào, bình tĩnh, bình tĩnh…

Mồm tên kia cứ như cái máy, luyến thoắng loạn cả lên làm cho mọi người xung quanh nhất thời như lạc vào sương mù. Cho đến khi tên kia tháo cái khăn che mặt xuống, lộ ra từng đường nét thanh tú, điển trai, mấy người xung quanh nhìn thấy mà chợt ngẩn cả người.

Trương Hải!

Không ngờ lại là hắn!

Mọi người cũng dần bình tĩnh lại, tất cả cùng thu bộ đồ biến thân, hiện ra hình dáng thực của mình. Đúng là năm người còn lại của tổ đặc biệt như Trương Hải đã đoán.

- Là mày thật à? - Phạm Đức Linh là người lên tiếng đầu tiên.

Trương Hải còn chưa kịp trả lời thì một thân ảnh nhỏ nhắn đã nhanh như chớp nhào vào ngực hắn. Trương Hải ngẩn cả người, bốn người xung quanh cũng ngẩn cả ra.

Nguyễn Khánh Huyền không biết đã rơm rớm nước mắt từ lúc nào, hai bàn tay trắng như phấn cứ thế đánh lên ngực hắn:

- Xấu xa! Đồ xấu xa! Cậu đột nhiên bỏ đi làm cho mọi người tìm cậu mệt muốn chết! Bây giờ vừa xuất hiện lại ức hiếp mì… ức hiếp mọi người! Cậu có còn lương tâm không hả? Đồ… đồ… hu hu!

Trương Hải cười khổ!

Biết là mình đột ngột bỏ đi, mấy người này có thể sẽ đi tìm, nhưng ai mà biết được phản ứng của cô bé này lại kịch liệt như vậy chứ?

Thực ra cũng chỉ có Nguyễn Khánh Huyền là kích động nhất. Từ khi Trương Hải chặn giúp nàng một kích của chằn tinh, trong lòng của Nguyễn Khánh Huyền, hắn đã trở thành một người thật quan trọng.

Khi về đến Lục Diệp thành, Nguyễn Khánh Huyền vốn đã chuẩn bị đi cảm ơn hắn một chút. Nhưng khi nghe tin hắn về thì lại bế quan ngay nên nàng mất đi cơ hội.

Còn chưa nhận được tin hắn xuất quan, nàng đã nhận tiếp tin: Trương Hải mất tích!

Nguyễn Khánh Huyền thật buồn bực, cũng thật lo lắng.

Đến mức… nàng đã khóc.

Hôm nay vừa gặp lại hắn thì lại đánh nhau, sau đó còn bị hắn hôn một cái. Nguyễn Khánh Huyền nghĩ lại mà thấy xấu hổ… lại thấy có cảm giác gì đó hơi vui vui. Một đống cảm giác hỗn tạp trộn vào nhau khiến nàng muốn phát tiết…

Sau khi nháo loạn một hồi, mấy người mới bình tĩnh ngồi xuống với nhau.

Từ từ kể lại câu chuyện của mình, cuối cùng mọi người cũng tạm quyết định chia tay đi về trước, đến ngày mai gặp lại rồi nói tiếp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK